Thương Lam Đỉnh


Vậy thì tìm ra ngọn nguồn rồi giải quyết luôn đi.
Hai ngón tay khép lại điểm lên mi tâm Hàn Ảnh Trọng, nhắm mắt phóng thích thần thức đến mức cao nhất để có thể dò xét thấu đáo trạng thái bên trong thân thể hắn. Kinh mạch vẫn vận chuyển linh khí bình thường, không có gì khả nghi, nhưng lại không có một cái nào vận chuyển băng hệ tinh khí tinh thuần, ma khí ăn mòn đã nghiêm trọng đến mức không thể tinh lọc được nữa sao. Ngọn nguồn đến tột cùng đang ở nơi nào, chẳng lẽ là tim?
“Đủ rồi.” Thanh âm Hàn Ảnh Trọng đột nhiên vang lên, dường như có chút run run.
Phong Luyến Vãn nghe tiếng mới sực nghĩ đến, thần thức của Kết Đan tu sĩ phóng thích bên trong cơ thể Trúc Cơ tu sĩ vốn đã đủ tạo thành thương tổn rất lớn đối với Trúc Cơ tu sĩ, huống chi nàng còn sử dụng ở cường độ cao như vậy. Trong lòng cả kinh, vội vàng dừng tất cả hành động. Mở mắt liền nhìn thấy môi hắn trắng bệch, nàng hốt hoảng đến gần đỡ lấy hắn: “Ngươi không sao chứ?” Không đợi hắn trả lời, nàng liền tiếp tục nói: “Thực xin lỗi, ta cũng không có biện pháp loại trừ ma khí này.”
Chân mày nhíu chặt vẫn chưa buông ra. Kỳ thật nàng còn biết một phương pháp khác, chỉ là không muốn nói ra. Đó chính là phế bỏ tu vi tu luyện lại từ đầu. Thời điểm tốt nhất để bước vào tu chân là khi còn nhỏ tuổi, tư chất của hắn tốt như vậy cũng phải dùng hết mười năm mới đột phá được Trúc Cơ tầng hai, nếu để hắn bắt đầu lại từ đầu không biết sẽ còn chịu đựng bao nhiêu nhiêu khổ sở nữa mới có thể khôi phục lại tu vi. Nàng biết nếu nói ra có lẽ hắn sẽ chọn con đường này, nhưng trong lòng nàng lại không nỡ. Dù sao hắn biến thành cái dạng này hoàn toàn là vì…
Tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt hắn, nghe không ra trong giọng nói là tâm tình như thế nào: “Nếu ta nhập ma, ngươi sẽ là kẻ địch của ta sao?”
Phong Luyến Vãn trong lòng không biết là tư vị gì: “Ngươi sẽ không nhập ma. Ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi không cần lo lắng.”
. . .
Tầng mây dày đặc che khuất mặt trời, dù đang buổi trưa nhưng bầu trời vẫn mịt mù như lúc gần tối không một tia sáng, mưa như trút nước. Phong Luyến Vãn khoanh tay đứng ở dưới chân núi Kiếm Linh Phong, kết giới bao quanh thân thể khiến một giọt mưa cũng không thể chạm được vào nàng. Ngước mắt thoáng nhìn thân ảnh màu tím đang chậm chạp đến gần, nhướng mày, tức giận nói: “Ngươi đến muộn.”
“Hiện tại còn chưa đến buổi trưa, sao có thể nói ta đến muộn?”
“Có chuyện gì nói nhanh lên, ta còn phải đến Tàng Kinh Các.” Phong Luyến Vãn nhìn chằm chằm về hướng Tàng Kinh Các, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác quỷ dị. Đương nhiên hành động này của nàng khiến Bách Lý Không Thành rất là khó chịu: “Tu luyện cũng không cần gấp gáp như vậy. Bớt chút thời gian này cũng đâu ảnh hưởng gì tới ngươi.”
“Ta mới không phải đi tu luyện.” Cả đầu đều lởn vởn suy nghĩ làm cách nào để loại trừ tâm ma, làm sao có thể chuyên tâm tu luyện. Trong lúc lơ đãng bật thốt lên hỏi: “Lôi linh căn, nếu phế đi ngươi thì ngươi sẽ có cảm giác gì?”
Bách Lý Không Thành nghe vậy thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết: “Uy, ta không đụng chạm ngươi lại càng không trêu chọc ngươi, sao ngươi lại muốn hại ta?” Đột nhiên nhớ đến nguyên nhân năm đó nàng đối phó với Lục Nhâm Giáp, toàn thân nổi dựng lông tơ. Chột dạ thầm nghĩ, nàng không phải đã phát hiện cái gì rồi chứ?
Phong Luyến Vãn nhìn thấy hắn nhảy dựng lên mới ý thức được điều mình vừa nói, không khỏi dở khóc dở cười, vội vàng giải thích: “Ý của ta là phế bỏ tu vi của ngươi, không phải phế ngươi…”
“Vậy cũng không được! Tu vi bây giờ của ta là do ta chịu bao nhiêu khổ cực mới tu luyện được, sao có thể nói phế là phế? !”
Phong Luyến Vãn bày ra dáng vẻ ôn hòa ý bảo hắn đứng sợ, từng bước đi đến gần, Bách Lý Không Thành giống như tránh né ôn dịch vội vàng lui về phía sau. Thấy bộ dáng hốt hoảng cẩn trọng của hắn, Phong Luyến Vãn rốt cuộc nhịn không được bật cười: “Ta chỉ đùa thôi, ngươi không đắc tội ta cũng không có ý đó với ta, ta làm sao có thể phế ngươi!”
Khuôn mặt tươi cười sáng lạn như mặt trời ở trong mắt Bách Lý Không Thành lại giống như sặc mùi uy hiếp.
Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý khi thích nàng sẽ phải chịu rất nhiều tra tấn, nhưng mà…
Ai, khóc không ra nước mắt a.
“Nói mau đi, hẹn ta đến có chuyện gì?” Phong Luyến Vãn tận lực bày ra biểu tình dịu dàng giống như thiên sứ thiện lương, xem như một chút bồi thường cho việc vừa rồi đã dọa hắn kinh hoảng, trong lúc bận rộn vẫn cố rút ra ít thời gian trò chuyện với hắn.
Biểu tình trên mặt Bách Lý Không Thành vô cùng vặn vẹo…
“Ta muốn biết… Địa cầu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui