Thương Lam Đỉnh

Tang lão gia tử sắp đau nửa đầu.
Hôn sự giữa Bách Lý gia và Tang gia sớm đã được định từ ba năm trước, vốn Tang lão gia tử cho rằng Bách Lý đại thiếu gia muốn kết hôn với trưởng nữ của Tang gia, kết quả người ta chỉ mặt gọi đích danh muốn Tang Nhiễm. Lão gia tử mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không phản đối, dù sao một thứ nữ giữ lại cũng không có tác dụng gì, có thể bấu víu cành cây cao đã coi như vinh dự cho nó rồi.
Nhưng bên nhà trai vị đại thiếu gia kia đào hôn đến tận gần đây mới trở về, hai nhà vội vàng chuẩn bị cưỡng ép ném hai đứa trẻ này vào động phòng tác thành một mối lương duyên tốt đẹp, nhưng đội ngũ đón dâu của Bách Lý gia bị chuốc thuốc mê, nói là tiểu thư giữa đường giở quỷ kế khiến bọn họ bất tỉnh rồi biến mất không thấy tung tích, lão gia tử vừa nghe vậy liền bị dọa đến nỗi hai chân nhũn ra suýt đã té ngã.
Vội vàng tìm kiếm khuê nữ đào hôn, phái hơn ba trăm người thậm chí điều động cả Trúc Cơ tu sĩ đi tìm người, không tìm thấy tiểu thư còn chưa nói, ngay cả đám người kia cũng không biết đã bay đến quý phủ của vị tiên quân nào uống trà vui tới quên trời quên đất từ đó bặt vô âm tích.
Đáng thương lão đã một xấp dày tuổi, ban ngày phải ứng phó với Bách Lý gia đến khởi binh vấn tội, ban đêm tức giận ném vỡ đồ đạc chửi ầm lên: thiếu gia nhà ngươi không phải cũng từng đào hôn sao? Có tư cách gì mà đến trách mắng ta!!
Giờ đây, lão gia tử ngồi trên ghế tựa vào bàn chống đầu than thở. Có thể leo lên được cây đại thụ như Bách Lý gia vốn là chuyện may mắn nhất của Tang gia, nhưng không ngờ hai đứa trẻ này lại trước sau thay phiên nhau đào hôn, thật khiến cho mặt mũi của hai nhà đều quăng hết xuống biển không thể tìm trở lại.
Lão gia tử rơi vào trầm tư, Bách Lý đại thiếu gia từ nhỏ đã được sủng đến vô pháp vô thiên, ngay cả gia gia của hắn cũng dám trêu chọc, đào hôn cũng không có gì kỳ quái, nhưng khuê nữ của hắn là một người nhu thuận lại hiểu chuyện làm sao có thể làm ra loại chuyện đào hôn hư hỏng này được?!
Đang nghĩ ngợi, thanh âm ầm ĩ bên ngoài truyền tới khiến đầu óc của hắn như muốn nổ tung, lão gia tử vỗ bàn giận dữ nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?!”
Tiếng nói còn chưa kịp vang xa, một vật thể to lớn bay vào trong đại sảnh sau đó “Rầm” một tiếng nện xuống nền sàn trượt dài một khoảng trên đất mới chịu dừng lại. Hộ vệ canh cửa Giáp không kịp bi ai cho chính mình, đứng lên phủi mông một cái nhìn vào khuôn mặt già nua của lão gia nhà hắn, kinh hô: “Lão gia không xong rồi!”
“Nói xằng nói bậy! Thân thể của gia vẫn còn cường tráng lắm!”
“Không phải nói lão gia! Tiểu thư trở lại! Còn mang về một nam nhân và một đứa nhỏ!”
Lão gia tử hoài nghi bản thân lớn tuổi nên lỗ tai không còn thính lắm, nếu không trong đầu hắn tại sao lại có một loại cảm giác bị sét đánh thế này… Đợi chút, hai chuyện này có liên quan gì với nhau sao? Hắn túm lấy cổ áo người nọ không thể tin hét to: “Ngươi lặp lại một lần nữa!”
Có được đáp án không khác gì ban nãy, Tang lão gia tử lắc lư trong gió, trong đầu một lần lại một lần không ngừng vang lên thanh âm- –
Khuê nữ của hắn sớm đã có nam nhân bên ngoài, ngay cả hài tử cũng đã có…
Chết tiệt, loại chuyện này xảy ra lúc nào tại sao gia lại không biết a?! Chuyện mất mặt như vậy Bách Lý phủ liệu có biết không?!
Tang lão gia tử trong nhất thời bị nộ khí công tâm suýt nữa đã hộc máu bỏ mình. Hắn xoa xoa hai huyệt thái dương rồi vội vàng lao ra ngoài, dọc đường ai dám ngăn cản hắn hắn liền dùng một cái tát đánh bay kẻ đó, khí phách hiên ngang dọn dẹp sạch sẽ chướng ngại vật. Đến cửa, chỉ thấy một đứa nhỏ đang cầm đôi Thủy Hỏa Côn nhà hắn đập phá đồ đạc khắp nơi, lão gia tử nổi giận lập tức vung một cái tát!
Phong Luyến Vãn cảm giác được đạo chưởng phong kia đánh tới, không nhanh không chậm móc ra một cái hộp từ trong túi trữ vật, sau đó đúng như dự liệu nhìn thấy bàn tay của Tang lão gia tử dừng ngay trước hộp cách một ly, gương mặt già nua dữ tợn lại hiện lên vẻ nghẹn khuất. Lão gia tử đáng thương tuy sở hữu một thân tu vi có thể xưng bá cả một vùng lãnh thổ, nhưng đối với một đửa nhỏ lại không có chút biện pháp gì.
Bỗng dưng, Tang lão gia tử quỳ xuống tại chỗ khóc lớn: “Tiểu cô nãi nãi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ cầu xin ngươi đem tổ tông của Tang gia ta trả lại cho Tang gia ta a – – ”

Đại náo Tang phủ một ngày bởi vì tình cảnh quá mức quỷ dị mà kết thúc sớm, bạn tốt của đại thần cuối cùng cũng đã thoát khỏi lao tù khôi phục tự do. Nhưng Tang Nhiễm sau khi từ Tang phủ đi ra liền trở nên mất hồn mất vía, nàng cảm thấy mình đã không còn mặt mũi nào gặp lại mẫu thân hiền lành cùng sư phụ mà nàng luôn mong nhớ, may mắn trước khi xuất giá nàng đã đưa mẫu thân rời khỏi Tang phủ nhờ sư phụ mình chiếu cố, nếu không nàng thật muốn dùng khối đậu phụ đập chết sự vọng động của mình.
Ha ha, những thứ bình bình lọ lọ kia không ngờ lại là…
“Họ Phong, ngươi điên rồi, lại dám đào bới mộ phần của tổ tông ta – -? ! !” Tang Nhiễm hung tợn lắc lắc bả vai Phong Luyến Vãn, một phen huyết lệ tuôn trào, trong nội tâm đủ các loại hối hận bi thống ảo não đan xen vào nhau khiến nàng suýt nữa đã hộc máu. Liệt tổ liệt tông a! Tang Nhiễm không cẩn thận kết giao lầm bằng hữu, là ta có lỗi với các người a, ô oa ô oa ô oa…
Phong Luyến Vãn vô cùng bình tĩnh đón nhận trận cuồng phong bão tố của Tang Nhiễm, vươn ngón tay chỉ kẻ bên cạnh: “Chủ ý là của ta, nhưng người chân chính đi đào mộ tổ tông nhà ngươi lại chính là tên trứng thối kia.” Dù sao Nhiễm Nhiễm nhà nàng cũng không có thân tình thật sự gì với Tang gia, thừa nhận cũng chẳng sao cả.
Ánh mắt giết người của Tang Nhiễm lập tức dời mục tiêu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Túc Vị Ly hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hắn: “Đào mộ phần tổ tông ta! Ta – nhất – định – sẽ – báo – đáp – ngươi – thật – tốt!”
Túc Vị Ly quay đầu lạnh nhạt che lỗ tai, vẻ mặt vô cùng thoải mái, giống như không tin nàng có thể làm gì được hắn.
Phong Luyến Vãn nghe vậy lập tức thâm tình kéo tay Nhiễm Nhiễm, đôi mắt ngây thơ to tròn lóe sáng như sao: “Ngươi định báo đáp hắn thế nào?” Lấy thân báo đáp mau! Lấy thân báo đáp mau mau!
Chỉ thấy sau lưng Nhiễm Nhiễm giống như lóe lên ánh sáng vạn trượng, rất có khí thế sóng lớn vỗ bờ bọt tung trắng xóa: “Ta cũng sẽ đào mộ phần tổ tông nhà hắn!”
“Khụ khụ…” Phong Luyến Vãn bị nghẹn đến ho khan vài tiếng, lập tức khoát khoát tay nói lảng sang chuyện khác: “Nhiễm Nhiễm a, bây giờ ngươi đã được tự do, sau này ngươi đi theo ta đi…” Cùng ta đi khắp thế giới đi.
“Chuyện này dĩ nhiên ta không phản đối, nhưng trước hết phải đợi ta đào mộ phần tổ tông Túc Vị Ly cái đã.”
Kẻ thù chấp niệm quá sâu, Túc tiểu tử ngươi tốt nhất nên di dời mộ phần đến nơi bí mật nào đó đi. Phong Luyến Vãn có chút hả hê nghĩ.
Nói đến việc đi khắp thế giới, nàng nhớ hiện tại cũng có người đã được tự do, có lẽ nên đi tìm hắn thực hiện lời hứa lúc trước. Phong Luyến Vãn kéo kéo vạt áo Tang Nhiễm đang khóc bù lu bù loa kia: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy a, trước hết cứ theo ta tìm thêm người gia nhập vào đoàn du lịch đi.”
“Mộ phần tổ tông nhà ta vừa bị đào bới, ta làm sao còn tâm trạng đi du ngoạn a!!” Tang Nhiễm khóc đến đứt ruột đứt gan, bạn tốt của nàng tại sao lại không có lương tâm như vậy a.
Phong Luyến Vãn thấy bộ dạng bi thảm này của bạn tốt, trong lòng cũng rất không nỡ, đành đảo mắt nhìn kẻ thủ phạm tội ác tày trời nào đó, nhịn cười run run nói: “Nếu không thì, ngươi hy sinh một chút, đem mộ phần tổ tông nhà ngươi giao nộp ra đi?”
Túc Vị Ly khoanh tay nói: “Vậy sao ngươi không hy sinh đem mộ phần tổ tông nhà mình giao nộp ra? Chủ ý là của ngươi, ta chỉ làm theo lời ngươi mà thôi.” Hắn sẽ không đời nào thừa nhận đào bới mộ phần tổ tông nhà người khác là một chuyện hết sức sảng khoái.
Phong Luyến Vãn che miệng cười thầm, nói nhảm, mộ phần tổ tông của bổn cô nương vốn không có ở thế giới này a, nó rất an toàn! Nhưng nếu không giải quyết dứt điểm chuyện này, muốn đi thêm nửa bước cũng là rất khó khăn. Phong Luyến Vãn trầm tư giây lát, cuối cùng trong đầu chợt lóe lên một phương pháp tốt: “Hắn đào mộ phần tổ tông của ngươi như thế nào thì bắt hắn sửa sang lại như thế ấy, mọi người lại là bằng hữu, có được không?”
Tang Nhiễm ngoan độc trừng mắt nhìn Túc Vị Ly, sau đó lại nghĩ không nên vì việc này mà kết thù với bạn tốt của mình, cuối cùng đành tâm không cam tình không nguyện gật đầu đáp ứng: “Nếu như mộ phần tổ tông nhà ta có nửa điểm không giống lúc trước…” Ánh mắt dấy lên sát khí: “Bổn cô nương nhất định sẽ dùng Ưng Trảo Công x Kim Cương Chỉ x Cửu Âm Chân Kinh x Bạch Cốt Trảo x Giáng Long Thập Bát Chưởng để xé xác ngươi ra!”
Túc Vị Ly hắc tuyến, thật không hổ là hảo bằng hữu của tiểu nha đầu kia, thủ đoạn chỉnh người giống nhau như đúc… Nhưng hắn quả thật đã đào bới mộ phần tổ tông của Tang Nhiễm, người ta không đuổi giết hắn đến tận chân trời góc biển, chỉ tuyên bố cũng muốn đào lại mộ phần tổ tông nhà hắn, phần lòng dạ này khiến hắn bội phục đến cực hạn, trong tâm khó tránh khỏi có đôi chút áy náy. Vì vậy Túc Vị Ly chỉ đành vác theo cái xẻng nhỏ đi đắp lại mộ phần, trước khi đi Phong Luyến Vãn còn dặn dò: “Chúng ta đi trước tìm Bách Lý Không Thành, ngươi sửa sang lại mộ phần xong rồi thì đến Bách Lý gia tìm chúng ta.”
Sau đó đoàn người chia thành hai ngã.

Sầm Tam Hoảng một đường truy đuổi bọn họ đã tận mắt chứng kiến hết thảy…
Vị tiền bối này rất thâm độc, đối với mộ phần tổ tiên của bạn tốt mình mà cũng hạ thủ được…
Nhân phẩm chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là thuật luyện khí cao siêu, nên kết giao hay là không kết giao đây?
Sầm Tam Hoảng bắt đầu ngắt cánh hoa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui