Thương Lam Đỉnh


Khiến Phong Luyến Vãn cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng không tính thực ngoài ý muốn là, Mộc đồng ý. Vô luận nàng có quyết định thế nào phỏng chừng hắn cũng đều đồng ý, hắn không quan tâm dáng vẻ nàng như thế nào, chỉ cần nàng là đồ đệ của hắn là tốt rồi. Mộc vẫn luôn luôn sủng nàng như thế. Điều này khiến Phong Luyến Vãn cảm kích đồng thời cũng ngầm hạ quyết định, sư phụ tuy không để ý ánh mắt của người khác, nhưng nàng để ý, nàng tuyệt đối sẽ không khiến danh dự của hắn bị tổn thương dù chỉ một chút, cho nên lần tỷ thí này dù phải đem toàn bộ con bài tẩy chưa lật bại lộ ra ngoài cũng không sao, nhất định phải thắng, chứng minh cho mọi người thấy Mộc lựa chọn là chính xác.
Nếu muốn che giấu tung tích, thất thải đan hỏa cần phải che giấu, nàng chỉ có thể sử dụng hỏa hệ cùng mộc hệ linh khí. Dưới sự chỉ dạy của Mộc, khả năng khống chế hỏa hệ đan hỏa của nàng đã trở nên thuần thục, mỗi khi có chút tiến bộ đều giống như đứa nhỏ muốn hiến vật quý chạy đến trước mặt Mộc biểu diễn cho hắn xem, thỉnh cầu khích lệ, Mộc cũng mỉm cười sờ sờ đầu nàng không chút nào tiếc rẻ mấy lời khen này, dù sao cố gắng của nàng hắn đều thấy rõ, ngắn ngủi hai ngày có thể tùy tâm sở dục khống chế hỏa thế cùng nhiệt độ, cho dù là hắn cũng không làm được. Những khi nhàn hạ Mộc còn có thể tay nắm tay dạy nàng khảy đàn. Nếu để vị Luyện Đan Sư này biết nàng vừa chơi vừa học, tiến bộ còn nhanh giống như hỏa tiễn, nhất định sẽ kinh ngạc rớt tròng mắt xuống dưới.
Trong hai ngày ngắn ngủi thoải mái luyện tập. Khi những tia nắng bình minh đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ giấy mỏng manh khẽ vuốt ve hai má mọi người, Phong Luyến Vãn ở trong ngực Mộc dụi dụi mắt. Nhỏ lại cũng có lợi, sư phụ luôn xem nàng giống như nữ nhi ôm vào lòng, lúc ngủ nàng có thể đem sư phụ làm đệm giường. Đồng thời nàng cũng vô tâm vô phế nghĩ, so với quan tài mặt lạnh như băng, vẫn là sư phụ ấm áp ôm ấp thoải mái a ~ cảm giác thơ ấu thật tuyệt.
Khoảng cách tỷ thí luyện đan còn hai canh giờ, dưới sự đề nghị của Mộc nàng thay đổi một kiện y phục hồng nhạt thêu tuyết sắc tuyến, khiến nàng không khỏi nghi hoặc tại sao chỗ của Mộc lại có y phục tiểu hài tử. Còn thừa thời gian nàng cũng không muốn tiếp tục luyện tập, ngay tại phụ cận Dược Các cùng Cà Rốt thu thập sương sớm tươi mát đọng trên lá cây, nàng biết sương sớm này dùng để chế tác dược thủy thì không còn gì tốt hơn. Ngay khi nàng hưng trí bừng bừng chạy đến gần một đóa hoa sơn trà, đột nhiên có người từ phía sau giống như ôm sủng vật đem nàng nhấc lên cao.
“Di, Huyền Tịch Tông khi nào thì có đệ tử nhỏ như vậy?” Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của thiếu niên, Phong Luyến Vãn thực bất đắc dĩ phát hiện nàng tựa hồ đụng tới người quen. Tiểu tử này rảnh rỗi không có việc gì đến Dược Các làm chi, đừng nói với nàng là chỉ đi ngang qua.
“Lôi linh căn ngươi thả ta xuống!” Loại cảm giác nhẹ nhàng này khiến nàng cảm thấy rất không an toàn. Vừa rồi không hề phát hiện phía sau có người, may mắn Bách Lý Không Thành không có ác ý gì, nếu không chỉ nháy mắt kia cũng đủ để nàng chết mười lần. Xem ra dù ở Dược Các cũng không thể lơ là cảnh giác.
Xưng hô độc đáo này khiến đôi mi tinh tế của Bách Lý Không Thành khẽ nhíu, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, thật cẩn thận cúi người đem tiểu cô nương này thả xuống, trong cơn giận dữ của nàng xoay nàng lại, trái tim bỗng đập thật nhanh, tử mâu xinh đẹp lóe lên thần thái khi nhìn thấy sự vật đáng yêu. Tiểu cô nương hảo linh khí a, nhìn không ra tu vi của nàng, hẳn là vẫn chưa tu luyện. Đối mặt với manh vật như thế, cả Bách Lý Không Thành luôn có thái độ miệt thị đối với người khác cũng không khỏi tốt lên vài phần, ngồi xổm người xuống khiến mình có thể nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ rượu của tiểu cô nương này, trên mặt lộ ra nụ cười hữu hảo, ngữ khí hiền lành nói: “Tiểu muội muội, trước kia tại sao chưa từng gặp qua ngươi? Khi nào thì đến Huyền Tịch Tông?” Đến gần mới phát hiện, bộ dáng đứa nhỏ này sao lại có điểm giống với nha đầu thất linh căn kia?
Lần này đổi thành Phong Luyến Vãn nhíu mi, tiểu tử này lại không nhận ra nàng, không để ý tới nàng gọi hắn là “Lôi linh căn” sao? Nàng không trả lời vấn đề của hắn, bày ra tư thái chủ nhân Dược Các hỏi ngược lại: “Ngươi tới Dược Các làm gì?”
Bách Lý Không Thành hưng trí rất đậm vươn ma trảo nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác trước mắt, trên ngón tay truyền đến xúc cảm nhuyễn nộn khiến hắn có chút yêu thích không muốn buông tay, đáp lại:”Gần đây có phải Dược Các có một tỷ tỷ xinh đẹp thân phận là tạp dịch hay không? Ca ca muốn làm quen với nàng nga.”
Gần đây trong Huyền Tịch Tông bàn tán ồn ào huyên náo một yêu nữ đã dùng dáng vẻ xinh đẹp mê hoặc Mộc trưởng lão, hắn vì tò mò nên mới đến Dược Các muốn nhìn thấy phương nhan, nhìn xem yêu nữ rốt cuộc mỹ tới trình độ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui