Không đợi Hàn Ảnh Trọng một kiếm đâm qua, Phong Luyến Vãn đã hai mắt bốc hỏa trợn trừng liếc Túc Không Ly, hổn hển hét to:”Ngươi nói ai là con ai?”
Túc Không Ly không hề sợ hãi đi về phía trước vài bước, xoa xoa cằm đánh giá tiểu nữ hài chỉ mới năm tuổi, trong đôi mắt màu vàng chợt hiện lên một chút kinh ngạc, đây là tác dụng của đan dược kia sao? Con ngươi vòng vo đảo loạn, giống như bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ tay, cười xấu xa chỉ vào Phong Luyến Vãn: “Nga, nguyên lai ngươi là sư tẩu a, sao lại trở nên kiều nhỏ đáng yêu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi là con của sư huynh đó.”
Giả vờ đi, ngươi cứ giả vờ đi! Phong Luyến Vãn siết chặt nắm tay, dần dần có khuynh hướng núi lửa bùng nổ, nhưng cánh tay đang ôm eo nàng lại đột nhiên buột chặt.
“Hắn vì sao lại ở chỗ này?” Hàn Ảnh Trọng trên mặt cùng đáy mắt bao trùm băng tuyết, chỉ sợ bị hắn coi trọng liếc mắt một cái liền bị đông lạnh thành khối băng. Theo như lời sủng vật của nàng vừa nói có thể hiểu được, nàng sớm đã biết Túc Không Ly ở nơi của nàng, thậm chí là do nàng ngầm đồng ý. Nàng chẳng lẽ không biết Túc Không Ly là phản đồ của Huyền Tịch Tông sao? Nàng đã quên nửa năm trước bị hắn vu hãm thiếu chút nữa hại chết nàng sao?
Không khí chung quanh tựa hồ giảm xuống âm độ, Phong Luyến Vãn ở gần hắn như thế hiển nhiên là mãnh liệt cảm giác được hơi thở lạnh lẽo giá rét của hắn, trên mặt xoát một tiếng liền trở nên trắng bệch, chột dạ quay đầu nhìn Hàn Ảnh Trọng gần ngay trước mắt. Nàng thực không thích loại ngữ khí chất vấn này của hắn, vừa muốn nói gì đó, thanh âm khiến người khác tức chết không đền mạng của Túc Không Ly lại đột nhiên vang lên:
“Sư huynh chẳng lẽ không nhìn ra sao, chúng ta ở cùng một chỗ a.” Túc Không Ly hoàn toàn không để ý tới ánh mắt hận không thể thiêu chết hắn của Phong Luyến Vãn, khoanh tay vui sướng khi người gặp họa mỉm cười, tiếp tục châm ngòi thổi gió. Đã lâu chưa thấy sư huynh lộ ra loại biểu tình “đáng yêu” này, bây giờ dĩ nhiên là muốn xem cho đủ. Không hảo ý đối với Phong Luyến Vãn trát trát nhãn tình, trong một giây bày ra bộ dáng vô tội rụt rè nói:”Sư tẩu đã mơ ước cơ thể của ta thật lâu, ngày hôm qua còn cởi sạch y phục của ta.”
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó?!” Phong Luyến Vãn không thể nhịn được nữa chỉ vào hắn giận dữ hét to, nếu trong tay nàng có một lọ mực nàng nhất định không chút do dự đổ vào miệng hắn, bịa chuyện giỏi như vậy tại sao không đi viết tiểu thuyết?!
Túc Không Ly lại là một bộ dáng thiên đại ủy khuất, lui vài bước về phía sau tựa lên cửa, còn kém không quỳ rạp xuống đất rơi nước mắt: “Ngươi dám nói ngươi không có cởi y phục của ta, ngươi dám nói ngươi không có xem qua cơ thể của ta, ngươi dám nói toàn thân ta không có trải rộng vết thương, ngươi dám nói ngươi không có cho sủng vật của ngươi giám thị ta không để ta đào tẩu?”
Phong Luyến Vãn đầu đầy hắc tuyến, trị liệu vết thương còn có thể bị hắn nói thành như vậy, nàng không chút nghi ngờ kỹ thuật bịa chuyện của tên này đã lô hỏa thuần thanh, không đi làm phóng viên tòa soạn báo thật sự là đáng tiếc. Trên lưng đột nhiên buông lỏng, thân thể hoàn toàn bị sức hút của trái đất hấp dẫn cấp tốc rơi xuống dưới, Phong Luyến Vãn kinh hách đồng thời phản xạ có điều kiện điều chỉnh tốt thân hình mới không bị ngã chỏng vó, sau khi đứng vững vàng liền tức giận nói: “Quan tài mặt ngươi mưu sát a!”
Hàn Ảnh Trọng đang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cũng không rảnh rỗi tâm chí để ý đến Phong Luyến Vãn, nhìn chằm chằm vẻ mặt thoải mái đầy ý cười của Túc Không Ly, nói:”Nếu đã đến Huyền Tịch Tông, liền theo ta đi gặp sư tôn!”
P/s: Túc Không Ly, ta bái phục ngươi, miệng lưỡi quả thực rất ghê gớm. Lần này Vãn tỷ bị chơi một vố quá đau, xảo quyệt như tỷ ấy mà cũng không cãi lại được một câu nào. Ha ha ha!!!