“Nha đầu ngươi đang làm cái gì!” Túc Không Ly vẫn chưa thể từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, nhìn tro tàn ở dưới mặt đất dần dần bị gió nhẹ cuốn bay, thật không thể tin tưởng thứ khiến hắn thiếu chút nữa mất mạng lại bị nàng dễ dàng thiêu hủy. Càng không thể tin nàng lại có thể ngưng ra hỏa diễm chân thực, nếu không phải nàng đã tấn nhập Kết Đan học được cách biến hóa linh khí, thì cũng phải là Luyện Đan Sư cấp một. Nhớ tới những lời nàng vừa nói, thanh âm khàn khàn của hắn sợ hãi lẩm bẩm hỏi:”Tâm pháp đã bị hủy, ngươi muốn ta làm sao mà trả hắn?”
Phong Luyến Vãn nhẹ trở bàn tay, đem một quyển trục so với tâm pháp lúc ban đầu kia có vài phần tương tự và một viên đan dược màu xanh nhạt từ trong túi đeo lưng lấy ra, trong miệng thì thầm niệm một đống chú văn rườm rà phức tạp yểm lên trên quyển trục, đưa cho Túc Không Ly. Nàng vốn muốn dùng tâm pháp này chỉnh Lục Nhâm Giáp, không ngờ ông trời lại hợp ý nàng như thế. Đây là một phần đại lễ nàng từ rất sớm trước đây đã chuẩn bị tốt để cấp cho Lục Nhâm Giáp, tuyệt đối khiến hắn dục tiên dục tử. Ai bảo hắn dám có ý đồ với nàng, ai bảo hắn dùng linh khí công kích nàng, ai bảo hắn dám bất kính với sư phụ nàng, ai bảo linh căn của hắn lại là….(*) Chỉnh hắn “Không thành hình người” xem như tiện nghi hắn !
(*) Hắc hắc hắc, đọc xong câu này mọi người có đoán được linh căn của Lục Nhâm Giáp là gì mà khiến Tiểu Vãn ghét cay ghét đắng thế không? Đoán được khuyến mãi thêm một chap nữa nhé.
Phong Luyến Vãn nói: “Ta hạ cấm chế ở trên quyển trục, tu vi thấp hơn ta tuyệt đối không thể phá. Viên đan dược này có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn nhất bình phục. Ở chỗ của ta thành thành thật thật tu dưỡng hai ngày, sau đó đem cuốn tâm pháp này ném tới cho Lục Nhâm Giáp, nghĩ biện pháp để hắn tùy thân mang theo.”
Bảo trì động tác này hồi lâu cũng không thấy hắn đưa tay nhận lấy, Phong Luyến Vãn nhăn mặt nhíu mày trong lòng có vài phần khó chịu, chợt nhớ tới người này thương tích đầy mình phỏng chừng nhấc tay cũng phải tốn khí lực thật lớn. Khẽ thở dài một cái, trước buông quyển trục, dùng ngón trỏ tay phải đem đan dược đẩy tới miệng hắn ý bảo hắn ăn đi, nói: “Để cô nãi nãi ta đích thân đút dược cho ngươi, là phúc phận tám đời ngươi tu luyện được.”
Trên môi truyền đến cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng của mặt ngoài đan dược, dược hương nồng đậm mang theo một chút hiệu dụng truyền vào chóp mũi, khiến hắn cảm thấy một trận thần thanh khí sảng. Nha đầu kia luyện đan dược ăn vào hẳn là không chết người đi. Yết hầu Túc Không Ly chuyển động vài cái, trong đầu từ chối nửa ngày, thẳng đến khi nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng không kiên nhẫn của Phong Luyến Vãn, rốt cuộc mới hạ quyết tâm. Dưới sự bức bách của nha đầu kia, cho dù trước mặt là một viên độc dược hắn cũng phải ăn a…
Há mồm liền đem đan dược cắn vào miệng, đang muốn ngậm miệng lại tinh tế nhấm nháp hương vị khổ sở này, nhưng bởi vì nguyên nhân quán tính, ngón tay so với đan dược càng tinh tế bóng loáng hơn của Phong Luyến Vãn liền mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trong miệng hắn, mà hắn sau khi phát hiện tình huống quỷ dị này thì hơi kinh hãi, hàm răng hoàn toàn không chịu khống chế cắn xuống một cái.
Sau đó Phong Luyến Vãn liền bi kịch…
0,1 giây sau trong phòng nhỏ truyền đến tiếng kêu đau đớn cực kỳ bi thảm của mỗ nữ: “A hỗn đãn nhà ngươi dám cắn ta! Đau đau đau đau đau —”