Liên quan đến vấn đề nơi chữa thương của Túc Không Ly, Bách Lý Không Thành không mệt mỏi chán nản dài dòng nói với Phong Luyến Vãn suốt nửa canh giờ, nói đến sắp rách miệng cũng không thể khiến Phong Luyến Vãn lay chuyển nửa phần. Kỹ thuật chạy trốn của Túc Không Ly người này chỉ sợ ngay cả đạo tặc Kid cũng phải mở to hai mắt xem trọng, nếu không để hắn luôn ở dưới mí mắt mình, Phong Luyến Vãn thực sợ chỉ một chút lơ là hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian. Hảo bảo bối giấu trong túi trữ vật của hắn nàng đãnhớ thương thật lâu a, nhưng chưa được chủ nhân cho phép Phong Luyến Vãn không thể đánh cướp những thứ kia về. Túc Không Ly vẫn đang hôn mê tự nhiên không biết vận khí của hắn lại kém như thế, bị đuổi giết thiếu chút nữa hồn quy địa phủ còn chưa tính, bây giờ lại bị một tên “cường đạo” bắt đi.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bách Lý Không Thành cùng Phong Luyến Vãn thần không biết quỷ không hay lẻn vào Khí Linh Phong, về phần Túc Không Ly dáng vẻ trầm trầm tử khí của hắn cũng rất khó bị người khác phát hiện. Ba người vừa đến phòng nhỏ của Phong Luyến Vãn liền lập tức đóng chặt cửa sổ, Bách Lý Không Thành còn thực cẩn thận thi triển kỹ năng thiết lập một kết giới rộng lớn che giấu khí tức của ba người bên trong, điều này khiến Phong Luyến Vãn đối với chiêu thức này ánh mắt càng tỏa sáng.
“Ta giúp hắn giải độc chữa thương, ngươi hỗ trợ canh giữ ngoài cửa đi.” Phong Luyến Vãn nói như vậy , theo thói quen nở nụ cười sáng lạn. Bách Lý Không Thành đủ các loại buồn bực, sư phụ hắn cũng chưa từng sai hắn trông cửa a. Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ nghe lời chuyển cái ghế ngồi ở trước cửa quan sát quá trình chữa trị.
Rất nhanh, hắn liền hối hận không có ra cửa quẹo trái .
Chỉ thấy mỗ Phong tóc mái xuất hiện một mảng lớn bóng tối che đi nửa khuôn mặt, một đôi huyết mâu lóe ra hồng quang so với quỷ hút máu còn thị huyết khủng bố hơn. Ánh mắt kia giống như đang xem một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm chuẩn bị tiêm vào gen biến dị. Khóe môi nhếch lên lạnh lẽo dần dần mở rộng, tiếng cười kinh khủng quanh quẩn ở trong không gian nhỏ hẹp, tay trái nắm kéo tay phải cầm dao, hướng về bệnh nhân chậm rãi tới gần…
Bách Lý Không Thành gian nan nuốt nuốt nước bọt, đối với vị nhân sĩ đáng thương sắp bị giải phẫu kia tỏ vẻ đồng tình cực độ. Đồng thời nhịn không được oán thầm: nha đầu a, ngươi xác định ngươi đang chữa thương cho hắn mà không phải khiến hắn chết càng thê thảm hơn?
Nên hình dung như thế nào về một chuỗi hành động kế tiếp tựa như mây trôi nước chảy lưu loát thành thục khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt mao cốt tủng nhiên của Phong Luyến Vãn đây——
Huyết tinh —— bạo lực —— phải cường lực từng khắc xử lý!
Trợn mắt há hốc mồm nhìn quá trình giải phẫu, thời gian nửa nén hương qua đi, thân là y sư mổ chính Phong Luyến Vãn rốt cuộc dùng tay áo dính máu lau mồ hôi trên trán, Cà Rốt thực am hiểu bưng tới một ly trà nóng hôi hổi, Phong Luyến Vãn cũng không quản vừa mới trải qua một màn cảnh tượng huyết tinh khủng bố, cầm lấy chén trà ngửa cổ ừng ực uống cạn. Một loạt động tác này lại khiến cho Bách Lý Không Thành xấu hổ đầu đầy hắc tuyến, nha đầu a, ngươi bưu hãn như vậy về sau thật sự không ai dám muốn ngươi a…
Đang oán thầm, đột nhiên đôi huyết mâu của Phong Luyến Vãn liếc nhìn khiến Bách Lý Không Thành dựng thẳng tóc gáy, khoa tay múa chân một chút trong tay vẫn cầm dao nhỏ lóe ra bạch quang chói mắt, ý cười âm trầm khiến người ta không rét mà run. Bách Lý Không Thành “Ah” một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Ta… Ta đi ra ngoài canh chừng …” Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Phong Luyến Vãn, triệt khai kết giới bao quanh đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài.
Phong Luyến Vãn dở khóc dở cười nhìn khung cửa hung hăng lắc lư, nàng quả thực muốn dọa hắn một chút, ai ngờ lá gan hắn nhỏ như vậy, cái này so với trình độ khủng bố trong phim kinh dị còn kém rất nhiều đâu. Bất quá mục đích đẩy hắn đi ra ngoài cũng dễ dàng đạt được, ho nhẹ một tiếng, vươn ngón tay ở trong không khí trượt vài cái, từ trong túi đeo lưng lấy ra một viên đan dược, nâng cằm dưới của Túc Không Lý nhét vào miệng hắn, sau đó lại nắm cổ áo hắn trái phải tát vài cái. Đối đãi với loại người này không cần “ôn nhu” giống như đối đãi với Hàn Ảnh Trọng. Nhìn yết hầu hắn giật giật đem đan dược nuốt xuống, sắc mặt cũng tốt lên một chút, Phong Luyến Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Giả chết cái gì, tỉnh tỉnh!”
Túc Không Ly vốn đang hôn mê bất tỉnh nghe được thanh âm này thì chậm rãi mở mắt, bộ dáng nhìn qua so với lúc nãy có tinh thần hơn rất nhiều, khóe miệng dính máu cực lực xả ra một nụ cười, hữu khí vô lực nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của sư tẩu.”