Cùng Lục Nhâm Giáp va chạm chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trên đường đến Dược Các, Phong Luyến Vãn cũng không có thực để trong lòng. Dù sao nàng cũng đã sớm nghĩ ra hơn một ngàn kiểu chết cực kỳ bi thảm chuẩn bị cấp cho Lục Nhâm Giáp, chuyện chỉnh người ngày hôm nay coi như cũng nằm trong lúc tiến hành kế hoạch.
Con đường dưới chân trải qua mấy lần khúc chiết rốt cuộc cách mục đích càng lúc càng gần, thanh âm rầm rĩ tạo thành tiếng động lớn của phần đông đệ tử cũng dần dần đi xa, mơ hồ có tiếng đàn thanh linh dễ nghe truyền đến giống như đang nghênh đón nàng đi vào. Có chủ nhân tóc trắng bạch y tựa như trích tiên, địa phương gần Dược Các tự nhiên là non xanh nước biếc. Dãy núi quanh co uốn lượn giống như tường long bay lên giữa những đám mây, hồ nước tinh khiết lấp lánh trong suốt thấy đáy phản chiếu trời xanh mây trắng, màu lam dịu dàng ngọt nhã. Đi ngang qua dòng suối sạch sẽ này, phảng phất như tất cả ưu phiền đóng bụi dưới đáy lòng đều bị nước sông cuốn trôi một đi không trở lại, chỉ còn lưu giữ sự điềm tĩnh vô âu.
Bất tri bất giác đã đến Dược Các, tiếng đàn thanh thúy không linh, núi cao nước chảy tươi mát hòa cùng tiếng hạc kêu, hương thơm thanh u của sơn trà và thúy trúc, sương mai chảy xuống lá xanh, khung cảnh ấm áp dễ chịu, khiến cho người ta kìm lòng không đậu nhắm mắt lại chìm đắm trong thanh âm nhạc lý tuyệt vời, ảo tưởng thiên đường tiên cảnh, tâm linh cũng được gột rửa. Bên cạnh thác nước nham thạch bày ra một chiếc bàn nhỏ màu nâu, một chiếc cổ cầm điêu khắc hoa văn thúy trúc đặt ở trên đó, mà nam tử ngồi ở phía trước khảy đàn chính là Luyện Đan Sư cấp ba được vô số người kính trọng – Mộc trưởng lão.
Không biết thế ngoại đào nguyên dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh có phải hay không cũng như như diệu cảnh này, có phải hay không cũng có một người xuất trần thoát tục giống như hắn vậy, nam tử dưới ánh mặt trời tựa như thần minh thánh khiết.
Xa xa liền trông thấy hắn, Phong Luyến Vãn khóe môi thanh nhã nâng lên, nhắm mắt lại lắng nghe tiên khúc khó có được vài lần của người này. Làn điệu không phải hào hùng bao la vĩ ngạn, không giống hát hay múa giỏi ôn nhu say lòng người, không có vui sướng, không có nhàn nhã, chỉ có hư vô, hư vô giống như chẳng qua chỉ là tấu một khúc nhạc đã sớm phổ tốt, như cỏ cây vô tâm vô tình, nhưng lại khiến người ta sâu trong nội tâm cảm thấy đau lòng vì hắn. Trong lòng không hiểu vì sao lại có chút bi thương, mở đôi mắt màu đỏ rượu hơi phiếm lệ, mái tóc dài thuần trắng của hắn phản xạ ánh mặt trời rực rỡ, khiến nàng cảm thấy có chút chói mắt.
Thấy mặt nàng lộ vẻ ưu thương đứng ở nơi đó, hắn cũng không kinh ngạc, trong đôi con ngươi màu lam nhạt u ám tối tăm hiện lên ý cười ôn hòa ấm áp, mỉm cười nhàn nhạt mà say lòng người, ngón tay thon dài lướt qua cổ cầm. Vốn là làn điệu vô tình đột nhiên tràn ngập vui mừng cùng sủng nịch, khiến tâm nàng thoáng rung lên, rồi lại trong nháy mắt say mê tiếng đàn giống như thiên âm động lòng người. Kia một phân thiên chân vô tà như tình cảm của thiếu niên ngây ngô xuyên thấu nhân tâm, vật đổi sao dời tang thương cô tịch như ẩn như hiện, hai loại tâm tình hoàn toàn bất đồng đồng thời dung chứa trong đó, lại như vậy hòa hợp, tựa như một tiên nhân đang ở trước mắt nàng khinh vũ tố xướng.
Bỗng dưng tiếng đàn dừng lại, nàng vẫn còn ý do vị tẫn chìm đắm trong đó.
“Lại đây.” Lúc này tiếng nói so với tiếng đàn càng thêm thâm trầm từ tính của hắn vang lên, hiển nhiên là đang nói với tiểu đồ nhi hắn yêu thích.
Phong Luyến Vãn không có gì do dự, thập phần giống con thỏ nhỏ nghe lời háo hức chạy tới, duỗi thẳng hai tay làm bộ muốn ôm. Hắn cũng không tránh, mặc cho nàng nhào tới nhận hết tất cả lực đạo lên trên người, bởi vì hắn lúc này đang ngồi đánh đàn, nàng cũng nhân thể ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn, hai tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt nhung mao tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại cọ lung tung lên đó. Hắn mỉm cười dung túng hành động thân mật vốn dĩ không được cho phép trong quan hệ sư đồ của nàng. Nàng làm nũng nói: “Sư phụ ~ Tiểu Vãn rất nhớ ngươi nga!” Vốn trong đêm qua có thể nhìn thấy hắn, kết quả bởi vì đủ loại nguyên nhân lại bị trì hoãn đến bây giờ.
Hắn khẽ cười một tiếng, tựa hồ có chút buồn bực trạc trạc cái trán nàng, không hề lưu tình một câu nói toạc ra tâm tư nho nhỏ của nàng: “Ta xem ngươi nhớ không phải vi sư, mà là phần thưởng cho nhiệm vụ này đi.” Hắn mới không tin tiểu gia hỏa này đặc biệt đến gặp hắn, loại biểu hiện này rõ ràng là muốn đòi thưởng, nghĩ muốn không bị nhìn thấu cũng khó.
Nàng ngượng ngùng le lưỡi, sờ sờ gáy: “Ai nha, bị ngài phát hiện .”
“Vi sư dạy ngươi đánh đàn.” Bỏ qua vẻ mặt trở nên có chút không tình nguyện của Phong Luyến Vãn, hắn đột nhiên nổi lên hưng trí muốn dạy nàng đánh đàn, ngồi ngay ngắn lại. Phong Luyến Vãn mười mấy năm bị dâm uy của lão sư ép tới gắt gao cũng không dám không làm theo động tác của hắn đưa lưng về phía hắn, ở trong lòng hắn ngồi thẳng thân mình, đồng thời mười ngón tay tinh xảo có chút tò mò đặt lên cổ cầm, nghĩ rằng chương trình học miễn phí không nghe cũng uổng, hơn nữa nàng cũng tương đối hâm mộ những người tinh thông nhạc lý, nếu có thể học được nàng tất nhiên cao hứng. Bàn tay của Mộc lúc này đang đặt lên tay nàng, tay nắm tay dạy nàng cách khảy huyền cầm.
“Tinh ——” móng tay khảy nhẹ huyền cầm, thượng phẩm huyền cầm rung động một trận phát ra âm thanh du dương, mặc dù chỉ có một âm, nhưng cũng phải khiến linh hồn con người ta rung động. Phong Luyến Vãn hồng mâu tỏa sáng, tuy rằng không hiểu âm luật nhạc khí, bất quá nghe được âm sắc đơn thuần này nàng cũng hiểu được đây nhất định là một cây đàn tốt. Nàng dạt dào hứng thú khảy qua tất cả dây đàn, nghe âm điệu bất đồng, càng ngày càng hiếu kỳ âm điệu đơn giản như thế này làm sao tổ hợp thành một khúc nhạc tuyệt diệu.
Bất quá tò mò này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một lát sau liền không kiên nhẫn giãy dụa vài cái từ trong ngực hắn nhảy ra ngoài, Mộc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về chính đề. Chỉ thấy Phong Luyến Vãn từ trong túi đeo lưng lấy ra dược liệu cùng nội đan cần thu thập đủ. Mộc âm thầm gật đầu khen ngợi, tiểu gia hỏa này hiệu suất rất cao a, từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến bây giờ bất quá cũng chỉ một ngày một đêm, nếu giao cho đệ tử bình thường nhất định sẽ không nhanh chóng như vậy. Dù sao thảo dược phần lớn bộ dạng bí mật lại khó phân biệt, nếu không phải rất tinh tường các loại thảo dược có lẽ sau một năm rưỡi cũng không thể thu thập đủ, lấy được nội đan yêu thú dĩ nhiên là càng hung hiểm hơn. Chỉ là hắn không nghĩ tới, sau khi đạt đủ nhu cầu của nhiệm vụ nàng vẫn như cũ lấy ra từng bó từng bó nội đan yêu thú lớn nhỏ không đồng nhất màu sắc khác nhau, thẳng đến khi hắn rốt cuộc có chút không thể tiếp nhận kêu ngừng hơn nữa hỏi nàng đã làm gì.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương tựa hồ có chút khó khăn nghĩ nghĩ, sau một hồi mới đấm đấm lòng bàn tay, rất có cảm giác thành tựu hồi đáp: “Phụ cận cửa vào Bách Sát Cốc đã không còn nhìn thấy một yêu thú nào! Đại bộ phận bị con giết, còn có một số ít bị con dọa chạy vào thâm cốc đi. Hì hì, nhiệm vụ lần này con đã hoàn thành vượt mức, sư phụ đại nhân phải thưởng lớn cho con nha~” nói xong lời cuối cùng nàng ngước đôi mắt to tròn ngập nước lại còn lấp lánh ánh sáng khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
“…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tự đắc rạng rỡ như ánh dương của nàng, Mộc khó có lúc không còn gì để nói, Trúc Cơ tu sĩ nào có thể giống nàng sáng tạo ra loại “chiến tích vĩ đại” này? Đồng thời hắn vì yêu thú đáng thương trong Bách Sát Cốc mà yên lặng siêu độ thuận tiện điểm lên một ngọn nến. Các ngươi yên nghỉ đi, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến tiểu đồ nhi không lãng phí nội đan của các ngươi.
Trở lại chuyện chính, Mộc để nàng đi thu thập những thứ này là vì muốn chữa trị kinh mạch bị tổn thương của nàng, hiện tại tất cả đều tới tay thì cũng nên bắt đầu luyện chế dược thủy. Đem bàn nhỏ cùng cổ cầm thu hồi, đẩy ra cửa dược viên, trong khung cảnh quen thuộc thứ duy nhất bất đồng đó là mộc bồn chứa đầy chất lỏng trong veo, linh khí nhè nhẹ tươi mát có hương vị ngọt ngào tựa như sương mù từ trong nước bay ra. Biết nàng tò mò, hắn kiên nhẫn giải thích nói: “Đây là nước sơn trà cùng sương sớm thu thập lúc bình minh, không có lẫn tạp chất như nước bình thường.” Phong Luyến Vãn gật gật đầu, đồng thời nghĩ đến nếu cần nước trong không lẫn tạp chất, dùng nước cất không phải là tốt hơn sao? Bất quá nước cất không có linh khí nồng đậm như vậy.
Quá trình tinh luyện dược thủy Phong Luyến Vãn tự nhiên là nhìn không chớp mắt. Trong trò chơi tuy rằng nàng là y sư nhưng chỉ tiếp xúc qua luyện đan, loại dược thủy dùng để ngâm thân thể này căn bản không có xuất hiện, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì ở trong trò chơi hư ảo dùng một bồn nước lớn ngâm đến mấy giờ? Có thời gian đó còn không bằng đi đánh yêu thú kiếm điểm kinh nghiệm.
So sánh với nàng khi luyện chế Nguyên Tố Tiên Đan ngưng ra một đoàn hỏa diễm thô bạo, Mộc ngưng ra đan hỏa nhìn qua ôn hòa hơn, rất dễ khống chế, nếu không phải không khí chung quanh đan hỏa vì bị nóng mà có chút vặn vẹo, nàng sẽ hoài nghi đó là giả hỏa hoa đăng (*) thường trưng bày trong khách sạn để thu hút khách hàng. Lại thấy hắn đem dược liệu từng món dung nhập vào đan hỏa, ngọn lửa ôn nhuận vây quanh bị thể tích dược liệu áp súc, khí thể lục sắc bay ra đồng thời vang lên thanh âm đốt cháy “Tách tách”, Phong Luyến Vãn càng thêm ngạc nhiên, sống mười lăm năm trong thế giới khoa học nàng lúc này chỉ có thể nghĩ đến “thăng hoa” (*). Nhưng như thế này thật sự sẽ không đem thảo dược yếu ớt này đó đốt thành tro sao? Sự thật chứng minh, không những không bị đốt thành tro, ngược lại các loại thảo dược dung hợp cùng một chỗ hình thành vài giọt dược thủy sôi trào. Nàng trong lòng tán thưởng, Luyện Đan Sư cấp ba quả nhiên không phải hổ danh, tuy rằng hỏa hầu (*) so với thời kỳ cao nhất của nàng còn thiếu chút nữa, hắc hắc.
(*) Giả hỏa hoa đăng: đèn lồng gắn bóng đèn bên trong phát sáng giống như lửa.
(*) Thăng hoa: một phản ứng trong hóa học.
(*) Hỏa hầu: sự điều tiết vận chuyển sức nóng của lửa trong quá trình luyện đan. Có thể tra wiki để biết thêm thông tin chi tiết.
Thấy nàng không chút nào chán nản mà thật sự nghiêm túc quan sát, Mộc thập phần hài lòng. Khống chế hỏa diễm bao vây dịch thủy đậm đặc vừa tạo thành lơ lửng trên không, bỗng dưng triệt khai đan hỏa, dịch thủy kia mất đi trở ngại dưới tác dụng của trọng lực rơi vào trong bồn nước, hai loại chất lỏng bất đồng nhanh chóng dung hợp, chỉ chốc lát sau bồn nước trong vắt liền biến thành thâm lục sắc nhìn không thấy đáy. Toàn bộ quá trình thời gian cũng không ngắn, nhưng Mộc thần sắc vẫn như cũ, không hiện ra một chút mỏi mệt nào. Phong Luyến Vãn cảm thấy đại khái là vì tinh luyện dược thủy có vẻ dễ dàng đi.
Luyện chế dược thủy tuyên cáo chấm dứt, Mộc nói với nàng: “Ngâm ở trong dược thủy vận khởi tâm pháp, chờ màu sắc dược thủy trải qua hai lần biến đổi mới có thể đi ra.” Phong Luyến Vãn gật gật đầu, Mộc cười cười rồi xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa dược viên.