Thương Lam Đỉnh


Nói xong câu đó, Bách Lý Không Thành thật tình chỉ muốn từ trên đỉnh núi Kiếm Linh Phong nhảy xuống, xấu hổ không để đâu cho hết. Trong lòng một lần lại một lần không ngừng tự an ủi chính mình, tất cả đều là vì hương hỏa đời sau của Bách Lý gia, mặt mũi gì đó không cần quan tâm. Aiss, vì sao tiểu nữ tử này lại bạo lực như vậy, ngoại trừ hắn còn ai dám muốn nàng nữa?! Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu chợt thấy, Phong Luyến Vãn đang dùng ánh mắt như nhà khoa học đang xem xét chuột bạch thí nghiệm mà nhìn chằm chằm hắn, Bách Lý Không Thành trong lòng sợ hãi, hỏi: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Bên môi Phong Luyến Vãn vẫn duy trì một độ cong hoàn mỹ, sờ cằm trắng nõn cười nói: “Gần đây biểu hiện của ngươi rất kỳ lạ, lúc nhìn thấy ta luôn ấp a ấp úng, như vậy ta sẽ hoài nghi…”
“Hoài nghi cái gì?” Bách Lý Không Thành mất tự nhiên nhíu nhíu mày, hắn dường như có thể từ biểu tình của nàng nhìn ra được nàng tiếp theo muốn nói cái gì.
“Hoài nghi ngươi có phải đã yêu ta hay không.”
Bách Lý Không Thành trong lòng run lên, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khuôn mặt cùng lỗ tai của mình đều nóng rực, tận lực che giấu điều này, cố ý dùng một loại ánh mắt thực ghét bỏ nhìn nàng: “Ai yêu ngươi a?” Nói xong, Bách Lý Không Thành hận không thể lập tức hung hăng tự tát mình hai bạt tai. Cơ hội tốt như vậy, mà hắn lại bỏ lỡ a…
Phong Luyến Vãn không biết hiện giờ hắn đang hối hận muốn chết, tiêu sái vuốt tóc mái nói: “Người theo đuổi bổn cô nương rất nhiều, nhưng toàn bộ đều làm ta chướng mắt.” Còn người duy nhất mà nàng xem trọng lại chưa bao giờ chủ động, thật sự khiến nàng buồn bực muốn chết: “Lại nói, đừng tưởng rằng chỉ nói một câu “muốn tìm hiểu về địa cầu” là có thể lừa bịp được bổn cô nương. Ngươi rốt cuộc muốn nói gì với ta? Khó mở miệng lắm sao? Không đủ điểm cống hiến hay là thiếu tiền? Ách, nhưng mà thế giới này giao dịch là dùng linh thạch chứ không phải tiền… Quên đi, coi như là tiền đi, dù sao trong túi ta hiện tại một văn tiền cũng không có.”
Thấy nàng tự lầm bầm lầu bầu một mình, khóe miệng Bách Lý Không Thành hơi run rẩy, nha đầu kia nói chuyện giống như nàng không phải là người của thế giới này vậy. Phong Luyến Vãn đột nhiên hoàn hồn, phát hiện chính mình lại nói một số điều mà sinh vật của thế giới này không thể nghe hiểu, ho nhẹ một tiếng liền vội vàng dời sang đề tài khác: “Cứ coi như ngươi muốn tìm hiểu về địa cầu đi, đáng tiếc ta cũng không có cách nào chứng minh. Nếu ngươi thật sự muốn biết, không ngại đi một vòng quanh đại lục đi.”

Tia chớp hung mãnh cắt ngang bầu trời, khiến thế gian chợt lóe sáng trong nháy mắt.
“Nếu ta không về được thì làm sao bây giờ?”
Biểu tình Phong Luyến Vãn thực vô tội, khoa tay múa chân bày ra đủ loại hình dạng: “Vậy chứng minh mặt đất dưới chân ta không phải hình cầu, có lẽ là mặt đất vô hạn hoặc hình thù nào đó.”
“…” Ngươi nói vậy là đang muốn chơi ta sao? Bách Lý Không Thành đầu đầy hắc tuyến: “Ngươi bảo ta không có mục tiêu đi khắp Lam Uyên đại lục, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?”
Phong Luyến Vãn xua tay nói: “Ta có ép ngươi đi sao? Ngươi bị chính lòng hiếu kỳ của mình hại chết, không có liên quan một xu nào đến ta.”
“Uy, nói thế nào hai ta cũng từng cùng chung hoạn nạn, ngươi đối xử với ta như vậy mà coi được sao?”

Mưa rào rạt rơi xuống, tưới ướt cây cối cùng đất đá trên khắp tiên sơn.
“Cùng lắm thì ta đi với ngươi một chuyến.” Từ khi đến thế giới này nàng cũng chưa rời khỏi Huyền Tịch Tông được mấy lần, nhân cơ hội ra ngoài ngắm cảnh, mở rộng thêm kiến thức, tìm kiếm đường tắt tu luyện hoặc học thêm vài kỹ năng cũng tốt. Như vậy có thể rút gần thêm khoảng cách với ngôi vị Tiên Đế, nhanh chóng tìm được đường về nhà.
Bách Lý Không Thành chính là đang đợi những lời này của nàng, cố kiềm chế kích động trong lòng, tận lực bình tĩnh lại thật cẩn thận nói: “Cứ hẹn với nhau như vậy đi, cùng nhau đi khắp thế gian?”
“Ân, có cần ngoéo tay hay không?” Phong Luyến Vãn giơ ngón út.
“Ngươi cho ta vẫn là tiểu hài tử ba tuổi sao?” Bách Lý Không Thành sớm nhịn không được mỉm cười: “Khi nào thì rời khỏi Huyền Tịch Tông?”
“Khi nào cũng có thể đi, gác việc tu luyện mấy ngày cũng không thành vấn đề, bất quá còn phải chờ ta giúp mặt quan…”

Tiếng gió hỗn độn hòa lẫn với tiếng mưa, thổi vạt váy xanh lục tung bay phấp phới, bầu trời mù mịt không ánh sáng khiến khuôn mặt trắng nõn tăng thêm một phần lạnh lùng.
“Không Nhi, ngươi có biết thân phận của mình là gì không!”
“Sư phụ?!” Bách Lý Không Thành nghe tiếng lập tức xoay người, nữ tu sĩ một thân y phục đơn bạc không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hai người, ánh sáng ảm đạm, đôi mắt nhắm chặt cùng hàng mi dày đen như mực kia càng hiện rõ lãnh ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui