Thương Lam Đỉnh


Nói đến nguyên nhân linh khí bạo động hắn cũng hiểu được bảy tám phần, nàng muốn đột phá Trúc Cơ tầng bốn.
Đúng vậy, chính là như vậy mới khiến cho người ta bất đắc dĩ, nàng muốn đột phá Trúc Cơ tầng bốn, mỗi một lần linh khí bạo động đều là cơ hội tấn giai. Nhưng tên ngu ngốc này lại tưởng trạng huống thân thể xảy ra vấn đề, mỗi lần đều đem cơ hội tấn giai áp chế xuống, khiến linh khí càng ngày càng không chịu khống chế.
Hiện tại, dưới sự trợ giúp của hắn, nàng hẳn là đã tấn giai đi.
Thân thủ lau đi mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, xúc cảm mềm mại khiến ngón tay hắn thoáng dừng lại trong chớp mắt, trong lòng lại xuất hiện bình yên đã lâu chưa từng có. Vẻ mặt vốn đã điều chỉnh tốt biểu tình giờ đây lại có chút mất tự nhiên, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn dung nhan đáng yêu khi ngủ của nàng.
Hắn thật sự có thể đối nàng làm được tuyệt tình tuyệt yêu, vĩnh viễn không tư tình sao?

Thật lâu không có nghỉ ngơi, giấc ngủ ngoài ý muốn lần này khiến Phong Luyến Vãn tựa hồ đã mơ một giấc mộng dài. Mộng là một mảnh kí ức nhỏ, trong trí nhớ lúc còn bé tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, cha mẹ mỉm cười xoa đầu nàng theo trí nhớ đã phủ đầy bụi bặm trở lại trong đầu nàng.
“Ngô…” Cảm giác thoải mái tựa như được ba mẹ ôm ngủ say. Nàng dụi dụi mắt, ánh mặt trời sáng sớm chói mắt khiến nàng có chút không thích ứng, lười biếng nhìn đôi tay nhỏ bé gần ngay trước mắt, quả nhiên vẫn chưa biến trở lại như cũ, bất quá buồn bực trong lòng so với tưởng tượng đã giảm đi rất nhiều. Xuyên thấu qua khe hở ngón tay nàng thấy được người đang ôm nàng. Dưới ánh mặt trời Hàn Ảnh Trọng so với trong đêm đen tựa hồ càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng thuần khiết, khí sắc cùng đêm qua quả thực là cách biệt một trời, đôi mắt nhìn nàng tuy rằng vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng dường như xen lẫn chút cảm xúc nàng xem không hiểu.
Ngày hôm qua rốt cuộc là ai chữa thương cho ai a…
“Sớm a, quan tài mặt.” Nàng quơ quơ tay mơ mơ màng màng cùng hắn chào hỏi, tựa hồ vẫn chưa ý thức được nàng đang nằm ở trong lòng hắn. Biểu tình ngoài ý muốn này khiến hắn hơi thất thần, còn chưa chờ hắn nói cái gì đó, nàng thế nhưng nhích lại gần rúc vào lòng hắn tiếp tục ngủ. Hai giây sau, thân hình nho nhỏ kia bỗng dưng cứng đờ, lập tức từ trong lòng hắn nhảy xuống giống như bị kinh hách hết nhìn đông tới nhìn tây, chờ khi nàng tỉnh táo lại thì chẳng khác nào bị ngũ lôi oanh đỉnh:”Này, nơi này là Tàng Tú?”
Sớm đã nghĩ tới sau khi nàng tỉnh lại sẽ có loại vẻ mặt nào, tuy rằng Hàn Ảnh Trọng cũng không kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn có chút muốn cười, mặc dù biểu tình hắn có thể làm ra chỉ là khóe môi nâng lên một độ cong khó thể nhận ra. Rời đi khối hàn băng đi đến trước mặt nàng, nhìn xuống Phong Luyến Vãn chỉ cao ngang eo hắn, bình tĩnh nói ra năm chữ khiến sắc mặt nàng lập tức trắng bệch:”Ta đưa ngươi trở về.”
Phong Luyến Vãn nhất thời tinh thần căng thẳng, cảm giác lúc này so với sau khi tỉnh ngủ phát hiện mình ở Tàng Tú còn mao cốt tủng nhiên hơn. Nàng không có quên lần trước hắn nói xong năm chữ này nàng đã có kết cục như thế nào – một chữ “thảm” to tướng cũng không đủ hình dung!
“Không cần, ta tự trở về!” Phong Luyến Vãn lắc đầu như trống bỏi, vừa lắc đầu vừa khiếp đảm lui về phía sau. Đùa giỡn cái gì, trước đừng nói bị khiêng trở về là một loại tra tấn, chỉ nhắc đến việc trong nhà nàng còn che giấu một phản đồ của Huyền Tịch Tông Túc Không Ly a! Thật không dám tưởng tượng tình hình hai sư huynh đệ này lần nữa ra tay đánh nhau…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui