Thương Lam Đỉnh


Vừa rồi một chưởng kia nếu là đánh lên người phàm nhân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hồng mâu mị mị, mũi thương đỏ sậm lợi hại nhắm thẳng vào hai người, thanh âm thuộc loại ngọt ngào ngây thơ như tiểu hài tử của Phong Luyến Vãn lúc này nghe qua có chút lạnh như băng: “Ta cùng các ngươi không thù không oán, vì sao phải giết ta?” Khuôn mặt non nớt của nàng lộ ra sát ý không chút nào che dấu, đối với những người muốn lấy mạng nàng, phương pháp xử lý tốt nhất chính là răng rắc. Huống hồ các nàng đãphát hiện tu vi chân chính của mình, giết người diệt khẩu cũng không quá đáng. Cầm trong tay “Khấp Huyết Long Ngâm Thương”, hơi thở lãnh liệt như Nhan Mạc Qua nhè nhẹ vây chung quanh thân thể nàng, tuy rằng thân hình kiều nhỏ này có thể bộc phát ra khí thế còn không bằng một phần mười của Nhan Mạc Qua.
Giang Bình cùng Du Bình bị hơi thở đột nhiên trở nên lạnh thấu xương của nàng dọa sợ hãi, vài giây sau mới cảm giác được một trận xấu hổ. Bằng tuổi tác và tu vi của các nàng ở Táng Hồn Đảo tuy rằng so ra kém hơn thiếu chưởng môn Lục Nhâm Giáp, nhưng cũng được xem như công chúa mà đối đãi. Trừ bỏ chưởng môn, còn chưa ai có thể dùng khí thế áp đảo các nàng, nay thế nhưng bị một tiểu nữ hài làm cho kinh sợ, nếu nói ra phỏng chừng sẽ bị người khác cười đến rụng răng.
“Trong nửa năm từ một phàm nhân không có linh khí biến thành Trúc Cơ tầng hai, nói vậy ngươi tu luyện ma công đi, thật sự là yêu nữ.” Giang Bình cười lạnh một tiếng, vốn thái độ khinh thường đối với nàng nay cũng trở nên thật sự nghiêm túc, lấy ra trường tiên giắt bên hông, uy hiếp kéo kéo. Du Bình nghiêng đầu vẫn chưa có động tác gì cười nói: “Nếu để cho Hàn sư huynh biết chúng ta hôm nay vì hắn trừ bỏ yêu nữ này, chắc chắn sẽ nhìn chúng ta với cặp mắt khác xưa.”
Nghe xong nửa câu đầu, Phong Luyến Vãn liếc mắt xem thường. Hỗn Độn Quyết là ma công? Bí tịch lấy ra từ trong Tàng Kinh Các của Huyền Tịch Tông lại là ma công? Ngươi có dám đứng trước mặt tông chủ nói những lời này hay không? Bất quá nàng cũng không có phản bác, so với bị người khác dùng Sưu Hồn Thuật bức nói ra bí kíp tu luyện, tựa hồ lấy cớ “Tu luyện ma công” này còn miễn cưỡng lọt tai. Về phần nghe được nửa câu hoa si sau, nàng bất giác bĩu môi, trong lòng lại buồn bực muốn hộc máu. Nguyên lai lại là vì Hàn Ảnh Trọng a. Quan tài mặt chết tiệt, ta và ngươi rõ ràng không có nửa điểm quan hệ, nhưng vì sao ngươi trêu chọc hoa đào lại để ta tới chịu tội? Lớn lên yêu nghiệt quá làm gì? Lần sau gặp lại nhất định phải khắc mấy đao lên mặt ngươi mới được.. Phun tào xong, nhắm mắt lại hít sâu một lần.
Lại mở mắt, trong hồng mâu tràn đầy lãnh khốc vô tình khiến người ta run rẩy, linh khí Trúc Cơ tầng hai nhất thời dâng lên đỉnh điểm. Thừa dịp Giang Bình cùng Du Bình bị khí thế đột nhiên tăng lên làm kinh sợ, Phong Luyến Vãn quyết định tiên phát chế nhân (*), mũi chân nặng nề đạp lên mặt đất, dựa vào đại địa hỗ trợ lực thân thể giống như cung tiễn bắn thẳng về phía trước, linh khí chung quanh bị lực hút cường đại hấp thụ hội tụ đến mũi thương, trường thương đâm thẳng về phía trước, linh khí bàng bạc mà bá đạo như lốc xoáy cuốn trời đánh úp về phía hai người.
(*) Tiên phát chế nhân: giống như tiên hạ thủ vi cường, ý nghĩa hành động trước để chiếm được thế thượng phong.
Đối mặt linh khí công kích như kinh đào hải lãng, Giang Bình sắc mặt tái nhợt, vội vàng vung trường tiên trong tay cấp tốc tạo thành một mảnh sóng gió đối kháng với công kích của Phong Luyến Vãn. Du Bình cũng chấp ấn phát ra linh khí ngăn chặn tiến công, hai cỗ linh khí hoàn toàn bất đồng mãnh liệt va chạm, cổ thụ chung quanh cũng tránh không được tai ương, xa hơn một chút cây cối bị đánh nát thành nhiều mảnh nhỏ, gần hơn đã bị nghiền thành bột mịn. Tuy rằng đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng công pháp Giang Bình cùng Du Bình tu luyện không thể so được với Hỗn Độn Quyết, huống hồ ra tay chậm hơn vài giây cũng đủ quyết định thành bại. Hai người bị đánh lui về phía sau mười bước, thật vất vả mới ổn định lại thân hình, khóe miệng có máu tươi đỏ sẫm tràn ra.
Trái lại Phong Luyến Vãn vẫn thần thái sáng láng như cũ, giống như chưa hề ra tay, mũi thương chĩa xuống đất, dáng vẻ cực kỳ tự tin khiến người ta kìm lòng không đậu sinh ra cảm giác tự ti.
“Linh khí của nàng thế nhưng không phải đến từ thân thể mà là đến từ bên ngoài!” Đối với Phong Luyến Vãn một chiêu đánh lui hai tu sĩ đồng cấp, Du Bình tuy rằng khiếp sợ nhưng vẫn bảo tồn vài phần cơ trí. Là một trong những đệ tử có thiên phú nhất Táng Hồn Đảo nàng cũng từng đọc lướt qua không ít tâm pháp vĩ đại, một lát sau liền giống như nghĩ tới cái gì, đồng tử bỗng dưng thu nhỏ lại: “Ngươi tu luyện lại là công pháp cao thâm nhất – Hỗn Độn Quyết!”
Phong Luyến Vãn hừ lạnh một tiếng. Nghĩ rằng: ngu ngốc, ta còn chưa có trở thành Nguyên Anh tu sĩ, làm sao có thể tùy tâm sở dục sử dụng linh khí bên ngoài? Đó là ta dùng Hỗn Độn Quyết đem linh khí bên ngoài trong nháy mắt hút vào thân thể, vì mình sử dụng. Hơi ngẩng đầu dùng ánh mắt khinh thường thiên hạ từ trên cao nhìn xuống nhìn các nàng, huy động trường thương muốn tiến công thêm một lần nữa: “Phải thì thế nào?” Vừa dứt lời, thân hình đã hóa thành vài đạo tàn ảnh nhằm phía hai người: “Đã biết bí mật của ta, hôm nay liền để mạng ở tại chỗ này đi!” Nàng sẽ không sợ hãi tay nhiễm máu tươi, yêu thú chết ở trong tay nàng còn thiếu sao.
“Vậy cũng chưa chắc!” Du Bình lau vệt máu bên khóe môi, không tránh không trốn, cười đến âm trầm mà quỷ dị
Phong Luyến Vãn bởi vì khí lưu đánh vào mà thổi bay mái tóc màu cam như ẩn như hiện che đi đôi mi đã nhíu chặt, cảm nhận được không khí chung quanh đột nhiên tràn ngập âm lãnh cùng một mùi tanh hôi, nàng bỗng có dự cảm không tốt.
Đột nhiên nghe được “Sưu” một tiếng, một bóng dáng màu đỏ ti từ trong ống tay áo Du Bình bay ra, xông thẳng hướng Phong Luyến Vãn. Trúc Cơ tầng hai mang tới tai thính mắt tinh khiến Phong Luyến Vãn trong nháy mắt khi hồng ảnh kia xông ra liền nhìn thấy rõ ràng. Đó là một tiểu hồng xà yêu dã, hai răng nanh nhỏ thuần sắc đen, phỏng chừng có kịch độc. Du Bình cười to nói: “Nếu ngươi không lui về phía sau, chắc chắn bị rắn của ta cắn. Trên răng nanh của nó có chứa kịch độc, người bị cắn nhất định sẽ thất khiếu đổ máu mà chết!”
Phong Luyến Vãn cười lạnh một tiếng, là một y sư cấp 90 và cũng là Luyện Đan Sư, nàng không sợ nhất chính là độc. Nếu bị độc dọa đến, nàng cũng không cần lăn lộn trên đời này làm gì, trực tiếp tìm khối đậu hũ đâm chết cho rồi.
Thấy nàng không sợ hãi lá bài tẩy của mình, linh khí trên mũi thương không những không tan biến mà ngược lại càng lúc càng cường đại, Giang Bình cùng Du Bình đồng thời sắc mặt đại biến: “Ngươi cái người điên này! Nếu ngươi muốn giết bọn ta, ngươi cũng sẽ bị độc chết! Bọn ta là đệ tử nội môn do chưởng môn Táng Hồn Đảo tự mình bồi dưỡng. Nếu ngươi dám động vào bọn ta, Táng Hồn Đảo sẽ không tha cho ngươi!” Đáng tiếc các nàng cuối cùng la lên cũng không có đưa đến bất cứ tác dụng gì, trên khuôn mặt Phong Luyến Vãn xuất hiện nụ cười âm lãnh khiến cho người ta từ trong đáy lòng phát lạnh: “Nếu các ngươi chết đi, ai sẽ biết một phế vật thất linh căn như ta lại chính là kẻ đã giết hai thiên tài của Táng Hồn Đảo!” Nói xong, linh khí không thể chống đỡ như kinh đào hải lãng mãnh liệt mênh mông nháy mắt bao phủ hai người, bị nhốt trong dòng khí màu lam, hai thân ảnh dần dần hóa thành tro tàn rồi theo gió biến mất.
“Tê!”Công kích vừa phát ra, trong tức khắc tiểu hồng xà kia vừa vặn bổ nhào vào trên cánh tay Phong Luyến Vãn hung hăng cắn một ngụm, độc tố màu đen truyền vào máu, nhanh chóng lan khắp thân thể nàng. Phong Luyến Vãn nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong lòng kinh ngạc không ngờ loại độc này lại lợi hại như vậy. Bất quá lúc này nàng lựa chọn chém chết tiểu hồng xà kia trước, ai biết nó có thể hay không lợi dụng lúc nàng đang giải độc lại cắn thêm một ngụm. Đầu ngón tay tụ linh khí bắn về hướng hồng xà, xà là loại động vật trời sinh linh mẫn, rất nhanh đã tránh né.
Trúng độc bất quá chỉ mới vài giây, toàn thân Phong Luyến Vãn giống như ngã vào hầm băng, tầm mắt dần dần mơ hồ, đột nhiên dòng máu ấm áp đỏ tươi từ trong thất khiếu chảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hoàn toàn thay đổi. Đây là tư vị thất khiếu đổ máu sao? Thật sự đã quá xem thường loại độc này! Phong Luyến Vãn từ trong túi lấy ra một viên Giải Độc Đan trước kia đã tùy tay luyện đem nuốt vào, thế này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng máu vẫn như trước không ngừng chảy ra. Phong Luyến Vãn âm thầm khẩn trương, cứ tiếp tục như vậy không bị độc chết cũng bị mất máu mà chết.
Hồng xà khạc lưỡi lại lần nữa há miệng nhỏ hướng Phong Luyến Vãn nhào tới, Phong Luyến Vãn cả người lảo đảo khiến công kích mất đi tính chính xác, lại là một trận hoa mắt, bị tiểu hồng xà không có bao nhiêu sức chiến đấu kia bức đến gần vách núi đen, chỉ ba bốn bước nữa sẽ ngã xuống. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cùng máu hỗn hợp một chỗ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn linh động nhìn qua vô cùng dữ tợn kinh khủng. Hồng xà giống như có thù với Phong Luyến Vãn, lại nhào lên há mồm cắn, Phong Luyến Vãn vô lực ngăn cản, lần nữa bị hồng xà cắn vào một cánh tay khác.
Độc phát so với vừa rồi càng hung mãnh mê muội thiếu chút nữa phá hủy thần trí của Phong Luyến Vãn, tay nắm thương nhẹ buông, mơ hồ nghe thấy thanh âm lo lắng của Cà Rốt ở bên tai vang lên, mà nàng không có khí lực ngã về phía sau, rơi thẳng xuống vực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui