Phong Luyến Vãn nghĩ rằng: thời điểm hắn đáng yêu nhất, có lẽ chính là lúc bị thương giống như bây giờ, ngoan ngoãn nằm bất động đi.
“Từ mặt ngoài nhìn qua trúng độc không quá nặng.” Nàng sờ cằm trắng nõn mịn màng lẩm bẩm, dần dần nhích về phía trước hắn, dứt khoát một bước ngồi ở trên người hắn. Ngón tay nho nhỏ ngưng tụ một cỗ thất thải linh khí tinh thuần, cúi thân thể nghiêng về phía trước, đưa cánh tay ngắn ngủn, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm hắn, đem linh khí cẩn thận đưa vào trong cơ thể hắn, nhắm mắt lại cảm thụ hướng đi của linh khí.
Phương pháp này nàng học từ Mộc. Mười mấy ngày trước ở Dược Các, Mộc đã dùng cách này để khảo nghiệm linh căn trong cơ thể nàng, tu vi cùng trạng thái thân thể. Nếu lúc này nàng mở mắt thì sẽ phát hiện, lũ thất thải linh khí mờ ảo này lại hiện ra rõ ràng bên ngoài thân thể Hàn Ảnh Trọng. Thân thể hắn tựa như một pho tượng bạch ngọc xinh đẹp, mà thất thải linh khí nhanh chóng di chuyển dọc theo kinh mạch thật giống như vết rạn bên trong mỹ ngọc, cả người phảng phất như từ trong ra ngoài vỡ vụn, xuất hiện một loại mỹ cảm sắc đẹp thoát phá.
Theo thời gian trôi qua, Phong Luyến Vãn sắc mặt càng ngày càng kém, đôi chân mày thanh mảnh dần dần nhăn lại, khóe môi lại nhếch lên nụ cười mang theo phẫn nộ không thể kìm chế. Thu hồi ngón tay, mở choàng mắt, đè nén tức giận thấp giọng nói: “Cái gì ba ngày sau tỷ thí, chưa tới ba ngày hắn đã sớm kinh mạch câu đoạn biến thành phế nhân!” Tình huống cũng không biết so với trong tưởng tượng vẫn là tốt hay xấu. Loại độc này tuy rằng không chí tử, nhưng lại từng chút từng chút một ăn mòn kinh mạch tu sĩ, đối với một thiên tài tiền đồ vô lượng mà nói đây là chuyện so với chết còn thống khổ hơn.
Đám hỗn đản của Táng Hồn Đảo kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu nàng không đoán sai, đệ tử tứ phong khác của Huyền Tịch Tông cũng nhận yêu cầu tỷ thí, vô luận thắng bại, kết quả cũng sẽ không khác biệt gì so với Hàn Ảnh Trọng. Giang bình và Du Bình bị nàng giết chết, Nộ Diễm Tình của Thú Linh Phong may mắn tránh được một kiếp. Tính cả Phong Luyến Vãn, còn có bốn thủ tịch đệ tử khác sẽ bị hạ độc thủ. Nghĩ muốn đánh bại từng người từng người một, hủy hoại tiểu bối, lại thừa thắng xông lên tiêu diệt Huyền Tịch Tông sao? Truy sát Túc Không Ly tìm lại tâm pháp có lẽ chỉ là cái cớ mà thôi. Táng Hồn Đảo muốn làm gì Huyền Tịch Tông không có quan hệ với nàng, nhưng đắc tội nàng, mặc kệ ngươi có mưu kế gì đều cho ngươi tiền mất tật mang!
Về phần phương pháp giải loại độc này, thật ra cùng cách nàng giải xà độc không khác biệt lắm, không những cần đan dược trong túi trữ vật của nàng, còn phải có linh khí đầy đủ cung cấp. Lúc nàng giải xà độc trùng hợp có hồ nước nồng đậm linh khí trong bí cảnh phụ trợ, mà hiện tại, tuy rằng trong Tàng Tú Băng hệ linh khí sung túc khiến nàng phải ghen tị, nhưng phần lớn đều bị độc khí ô nhiễm, dùng loại linh khí này hoàn toàn không có tác dụng. Nàng vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn hắn một cái, oán thầm : tiểu tử, ngươi vận khí còn rất kém…
Cũng chính là một cái thoáng nhìn này, khiến thân thể mềm mại của nàng nhất thời cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn xấu hổ khẽ nhếch, thiếu chút nữa sợ tới mức hồn phi phách tán.
“Ngươi…” Thanh âm khàn khàn có chút suy yếu vang lên, cũng là của nàng.
Có lẽ là nhận thấy được trong thân thể xuất hiện linh khí đến từ người khác, Hàn Ảnh Trọng vốn đang lâm vào hôn mê không biết khi nào thì đã tỉnh lại. Cánh tay chống lên mặt băng dưới thân, tay kia thì nhẹ nhàng bóp trán chậm rãi ngồi dậy, thân mình nho nhỏ của Phong Luyến Vãn cũng theo động tác của hắn trượt xuống một đoạn ngắn, cho đến khi lưng nàng vững vàng tựa vào đùi hắn. Phong Luyến Vãn khóe miệng hơi run rẩy một chút, hai tay vội vội vàng vàng không biết nên để ở chỗ nào, trong đầu chỉ có một thanh âm vang dội không ngừng quanh quẩn: Xác chết vùng dậy!
Đợi chút dường như có chỗ nào không đúng…