“Trúng tên có độc.” Nhìn miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi khác thường, thân là y sư Phong Luyến Vãn hơi nhíu mi nói, độc của Táng Hồn Đảo cũng không phải thứ dễ bắt nạt a. Người này rốt cuộc đã trộm đi thứ trọng yếu gì, lại có thể khiến người của Táng Hồn Đảo nổi lên sát tâm? Cho dù hắn đánh cắp Ngũ Đạo Luân Hồi Kính, Huyền Tịch Tông cũng chỉ tróc nã hắn đem nhốt vào Cấm Uyên Các thôi.
Phong Luyến Vãn lòng hiếu kỳ càng ngày càng đậm, nếu có thể đem thứ Túc Không Ly đã đánh cắp cầm tới tay, vậy tuyệt đối là phấn khích. Tính toán nhỏ nhặt đánh cho vang vang, đi đến bên người hắn thật cẩn thận nâng cánh tay hắn dậy, vòng qua đầu khoác lên vai mình, đối với Bách Lý Không Thành vẫn đứng bất động tại chỗ nói: “Lại đây giúp ta, dìu hắn trở về.” Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nên để Cà Rốt biến thành thứ gì có thể mang bệnh nhân đi, chỉ có thể dùng phương pháp dìu. Tuy rằng một mình nàng cũng có thể dìu hắn, nhưng có trợ thủ giúp đỡ miễn phí không dùng thật tiếc.
Bách Lý Không Thành nghi hoặc hỏi: “Ngươi thật sự muốn cứu hắn? Đừng quên hắn thiếu chút nữa hại chết Hàn sư huynh. Hơn nữa ngươi xác định ngươi có thể cứu sống hắn?” Tuy rằng nói như vậy, bất quá hắn vẫn đi qua cúi người xuống nâng dậy một cánh tay khác của Túc Không Ly.
Quan tài mặt có chết hay không liên quan gì tới ta. Phong Luyến Vãn âm thầm lẩm bẩm, không biết vì nguyên nhân gì những lời này không có nói ra, chỉ trả lời nửa câu sau của hắn nói: “Tai họa di ngàn năm, người này làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi.”
Đây là cái đạo lý gì a…
Hai người đỡ Túc Không Ly cẩn thận về hướng lối ra của Bách Sát Cốc, bởi vì tìm không thấy đề tài cho nên đều không nói gì, Bách Lý Không Thành nhàm chán thuận miệng hỏi Phong Luyến Vãn: “Ngươi muốn đem hắn đưa đến chỗ nào? Nếu người của Huyền Tịch Tông phát hiện phỏng chừng hắn sẽ lại bị bắt, vận khí không tốt thì có thể bị trực tiếp ném cho Táng Hồn Đảo.” Lúc nói lời này hắn tựa hồ quên mất mình cũng là người của Huyền Tịch Tông.
Phong Luyến Vãn không hề nghĩ ngợi liền đáp: “Đương nhiên là đưa đến chỗ của ta.”
Nghe vậy, Bách Lý Không Thành cước bộ đột nhiên quỷ dị dừng lại, nhíu nhíu mày sắc mặt có chút cổ quái: “Ngươi để hắn ở chỗ ngươi chữa thương sao?” Hắn cũng không quên Phong Luyến Vãn chỉ sống có một mình, nếu nhiều hơn một Túc Không Ly… Này cô nam quả nữ còn ra thể thống gì?
Nghe ra giọng điệu của hắn đổi khác, Phong Luyến Vãn thoáng tưởng cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi thầm lên án mạnh mẽ tư tưởng cực kỳ bảo thủ của cổ nhân một phen, bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, mặt không đỏ khí không suyễn nói: “Dừng ngay suy nghĩ xấu xa trong đầu ngươi, đây chỉ là quan hệ thuần khiết giữa đại phu và bệnh nhân.”
Nhưng nàng nói như vậy cũng không có làm cho sắc mặt của Bách Lý Không Thành tốt lên chút nào: “Chuyện này quan hệ đến danh tiết của ngươi, ngươi thật sự không ngại?”
“Danh tiết?” Phong Luyến Vãn không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn, chỉ chỉ Túc Không Ly đang bất tỉnh nhân sự nói: “Năm đó bởi vì tên khốn này cùng Giản Tâm Ly hãm hại, danh tiết của ta đã sớm hủy ở trên người Hàn sư huynh của ngươi, có hủy thêm nữa ta cũng không ngại.” Huống hồ chuyện này chỉ có trời biết đất biết Bách Lý Không Thành và Phong Luyến Vãn biết, nàng lo lắng cái khỉ gì?
Nhưng ta để ý a! Bách Lý Không Thành trong đầu đột nhiên xuất hiện những lời này, khiến chính hắn cả kinh ngẩn người.