Thương Lam Đỉnh

Hàn Ảnh Trọng nghiêm túc quỳ gối trong Hư Khôn Điện, dấu bàn tay đỏ hồng hằn sâu bên má khiến gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của hắn tăng thêm vài phần khói lửa nhân gian.
“Hồ đồ!” Từ Trữ chân nhân toàn thân phát run, cho dù đêm đó ở Thanh Cừ Uyển hắn ngỗ nghịch chống đối nàng cũng không khiến nàng tức giận đến mức này: “Nếu không phải Tâm Ly tự thân mang tội, ngươi giết hại đồng môn sư muội sẽ không tránh khỏi kết cục bị trục xuất sư môn!”
Thật sự không thể ngờ được hắn lại vì một người đã chết mà đại khai sát giới. Nếu phần chấp niệm này không thể tiêu tan, vậy chẳng phải là đã cô phụ một phen khổ tâm của đứa nhỏ kia sao?
Hàn Ảnh Trọng trầm mặc không nói. Từ trữ thấy dáng vẻ trầm lặng của hắn, vừa giận lại vừa đau lòng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhẹ xoay người che giấu nét bi thương trên khuôn mặt: “Trở về Tàng Tú bế quan đi, chừng nào chưa khôi phục tu vi thì không được ra ngoài nửa bước.”
Hàn Ảnh Trọng sau khi hành lễ liền định rời đi, Từ Trữ lại nặng nề lên tiếng: “Đến lúc đó, hôn sự giữa ngươi và Diễm Tình, cũng nên tiến hành.” Hàn Ảnh Trọng nghe vậy thân thể chấn động, vội vàng ôm quyền muốn phản đối, lại bị Từ Trữ đột ngột cắt ngang: “Đây là yêu cầu cuối cùng của vi sư đối với ngươi, trở về Tàng Tú suy nghĩ cho kỹ đi.”
Hàn Ảnh Trọng nhíu chặt chân mày, hắn cảm thấy hôm nay sư phụ có chút kỳ lạ, lời nói đến bên môi cũng chỉ đành nuốt xuống.
Trên đường đi bộ trở về Tàng Tú, bạch y nam nhân đã chờ Hàn Ảnh Trọng hồi lâu. Ngữ khí của hắn không có cảm xúc gì khác thường, mỉm cười như trước, tựa hồ mất đi ái đồ không hề ảnh hưởng gì đến hắn: “Ngươi đã gặp Giản Tâm Ly rồi?”
“Phải.” Chuyện hắn giết chết Giản Tâm Ly đã truyền khắp Huyền Tịch Tông, thoải mái thừa nhận cũng không sao cả. Nhưng hắn tò mò, bên dưới mặt nạ ôn hòa nhã nhặn của Mộc trưởng lão rốt cuộc đang che giấu điều gì, Phong Luyến Vãn chết đi hắn không đau lòng một chút nào sao? Hẳn là có, nếu không vì sao lại phải đối xử với kẻ đã hại chết đồ đệ của hắn như vậy.
“Ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn biến thành bộ dáng giống như cô ta.” Đôi mắt màu lam tựa như được cắt ra từ nơi biển trời giao nhau của Mộc Khinh Ưu lóe lên tình cảm phức tạp không ai có thể thấu hiểu: “Nếu ngươi phụ bạc Tiểu Vãn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Chắc hẳn Mộc trưởng lão đã biết chuyện sư phụ muốn hắn và Nộ Diễm Tình thành thân đi. Hàn Ảnh Trọng trịnh trọng trả lời: “Xin trưởng lão yên tâm.”
“Chỉ mong ngươi đừng để ta, càng đừng để cho Tiểu Vãn thất vọng.” Ánh mắt trầm xuống, tươi cười cũng dần dần lãnh đạm.
Phất tay áo khoanh tay, không hề nhìn Hàn Ảnh Trọng thêm một lần nào nữa, dời bước trở về Dược Các của hắn.
Từ lúc lời đồn đãi truyền ra hắn cũng đã bắt đầu toàn bộ kế hoạch, tàn nhẫn biến Giản Tâm Ly trở thành độc nô, nhưng không tiêu diệt hoàn toàn manh mối xuất phát lời đồn kia.
Không ai biết trong ba ngày kia hắn đã làm cái gì, suy nghĩ cái gì.
Hắn nhớ lại những ngày cùng nàng sớm chiều bên nhau, nàng thích thú cọ lên nhung mao trên cổ áo hắn, hắn dung túng trìu mến ngửi hương thơm trên tóc nàng. Hắn nhớ rõ lúc nàng ngắm vầng trăng treo cao trên bầu trời, trong phút lơ đãng sẽ toát ra vài phần cô đơn. Hắn biết đó là vì nàng đang nhớ tới cố hương – ở thế giới kia, mới là ngôi nhà chân chính của nàng.
Hắn vì nàng mà lót đường.
Lót một con đường dẫn thẳng tới đỉnh cao vinh quang. Chẳng sợ cuối cùng kết cục của mình sẽ là như thế nào.
Hắn thông qua pháp khí nhìn hình ảnh nàng quật cường quỳ dưới mưa, nhìn khuôn mặt luôn rạng rỡ hồng nhuận của nàng dần trở nên tái nhợt, nhìn nàng cắn môi dưới liều mạng chịu đựng rét lạnh cùng chua sót trong lòng, nhìn nàng dùng ánh mắt chờ mong bi thương hướng về phía cửa Dược Các, giống như đang khẩn cầu hắn có thể đi ra, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn nàng một lần cũng tốt. Chiếc ô mà hắn sai người mang ra cho nàng cũng bị nàng vờ như không nhìn thấy, nàng đang dùng khổ nhục kế buộc hắn phải xuất hiện sao?
Chết tiệt, nàng không biết làm như vậy sẽ khiến hắn đau lòng sao?
Nhưng hắn không thể mềm lòng, bằng không tất cả đều sẽ đổ sông đổ biển.
Nhưng hắn không ngờ nàng sẽ diễn một vở kịch mang tên “Tử Vong”.
Thật là…Đã bị nàng dọa một phen a.

Những lời của sư phụ và Mộc trưởng lão quả thực giống như đang phó thác di ngôn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Mộc trưởng lão luôn yêu thương nàng vô hạn lại tự mình đem nàng đưa đến Hư Khôn Điện, vì sao Tông Chủ vốn ký thác kỳ vọng rất cao vào nàng lại không chút lưu tình phán nàng tội chết, vì sao rõ ràng là chí bảo Ngũ Đạo Luân Hồi Kính nhưng lại không ai coi trọng?
Hàn Ảnh Trọng không hiểu. Trong đầu mù mịt giống như bị lạc trong vạn dặm sương mù, hắn muốn tìm đường ra, nhưng càng nghĩ lại càng mơ hồ.
Trong vài ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện đau lòng, khiến hắn không còn suy nghĩ được sáng suốt.

Một đoạn lịch sử huyết tinh cũng từ đó mà mở ra.
Năm đó đảo chủ Táng Hồn Đảo ôm nỗi đau mất con, vì báo thù đã cùng vài tên tu sĩ cấp cao, thừa dịp Huyền Tịch Tông nguyên khí đại thương sau trận ác chiến với ma tộc, dẫn dắt theo những tân đệ tử vừa mới tấn giai cùng cháu gái Lục Quá may mắn còn sống sót không hề báo trước tập kích những tòa tiên sơn đã đứng sừng sững mấy ngàn năm kia. Trận chiến này gần như hủy diệt toàn bộ Huyền Tịch Tông.
Máu tươi hòa lẫn vào trong nước mưa, những tòa kiến trúc còn chưa kịp tu sửa hoàn chỉnh đã trở thành phế tích, giống như cảnh tượng thảm khốc dưới địa ngục.

Trong một tòa nhà bị hủy hoại trầm trọng, Tông Chủ ngẩng đầu xuyên qua lỗ hổng trên mái nhà nhìn lên bầu trời ảm đạm, rốt cuộc không kìm được rơi nước mắt.
Hắn thực xin lỗi các vị tiền tông chủ của Huyền Tịch Tông, nhưng hắn không hề hối hận.
“Ai…” Một tiếng thở dài thương hại truyền đến từ nơi nào đó, Tông Chủ có thể nhìn thấy góc áo màu sắc đặc biệt của người kia: “Trăm năm trước ta chịu sự nhờ vả của Thanh Nhai, ẩn mình trong Huyền Tịch Tông, là vì muốn giúp Huyền Tịch Tông vượt qua một kiếp này, không ngờ, chỉ vì một phút sai lầm.”
Ho ra máu tươi nhiễm đỏ chòm râu hoa râm, Tông Chủ cũng thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta thỉnh cầu ngài giả chết, ngài cũng sẽ không làm trái hứa hẹn.”
Ánh sáng yếu ớt mơ hồ chiếu sáng bóng dáng người nọ. Tóc đen mắt đen như mực, một thân kim y, đúng là A Lỗi vốn cho rằng đã chết.
“Tâm mạch của ngươi bị thương tổn quá nặng, cho dù là ta cũng lực bất tòng tâm.” Tần Lỗi bình tĩnh nói khiến cho người ta không khỏi hoài nghi hắn có năng lực nhưng lại không muốn ra tay cứu chữa: “Để bồi thường, ta thề với Tiên Đế, cam đoan Huyền Tịch Tông của ngươi sẽ được phồn vinh vạn thế.”
“Ha ha ha ha… Khụ, thế này cũng coi như là trong họa được phúc đi… Khụ khụ.” Tông Chủ sảng khoái cười nói, nhưng tiếng cười lại dần dần nhạt nhòa: “Chỉ là đáng thương cho những đệ tử vô tội phải chết, ta thực sự có lỗi với bọn họ.”
Lúc lão quái vật của Táng Hồn Đảo ra một kích trí mạng, hắn bảo vệ các đồ đệ của mình, nhưng lại không bảo vệ được những hài tử trẻ tuổi kia.
Hắn có tư tâm, hắn không xứng với chức vị Tông Chủ.
May mắn, may mắn sau khi xác định hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lão quái vật kia dưới áp lực của dư luận đành phải thu tay lại, mới không bị diệt tông.
“Còn có, thứ ngài đặt trên người đứa nhỏ kia, vẫn nên nhanh chóng thu về đi.”
Tần Lỗi chậm rãi đi qua vươn tay vuốt mắt hắn, thấp giọng nói: “Ta sẽ làm. Ngươi an tâm đi đi.”
Cho đến khi tim hắn ngừng đập, bóng dáng kim sắc kia cũng biến mất vô tung vô tích, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Cửa Tàng Tú một khi đóng lại, trừ phi người bên trong nguyện ý mở ra, bằng không cho dù là ai cũng không thể xâm nhập. Hàn Ảnh Trọng nhờ vậy mà tránh thoát được một kiếp này. Cho nên vào thời khắc hắn vừa bước chân ra khỏi Tàng Tú, trước mắt cảnh còn người mất khiến cho hắn mê mang, lúc Huyền Tịch Tông máu chảy thành sông, hắn đang làm cái gì?
May mắn những tiền bối còn sống sót trong một năm hắn bế quan đã dựng lại tông môn, tuy rằng uy danh không bằng lúc trước, nhưng cũng thu được những đệ tử mới có tư chất tốt.
Hắn liều mạng tu luyện đồng thời cũng thường xuyên đến Dược Các vấn an sư phụ sư thúc của hắn. Trong trận chiến ấy mấy vị chân nhân đều bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Mấy năm nay hắn đã tích góp được vô số thiên tài địa bảo, nhưng không có tác dụng gì. Vị thủ tọa Dược Các đức cao vọng trọng lại không rõ tung tích, có lẽ là đã chết, có lẽ là đã bị bắt đi, có lẽ là đang lưu vong bên ngoài. Hắn cũng từng đi tìm, nhưng không có kết quả.
Vào mấy ngày trước, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, hắn tiếp nhận ngọc bài đại biểu cho quyền lực cao nhất Huyền Tịch Tông.
Hắn vuốt ve khối ngọc bài tinh xảo mà lạnh như băng, nhớ tới thiếu nữ khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Nếu năm ấy nàng không gặp chuyện bất hạnh, ngọc bài này đáng lý nên thuộc về nàng.
Hắn thay nàng nhận trọng trách, nàng có tức giận hay không?
Hắn không biết, hắn thật sự không biết.

Thanh y lão giả của Dược Các năm đó cũng là một trong những người còn sống sót.
Khi hắn đẩy ra cánh cửa một căn phòng trong Dược Các, quả nhiên nhìn thấy vị Tông Chủ trẻ tuổi đang ở đó, xuyên qua cửa sổ đơn sơ nhìn về một phương hướng, ánh mắt si ngốc.
“Tông Chủ, hôn sự giữa ngài và Diễm Tình…”
Hàn Ảnh Trọng mím môi, đáy mắt hiện lên một chút đau đớn không dễ phát giác: “Dĩ nhiên phải làm… Tùy các ngươi an bài.”
Đây là nguyện vọng của sư phụ, về tình về lý, hắn đều không thể không nghe theo.
Huyền Tịch Tông yên lặng suốt một năm, rốt cuộc cũng có chuyện vui.
Hắn không hy vọng người kia là mình.
Nhưng lại không thể làm gì hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui