Mộc cũng không nói lời nào, vốn là khóe môi hơi nhếch lại dần dần hạ xuống.
Nhìn biến hóa này của hắn, không ít lão giả sắc mặt đại biến, đều giật nhẹ góc áo lam y lão giả ám chỉ hắn không cần nói thêm gì nữa. Lam y lão giả lại xuất hồ ý liêu (*) cố chấp, hé ra vẻ mặt nghiêm túc khiến cho người ta không thở nổi, hai mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút nào thay đổi của Mộc: “Thỉnh Mộc trưởng lão nói cho lão phu tên của tạp dịch kia, để lão phu đi thăm dò nàng rốt cuộc có chỗ nào hơn người.”
(*) Xuất hồ ý liêu : thành ngữ, ý nghĩa “một cách bất ngờ, ngoài dự liệu”
“Không thể phụng cáo.” Vẫn là thanh âm thanh thúy ôn nhuận dễ nghe như tiếng suối chảy, khiến cho người ta có cảm giác giống như khi nghe tiếng đàn vô cảm của hắn, khiến không người nào có thể phát hiện ra tâm tình của hắn. Mặc dù không có một tia lạnh như băng, nhưng mỗi người ở đây đều có thể từ dưới đáy lòng cảm giác được hàn khí lan tràn. Tiểu đồ nhi thiên phú kinh người, lại cam nguyện che giấu tài hoa làm một tạp dịch thấp kém, nguyên nhân trong đó hắn tất nhiên là biết được. Không có sự đồng ý của nàng, cho dù thân là sư phụ nàng, hắn cũng tuyệt không lộ ra tin tức của nàng với người khác.
Lam y lão giả sắc mặt càng kém, hắn nghĩ rằng, nếu lui một bước khoan nhượng chỉ hỏi tên yêu nữ kia, Mộc trưởng lão cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi mà nói ra, không nghĩ tới lại bị thẳng thừng từ chối. Mộc trưởng lão ôn hòa như vậy có khi nào từng nói chuyện như thế với hắn? Tất nhiên là bị yêu nữ kia ánh hưởng quá sâu. Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Mộc, mà Mộc chỉ chăm chú nhìn cổ cầm trước mặt không biết đang suy nghĩ cái gì, không có động tác gì tựa như một pho tượng bằng bạch ngọc. Nhất thời, toàn bộ hơi thở trong Dược Các bởi vì sự trầm mặc của hai người mà giống như bị một ngọn núi đè hạ xuống, các lão giả khác không khỏi mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Ha ha… ” Lam y lão giả đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này, không rõ ý tứ hàm xúc xả môi cười lạnh vài tiếng:”Có hứng thú biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
…
Bình chướng linh khí vô hình tùy tâm tình của chủ nhân mà biến hóa, Phong Luyến Vãn cho dù bị nhốt trong dược viên cũng phát hiện Mộc đang tức giận. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng không tin, người luôn nhàn nhạt mỉm cười tựa như trích tiên kia thế nhưng cũng sẽ tức giận. Không vì chính hắn, chỉ vì người khác nói nàng không phải.
Lại là vì thân phận tạp dịch này. Nàng tựa hồ hiểu được vì sao những cuộc khởi nghĩa trong lịch sử đều là do nông dân cấp bậc thấp nổi lên, kiểu chế độ đem người ta chia làm ba bảy loại này khiến cho những người thân phận thấp kém chịu hết bóc lột áp bức, không bức điên người ta mới là lạ. Tạp dịch thì làm sao, nàng mười lăm tuổi đã là Trúc Cơ tầng ba, sau cấp 20 có thể luyện chế Ẩn Tức Đan liền trở thành Luyện Đan Sư cấp hai, tiềm lực vô hạn, thiên phú như vậy hoàn toàn có thể được Tông chủ Huyền Tịch Tông thu làm đệ tử đứng đầu toàn môn. Nhưng nàng lựa chọn sư phụ không phải Tông chủ mà là Mộc. Dược Các có một vị thiên tài trong thiên tài như vậy, lão gia hỏa này còn muốn thế nào?
Khiến sư phụ tức giận, những người ở đây hôm nay, đều không thể tha thứ.
Cắn chặt răng, bàn tay thon dài mềm mại chạm đến bình chướng nhanh siết chặt thành quyền, tóc dài màu cam ở trong bóng đêm mờ mịt trở nên có chút trắng, tóc mái thoáng che lại đôi mi đã nhíu thành một đường thẳng tắp, con ngươi màu đỏ lóe lên lãnh diễm thiêu đốt vạn vật. Nhưng nàng không động sát niệm, giết người không phải là phương pháp giải quyết vấn đề duy nhất, phưng thức khiến kẻ khác hối hận vì đã sống trên đời này nàng có thể nghĩ ra rất nhiều loại.
Linh khí trong cơ thể nhưng lại bắt đầu bạo động, tán loạn.
“Đáng chết, đây là có chuyện gì?” Bỏ qua một bên lửa giận trong lòng, Phong Luyến Vãn âm thầm kinh hãi nhìn thất sắc linh khí tự động trào ra vây quanh hai tay. Từ khi Trúc Cơ tới nay linh khí càng ngày càng không chịu khống chế, chỉ cần cảm xúc xuất hiện một chút kích thích linh khí liền sẽ trở thành một đoàn loạn như ma. Lần trước khi bị Lục Nhâm Giáp chọc giận trước mặt mọi người cũng là như thế, tựa như hỏa dược bộc phát trong cơ thể khiến nàng phiền não không thôi, vội vàng ở tại chỗ khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt lại, niệm khởi Hỗn Độn Quyết bình phục hơi thở hỗn loạn.
Lần này dược dục mang đến ích lợi quả thật không ít, tốc độ điều động linh khí đã nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mặc dù như thế, dùng linh khí bình phục linh khí, cái đó so với việc hủy đi tường đông để tu bổ tường tây có gì khác nhau, bất đồng duy nhất chính là sửa tường như thế nào cũng sửa không xong, mà bình phục linh khí lại có thể dần dần đạt tới mục đích. Muốn ngăn cản linh khí toàn thân bạo động còn phải tốn một phen công phu. Đến khi ánh mặt trời lúc bình minh buông xuống mặt đất, tinh tú đầy trời bị ánh dương xua tan, Phong Luyến Vãn mới khôi phục trạng thái bình thường, nhưng đôi mi nhíu chặt vẫn không có dấu hiệu buông ra. Linh khí bạo động càng lúc càng nghiêm trọng hơn, lần này khôi phục phải dùng đến hai canh giờ, lần sau không biết sẽ như thế nào.
Chẳng lẽ bởi vì tấn giai quá nhanh, nên linh khí trong cơ thể không khống chế được sao?