Thương Lam Đỉnh


“Quả nhiên không thể sao?” Mưa theo gương mặt xinh đẹp chảy xuống, cảm giác trên mặt, là ấm áp .
Như vậy rời đi, nàng cũng không còn gì vướng bận .
Trong nháy mắt vừa xoay người, hắn bắt được cổ tay của nàng đem nàng kéo vào lòng, cúi đầu liền hôn.
Chỉ là môi với môi đụng chạm, nhưng đối với hắn mà nói đã là khả năng cực hạn có thể làm được.
Độ ấm trên môi dần dần rời xa, Phong Luyến Vãn trong lòng không biết là tư vị gì, lòng tham khiến nàng đột nhiên muốn nhiều hơn nữa.
“Đó không phải hôn.” Phong Luyến Vãn xoa xoa khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Ta dạy ngươi.”
Nói xong, nàng đẩy hắn ngã trên mặt đất, cúi người hôn lên môi hắn.
Nàng hôn rất nhẹ, tựa như nụ hôn này là một hồi thịnh thế mộng đẹp khiến người ta sa vào mê say, hơi dùng lực sẽ vỡ tan tành.
Đôi môi đụng chạm tựa như chuồn chuồn lướt nước, tiện đà trằn trọc, hàng mi dày nhiễm nước mưa ẩm ướt như đang khiêu khích xẹt qua hai má hắn.
Hàn Ảnh Trọng run rẩy, cánh tay vô thố không biết muốn đẩy nàng ra hay là đem nàng ôm chặt vào lòng.

Phong Luyến Vãn hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ. Là máu tươi của hắn đã nhiễm đỏ khung trời trước mắt nàng, khiến cho tâm tình du ngoạn trong game của nàng rốt cuộc phát sinh biến hóa long trời lở đất, khát khao sức mạnh cường đại không muốn để hắn lại vì nàng mà bị thương, không để bất cứ ai có thể làm tổn hại hắn. Nàng khắc ghi lời thề này tận sâu dưới đáy lòng không để bất kỳ ai biết, ở trên con đường tu chân trả giá mồ hôi và tâm huyết vượt xa người thường.
Phong Luyến Vãn hôn cũng không giới hạn môi với môi đụng chạm, hợp thời vươn chiếc lưỡi đinh hương mềm mại khẽ liếm môi hắn, nhẹ nhàng duyện hôn.
Trên môi không ngừng truyền đến ướt át cùng ấm áp khiến hắn mê võng, giãy giụa, thất thần trong nháy mắt đã bị nàng tìm được cơ hội không trở ngại gì đem lưỡi đưa vào trong miệng hắn, ngọt ngào tựa như băng tuyền tháng chạp tìm kiếm lưỡi hắn, trúc trắc cùng hắn dây dưa.
Hắn phát tâm ma thề là bảo hộ tốt nhất đối với nàng, cũng đem hai người phân cách lưỡng đoạn thiên nhai. Nhưng nếu hắn hi vọng cùng nàng trở thành người xa lạ, vì sao phải lần lượt phá vỡ vách tường trong trái tim nàng? Gần trong gang tấc lại không thể kể ra tình cảm từ lâu đã chôn sâu trong lòng, chỉ có thể núp trong góc tối phóng túng yêu thương si mê. Đây là trừng phạt dành cho ngươi, ta không quan tâm ngươi là người hay ma, chỉ muốn hôn ngươi, hung hăng hôn ngươi.
Nàng thở gấp nhưng vẫn không buông ra, đôi môi mềm mại khóa chặt lấy môi hắn, kìm lòng không đặng khẽ vuốt đôi mắt màu xám tựa như bảo thạch của hắn, trong con ngươi xinh đẹp kia, lớp hàn băng cứng rắn che đậy dần dần hòa tan thành một hồ nước trong, nhộn nhạo gợn lên ôn nhu làm say lòng người chưa bao giờ có. Bị ánh mắt giống như mộng ảo như vậy nhìn chăm chú, nàng đột nhiên có chút lúng túng. Một trận thiên toàn địa chuyển, hai cổ tay bị một đôi tay lạnh như băng nhưng hơi lộ ra chút ấm áp nắm lấy, người bị đặt ở dưới thân biến thành nàng.
Sợi tóc màu cam xõa ra trên mặt đất, như mạng nhện hé ra mê tình dẫn nhân sa đọa. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng có chút đỏ ửng, đôi mắt màu đỏ rượu xinh đẹp nhiễm một chút ý loạn tình mê, lại lóe lên tia sáng mỏng manh hấp dẫn người khác. Hắn cúi người xuống hôn lên mắt nàng, bạc môi nhẹ nhàng xẹt qua hai má nàng, cho đến hôn lên môi nàng.
Đem hết thảy đều lặp lại một lần nữa.
Hàn Ảnh Trọng đem tất cả những điều nàng vừa dạy thực hành rất hoàn mỹ. Hắn ngậm lấy cánh môi như hoa của nàng, đầu lưỡi nóng ấm lướt nhẹ trên đôi môi nàng. Cơ thể Phong Luyến Vãn khẽ run rẩy, hai gò má đỏ như son, ngoan ngoãn hé miệng để lưỡi hắn luồn vào bên trong, cuốn lấy lưỡi nàng mà triền miên dây dưa. Nàng vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, say mê đáp lại nụ hôn của hắn, giống như khát khao muốn hòa làm một với hắn. Giờ phút này đây, bọn họ dường như đã quên hết tất cả, quên đi thân phận, quên đi lời thề, chỉ một lòng một dạ đắm chìm trong ôn nhu ngọt ngào của đối phương.
Hóa ra trong lòng của hắn cũng có nàng.
Hàn Ảnh Trọng yêu nàng, một tình yêu đau đớn không thể kể ra lại càng không có cách nào từ bỏ. Cuối cùng hóa thành chấp niệm khiến hắn nhập ma, vạn kiếp bất phục. Nhưng hắn không hối hận, vào thời khắc mà tình cảm hắn đã chôn chặt dưới đáy lòng bị nàng bóc trần, hắn cam nguyện vì nàng mà trả giá hết thảy.
“Theo ta trở về đi…”
Phong Luyến Vãn mỉm cười.
Thật xin lỗi, mặt quan tài, ta không thể tuân thủ lời hứa của ta.
Đẩy mạnh hắn ra, phóng thích tất cả tu vi triệu hồi Nghiệp Hỏa, để cho ngọn lửa dữ dội kia vây quanh cơ thể mình.

Tất cả đều đang bùng cháy, mưa đang bùng cháy, thế giới đang bùng cháy, nàng cũng đang bùng cháy.
“Tiểu Vãn, ngươi đang làm gì vậy!” Hàn Ảnh Trọng hoảng hốt muốn sử dụng linh khí dập tắt ngọn lửa trên người nàng, nhưng đột nhiên phát hiện, trong cơ thể hắn không còn sót lại một chút linh khí nào.
Chính là nụ hôn vừa rồi, nàng đã lấy đi toàn bộ linh khí của hắn, khiến hắn biến thành một người phàm bình thường.
Đây là phương pháp hữu hiệu nhất để khu trừ ma khí.
Mặt quan tài, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì huynh trước khi rời đi.

Nếu không có ta, sẽ không có tâm ma quấy nhiễu huynh tu luyện, chỉ cần bỏ nhiều tâm huyết, thời gian trôi qua, thành tựu của huynh chắc chắn sẽ vượt xa lúc trước.
“Gặp lại sau…”
Cuối cùng, vẫn không thể nói.
Mặt quan tài, ta yêu huynh.
Tro tàn, tro tàn, thiêu đốt hầu như không còn cuối cùng chỉ còn lại tro tàn.
Cùng với, Ngũ Đạo Luân Hồi Kính.
Hàn Ảnh Trọng nhìn mặt gương lạnh như băng, ánh mắt trống rỗng, tựa như mất đi tất cả.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, hắn không tự chủ được ngẩng đầu.
Đối diện, người đang đi tới, là ai?
Mưa to như trút nước, làm ướt đẫm mái tóc dài màu trắng ngà.
Khuôn mặt tuấn mỹ, như hoa trong gương, trăng dưới nước.
Áo choàng đỏ như máu phầng phật tung bay giữa không gian xám xịt, kim giáp mỏng manh phản chiếu tia sáng vô cùng chói mắt.
Từng bước, từng bước, cước bộ nhìn như bình tĩnh nhưng lại hơi ngập ngừng, rốt cuộc đang che dấu điều gì?

Đi ngang qua, trong phút chốc thoáng quay đầu.
Tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt màu đỏ rượu trầm lắng, lại đang tận lực che giấu cái gì…
Sau này gọi huynh là Tiểu Trọng Nhi đi.
Tiểu Trọng Nhi, chờ ta, ta nhất định sẽ trở về bên huynh.
Hàn Ảnh Trọng không nhớ hắn đã trở về Huyền Tịch Tông như thế nào.
Hắn chỉ nhớ một đoạn đối thoại ngắn ngủi với Từ Trữ chân nhân, nhưng đủ khiến cả đời này của hắn không thể nào quên được.
“Tìm về được Ngũ Đạo Luận Hồi Kính, Trọng Nhi đã lập được đại công.”
“…”
“Lần này, Trọng Nhi có ngộ ra được đạo lý gì không?”
“Những tưởng chứng kiến quá nhiều sinh tử, đã không còn bất cứ cảm giác gì, nào ngờ đâu chẳng qua vì những người đã chết kia, không phải người mình yêu thương mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận