Thương Lam Đỉnh


Nàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai âm ngoan đẩy ra cánh tay của hắn, cực nhanh lui về phía sau vài bước, thật nhanh tháo xuống dược khuông đặt ở trên thềm đá gần đó, tay phải đặt trên áo tơi bên vai trái, ánh mắt sắc bén như kiếm, cười đến không ai bì nổi: “Liền xem ngươi bộ dáng như quỷ đầu thai kia, cũng xứng chạm vào bổn cô nương?”
Lục Nhâm Giáp mâu trung hiện lên một tia khiếp sợ, tốc độ nhanh lẹ như vậy thật sự là phàm nhân sao, cho dù là Luyện Khí Kỳ tu sĩ cũng không thể thoát khỏi tay hắn. Vài giây sau hắn liền thẹn quá hóa giận mặt đỏ tai hồng, chỉ là một tạp dịch ti tiện, cũng dám vũ nhục hắn!
Những lời này của nàng cũng không có cố ý nói cho một mình Lục Nhâm Giáp nghe, ngược lại rót vào vài tia linh khí không thể phát hiện, thanh âm khuếch tán đến rất xa, cũng đủ để vài tên đệ tử kia nghe được rành mạch. Vốn đệ tử hai phái đang đánh đến kinh thiên động địa nhất thời đều dừng lại, không khỏi trợn mắt há hốc mồm đầu đầy mồ hôi, trong gió hỗn độn hóa thành đá. Xem nàng như thế nhuyễn manh khả ái kim ngọc kỳ biểu, vốn cho là một tiểu cô nương ôn nhu nhược nhược gió thổi sẽ tan, không nghĩ tới lời nói thốt ra lại hung hãn như thế. Ngay sau đó đệ tử Huyền Tịch Tông đều đối với Phong Luyến Vãn giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ: mặc kệ ngươi là lộc thiếu chưởng môn hay hổ thiếu chưởng môn, còn không phải bị một tạp dịch nho nhỏ của Huyền Tịch Tông chúng ta mắng. Muội tử nói thật hay!
“Lại dám vũ nhục ta như thế, ta nhất định đem ngươi mang về Táng Hồn Đảo tra tấn sống không bằng chết!” Lục Nhâm Giáp nghiến răng nghiến lợi nói, tay phải năm ngón tay khép lại, linh khí màu lam trào ra tạo thành khí thể vây quanh bàn tay.
Thấy hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc sử dụng linh khí đối đãi với một “Phàm nữ”, đệ tử Huyền Tịch tông đều sắc mặt đại biến, lo lắng hô lớn: “Sư muội mau tránh ra!”
Tất cả mọi người vì nàng đổ mồ hôi, nhưng Phong Luyến Vãn vẫn như lúc đầu nghé con không sợ hổ mặt không đổi sắc, tháo ra dây buộc áo tơi ở cổ, đem áo tơi xoay một vòng lớn ném về phía Lục Nhâm Giáp. Cái này ném đi không có sử dụng linh khí, chỉ dựa vào kình lực trên tay vượt xa người thường, nhưng lại thật sự thành công ngăn trở một chưởng của Lục Nhâm Giáp sau đó hoàn mỹ trở lại trên tay nàng. Nhất kích không thành, Lục Nhâm Giáp mâu quang tối sầm lại, một tiểu nha đầu tạp dịch không có linh khí lại có thân thủ bất phàm cỡ này, Huyền Tịch Tông thật sự là ngọa hổ tàng long a.
Tay trái lại tụ tập linh khí chuẩn bị đánh tới Phong Luyến Vãn, nàng cũng đã sẵn sàng tư thế đánh trả, lúc này một thanh âm ôn hòa lại mang theo khí thế không thể di nghịch đột nhiên vang lên:
“Tất cả dừng tay!”
Hai người đều có thể cảm nhận được trong thanh âm xa xa mang theo linh khí áp bức, Lục Nhâm Giáp không cam lòng siết chặt quyền phẫn nộ thu tay lại, Phong Luyến Vãn nhìn về phía phát ra thanh âm, trên mặt không dấu được kinh ngạc.
Tóc dài trắng tuyết mềm mại như thác nước đổ xuống gần mặt đất, y phục thuần bạch phiêu bay, đôi mắt xinh đẹp khép hờ như hồ nước yên tĩnh không một gợn sóng giữa ban trưa, tươi cười tựa trích tiên khiến người ta dù ở trong ngày mưa lạnh lẽo cũng có thể cảm giác được ấm áp. Hắn toàn thân bao phủ một tầng bình chướng trong suốt, hạt mưa nhỏ rơi xuống văng ở khắp nơi, cả người hắn một giọt mưa cũng chưa thấm.
“Mộc trưởng lão!” Đệ tử Huyền Tịch Tông ngây ngốc sửng sốt một chút, đều cúi đầu thở dài. Trong lòng không khỏi kỳ quái, thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão trước nay không hỏi thế sự, cho dù người khác muốn thỉnh cầu hắn luyện đan cũng phải đích thân đi Dược Các bái phỏng. Vì sao hắn lại ở chỗ này?
Lục Nhâm Giáp thân là thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo dĩ nhiên biết rõ tất cả nhân vật có danh vọng uy tín trên Lam Uyên đại lục. Mộc trưởng lão là Luyện Đan Sư cấp ba cực kỳ hiếm có trên Lam Uyên đại lục, giao tình nhất định rộng khắp, bằng thực lực Táng Hồn Đảo thật sự không thể dễ dàng đắc tội, cho nên ở trước mặt người này hắn vẫn không dám quá mức phóng túng. Giống với những người khác cúi đầu thở dài, thoáng nghiêm mặt nói: “Mộc trưởng lão.”
Mộc đối bọn họ khẽ gật đầu xem như lễ nghi đáp lại, khẽ cười nói: “Lục thiếu chưởng môn, muốn mang nàng đi, ngươi phải trải qua sự đồng ý của ta.” Hắn thanh âm không nhanh không chậm, nghe vào trong tai chính là một phen hưởng thụ. Những lời này tuy rằng là nói với Lục Nhâm Giáp, nhưng ý cười trong mắt vẫn thủy chung dừng ở trên người Phong Luyến Vãn, thấy nàng bộ dáng ngây ngốc đáng yêu, ý cười trong đáy mắt càng đậm.
Nhìn thấy người đến là hắn, Phong Luyến Vãn không vui sướng đó là không có khả năng, từ lúc nàng lấy Ẩn Tức Đan ở chỗ hắn xong cũng chưa có hảo hảo cảm tạ hắn, lần nữa gặp hắn liền cảm giác có chút ngượng ngùng. Cong cong cái ót đối hắn cười cười xem như là chào hỏi.
Lục Nhâm Giáp nghe vậy khó hiểu, không hề lễ phép đứng thẳng dậy, lưỡng đạo mày kiếm dựng thẳng, thốt ra: “Đây là vì sao? Nha đầu kia bất quá là một cái tạp dịch!”
Nghe Lục Nhâm Giáp nói trắng ra nàng là một tạp dịch, Phong Luyến Vãn thế nhưng có chút bối rối, tuy rằng nàng biết rõ Mộc trưởng lão tuyệt đối sẽ không vì thân phận này mà xem thường nàng.
“Bởi vì… ” Thấy thái độ như vậy của Lục Nhâm Giáp hắn cũng không giận, ý cười bên môi thân thiện mà hoàn mỹ, đôi mắt màu lam sâu thẳm như hồ nước ở bên dưới hàng mi cong dài hiện lên một mảnh nhu hòa: “Nàng là tiểu đồ đệ ta thích nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui