Thương Lam Đỉnh


“Chúng ta lại gặp nhau.” Cũng không để ý đến Phong Luyến Vãn bởi vì Hàn Ảnh Trọng xuất hiện mà biểu hiện khiếp sợ, Lục Nhâm Giáp cách Phong Luyến Vãn không đến năm thước vững vàng tiếp đất, nụ cười kiêu ngạo khi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt dần dần mở rộng, huyền sắc y bào rộng lớn nhanh nhẹn phiêu động, nhìn qua cũng có vài phần bộ dáng công tử phong lưu. Mọi người vây xem bởi vì Phong Luyến Vãn mà cảm thấy vinh hạnh, thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo này cùng với Hàn Ảnh Trọng của Huyền Tịch Tông đều là thiên tài băng linh căn, cũng xấp xỉ tuổi với hắn, tuynói dung mạo nhiều nhất chỉ có thể xem như hạng trung, nhưng tu vi đã đạt đến Trúc Cơ tầng ba, hắn tự nhiên là ý trung nhân trong mộng của vô số nữ đệ tử.
Lục Nhâm Giáp rất hưởng thụ loại cảm giác được chú ý này, nhưng nụ cười tự phụ của hắn ở trong mắt Phong Luyến Vãn lại rất đáng đánh đòn. Nàng không giống như tưởng tượng của phần đông mọi người cảm thấy vinh hạnh, lạnh lùng nở nụ cười không đoán ra là tâm tình gì, tóm lại người ở gần nàng đều biết nàng hiện tại thực khó chịu. Nàng dùng ánh mắt thanh cao nhìn xuống hắn, trên mặt mạnh mẽ xả ra một nụ cười mà ngay chính nàng cũng cảm thấy dối trá, thanh âm lạnh lùng nói: “Lục thiếu chưởng môn, biệt lai vô dạng (*).” Tiếng nói vừa dứt nàng ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người quay đầu bước đi, cùng tên kia đứng chung một chỗ nàng cảm thấy rất ghê tởm.
(*)Biệt lai vô dạng: sau khi chia tay thì không còn thấy bóng dáng, đại khái là đã lâu không gặp.
Lục Nhâm Giáp ở trước mặt mọi người bị một tiểu nữ hài vô danh tiểu tốt làm mặt lạnh, tươi cười tự phụ lúc này có vẻ vô cùng xấu hổ, trong mắt rõ ràng hiện ra lãnh ý cùng sát niệm, lơ đãng trong lúc đó nhìn thấy Hàn Ảnh Trọng gắt gao nhíu mi mới đem sát niệm biến mất. Điều chỉnh ra một nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, đuổi kịp Phong Luyến Vãn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, tay kia thì nhẹ nhàng ôm thắt lưng nàng, nhìn qua vô cùng thân mật. Liếc thấy sắc mặt Hàn Ảnh Trọng càng ngày càng kém, hắn thất thanh cười nói: “Sư muội cần gì phải vội vàng như thế, lần trước gặp mặt Nhâm Giáp vẫn chưa hỏi phương danh của sư muội, không biết hôm nay có thể cho Nhâm Giáp biết hay không?” Trong lòng thì đang suy nghĩ, giữa hai người này chắc chắn có chút quan hệ, nếu lợi dụng tiểu nha đầu này quấy nhiễu tinh thần của Hàn Ảnh Trọng, trận tỷ thí này chẳng phải thắng rất dễ dàng?
Hành động thân mật này của Lục Nhâm Giáp dẫn tới một trận kinh hô của rất nhiều người, rối rít suy đoán cô gái này là thân phận gì, nhưng không có ai tiến lên ngăn cản. Đã sớm biết được lòng người dễ thay đổi nên Phong Luyến Vãn cũng không cáu giận mọi người thờ ơ, khiến nàng hận cắn răng chỉ có một mình Lục Nhâm Giáp mà thôi. Lúc này nàng thầm nghĩ không chút nào che dấu tu vi của mình đem hắn một cái tát đập chết, nhưng nàng không thể vì một chuyện rối loạn nho nhỏ như vậy mà để bại lộ thực lực, khiến nghiệp lớn nghịch thiên tu chân mà mình trù tính bấy lâu bị hủy trong gang tấc. Nghĩ như vậy, nàng vững vàng một chút hô hấp, cực lực đem nắm đấm siết chặt giãn ra. Muốn nhúc nhích tránh thoát ra ngoài, nhưng Lục Nhâm Giáp động tác nhìn như ôn nhu lại cất dấu lực đạo không thể phản kháng, Phong Luyến Vãn trong lòng giận dữ, lửa giận thật vất vả mới áp chế được lại bị khơi lên, đè thấp thanh âm giọng căm hận nói: “Thỉnh Lục thiếu chưởng môn tự trọng!”
Lục Nhâm Giáp chiếm định tiện nghi của nàng không chịu buông tay, Phong Luyến Vãn đang muốn bất cứ giá nào cũng phải bạo tẩn hắn một trận, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Ảnh Trọng đột nhiên vang lên: “Lục sư huynh cùng Ảnh Trọng tỷ thí vẫn chưa kết thúc, sao không để sau khi phân thắng bại rồi hẵng đi tìm vị sư muội này?”
Tìm cái quỷ ngươi a! Bị hắn dây dưa ta còn có mệnh sống?
Lục Nhâm Giáp dĩ nhiên không đồng ý, nhìn Hàn Ảnh Trọng che dấu rất khá vẻ giận dữ, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tiểu gia hỏa này cũng không dễ tìm a, nếu chờ sau khi kết thúc tỷ thí mới đi tìm nàng, chỉ sợ đã không còn thấy bóng dáng.”
Xem đi xem đi người này quả nhiên là muốn giết ta, không thấy bóng dáng không phải đã nói rõ ta sẽ bị răng rắc sao. Một mình ngươi có bản lĩnh răng rắc ta một cái thử xem, xem sư phụ và các sư huynh của ta không tiêu diệt toàn bộ Táng Hồn Đảo nhà ngươi! Đương nhiên bằng công phu mèo quào của ngươi không có khả năng dễ dàng răng rắc ta như vậy.
Hàn Ảnh Trọng trong mắt hiện lên một chút lưu quang băng lãnh, ngữ điệu như trước lạnh như băng, quay đầu nói với Phong Luyến Vãn:”Vậy thỉnh sư muội nói cho Lục sư huynh tên của ngươi.”
Giúp đỡ người ngoài khi dễ sư muội nhà mình, quan tài mặt ngươi có còn là sư huynh của ta hay không! Vừa nghe những lời này của hắn, Phong Luyến Vãn tức giận liền tràn ngập toàn bộ lồng ngực, thân thể bởi vì hô hấp dồn dập mà mơ hồ run rẩy, cũng không biết lửa giận càng ngày càng dâng chạy tán loạn chung quanh là từ chỗ nào mà đến. Quan tài mặt tên hỗn đản kia biết rõ nàng tên là gì lại không tự mình nói ra, bắt buộc nàng phải tự giới thiệu, rõ ràng là muốn đem nàng đẩy ra bên ngoài a! Này quỷ chán ghét rất đáng giận…
“Tên của bổn cô nương kẻ cặn bã như ngươi không xứng biết! Buông tay!” Phong Luyến Vãn giống như sói đói gặp được con mồi hung hăng trừng mắt nhìn Lục Nhâm Giáp, trong mắt lộ rõ phẫn nộ cùng sát ý, hổn hển đối với hắn hét to. Nhưng Lục Nhâm Giáp trên mặt lộ ý cười âm nhu vẫn không có ý tứ buông tay, cánh tay đang ôm lấy eo nhỏ của nàng không an phận chậm rãi vuốt ve, khiến cho nàng cả người một trận run rẩy. Đường đường đại thần khi nào thì ở trước công chúng chịu qua loại sỉ nhục này! Chuyện này thật sự khiến Phong Luyến Vãn tính tình vốn không tốt nay lại hoàn toàn không chịu khống chế lửa giận ngút trời sát ý bộc phát:”Còn không buông tay cô nãi nãi ta sẽ bạo cúc hoa ngươi!”
Những lời này nàng không có nơm nớp lo sợ hạ giọng, trong cơn thịnh nộ nàng cơ hồ dùng thanh âm lớn nhất hét lên, mọi người bốn phía vây xem kịch vui cũng không phải phàm phu tục tử hiển nhiên có thể nghe được rành mạch. Bọn họ mặc dù không biết tiểu cô nương này nói “cúc hoa” là có ý tứ gì, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút hình dạng ngoạn ý này thì thật ra loáng thoáng có thể hiểu được…
Ách…
Vốn là sơn cốc ồn ào huyên náo nhất thời yên tĩnh .
Mọi người khó có thể tin nhìn tiểu nữ hài nhìn như ôn nhu nhược nhược, tàn độc nhéo chính mình một phen xác định bản thân không có nằm mơ sau đó khóe miệng lay động co quắp, đầu đầy mồ hôi, ngay cả khối băng mặt Hàn Ảnh Trọng cũng ẩn ẩn có dấu hiệu vỡ ra, y bào màu xám không biết vì sao run run. Tiểu cô nương này lời nói lại hung hãn như thế, thô tục như thế, nham hiểm như thế,…. Nên nói như thế nào đây, người không thể xem tướng mạo! Sau đó mọi người nhìn về phía Lục Nhâm Giáp ánh mắt liền biến thành đang xem kịch vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui