Trên trán Phong Luyến Vãn chảy xuống một loạt hắc tuyến, sư phụ của nàng cũng chưa từng đối đãi với mặt nàng như vậy a! Vừa xuất hiện liền giày vò khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, tiểu tử này có phải luyến đồng phích hay không? Khó chịu gạt đi bàn tay sờ tới sờ lui trên mặt nàng, cố tình cái tay kia bám riết không tha truy tìm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng véo rồi lại xoa, một tay không được dùng hai tay, thẳng đến khi hai má nàng giốngnhư vì thẹn thùng mà biến thành màu đỏ ửng nhàn nhạt mê người vẫn không chịu dừng lại. Phong Luyến Vãn trên đầu toát ra N dấu chấm, thẹn quá hóa giận bắt lấy cổ tay hắn, bất đắc dĩ bàn tay quá nhỏ chỉ có thể vươn đến bắt lấy mấy ngón tay hắn: “Đủ rồi!”
Bách Lý Không Thành dễ dàng rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, tiểu cô nương trước mặt bộ dáng giống như con mèo nhỏ xù lông thật sự khiến hắn nhịn không được muốn khi dễ một chút. Thật sự rất giống a, không những bề ngoài giống nhau mà ngay cả tính cách cũng giống nàng như đúc. Vì đề phòng dọa nàng chạy mất hắn chỉ có thể nhịn xuống xúc động muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đổi thành sờ sờ đỉnh đầu nàng. Không nghĩ tới Phong Luyến Vãn phản ứng càng kịch liệt, hai tay nhỏ bé giống móng vuốt mèo cào loạn lên tay hắn: “Không được sờ đầu ta, chỉ có sư phụ mới có thể sờ đầu ta!”
Nhìn nàng trong lúc bối rối đem tóc mình biến thành lộn xộn, Bách Lý Không Thành tâm tình rất tốt cười ra tiếng, rút tay quay trở về chính đề nói: “Mau trả lời câu hỏi của ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp thân phận tạp dịch đang ở đâu?”
Biểu tình trên mặt Phong Luyến Vãn rất là kỳ dị, đầy ngập lửa giận bị những lời khôi hài này của hắn hung hăng dội cho một gáo nước lạnh, trừng mắt lườm dáng vẻ muốn trêu chọc tiểu hài tử của Bách Lý Không Thành. Tỷ tỷ xinh đẹp thân phận tạp dịch? Đúng vậy ta rất đẹp, ngươi trước mặt ta khen ta ta cũng thực vui vẻ, nhưng cái kia “tỷ tỷ” là chuyện gì xảy ra? Vẫn chưa biết rõ thân phận của ta liền trực tiếp kêu tỷ tỷ, ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao? Phong Luyến Vãn vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tỷ tỷ ta ngay tại trước mặt ngươi!”
Bách Lý Không Thành còn tưởng rằng nàng nghe không hiểu câu hỏi của hắn, bất quá một tiểu hài nhi năm tuổi tự xưng “tỷ tỷ” thật sự là rất đáng yêu, hắn nhịn không được lại vươn ma trảo nhéo hai má. Tiểu tử chết tiệt, Phong Luyến Vãn bị hắn chọc giận khiến khóe miệng run rẩy một trận. Thật sự là muốn nhịn cũng không thể nhịn, thúc thúc nhịn được nhưng thẩm thẩm không nhịn được, Phong Luyến Vãn không nhịn được nữa nắm ngón tay hắn hung hăng bẻ về phía sau.
“Ai nha ——!Tiểu nha đầu ngươi sao lại ngoan độc như vậy!”
“Gào cái gì, tỷ tỷ ta không bẻ gãy xương ngươi đã là tốt lắm rồi!”
Phong Luyến Vãn hừ lạnh một tiếng, bỏ ra ngón tay đau đến không dám động của Bách Lý Không Thành, cúi đầu vuốt phẳng một chút nếp nhăn trên tuyết sắc y bào, hai tay khoanh trước ngực bày ra bộ dáng nữ vương nói: “Ngươi tìm ta làm cái gì?”
“Tìm ngươi?” Bách Lý Không Thành tâm tư vui đùa rốt cuộc bị nỗi đau sâu sắc trên ngón tay thu hồi lại, đứng thẳng dậy, nhớ lại một chút lời vừa rồi của nàng, chấn động nói: “Ngươi là đồ đệ của Mộc trưởng lão?”
Tiểu cô nương này quả thật rất đẹp rất đáng yêu, nhưng mà… Nhưng mà yêu nữ trong lời đồn kia không phải là một nữ nhân thành thục quyến rũ mỹ lệ tuyệt luân sao?
Nếu để Phong Luyến Vãn biết được những lời đồn quỷ dị hoàn toàn tương phản với sự thật kia, phỏng chừng nàng sẽ quyết tìm cho được ngọn nguồn tin đồn, tẩn người một trận rồi ném tới Bách Sát Cốc cho sói ăn. Các ngươi đem sư phụ ta ảo tưởng thành bộ dáng gì nữa ? Sư phụ ta thanh tâm quả dục làm sao có thể bị nữ nhân thành thục gì đó dụ dỗ?! Nghĩ đến hình ảnh quỷ dị kia đoán chừng da gà của nàng sẽ tranh nhau mọc lên.
Đáng được ăn mừng là, nàng không biết những tin đồn này.