“Như thế nào, không giống a?” Phong Luyến Vãn liếc mắt, ngươi xem thường trẻ con sao? Tựa hồ vì muốn chứng thực lời của nàng, gió mát xen lẫn dược hương sơn trà nhàn nhạt thổi tới, Phong Luyến Vãn ánh mắt lấp lánh nhìn thân ảnh tuyết trắng chính diện đi tới, vui sướng chạy sang bổ nhào vào trên người hắn: “Sư phụ!”
Mộc cúi người cười khẽ sờ sờ đầu nàng, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, đôi mắt màu lam hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá một chút kinh ngạc này lúc đang vuốt ve đầu tóc hơi hỗn độn của nàng lại biến thành nụ cười sủng nịch:”Tiểu Vãn, còn không đi chải lại tóc, thời gian sắp đến.” Ngẩng đầu lại thấy được Bách Lý Không Thành xa lạ, ý cười trong mắt không dấu vết dần nhạt đi, khuôn mặt xinh đẹp như họa vẫn duy trì bình tĩnh mỉm cười, hỏi Phong Luyến Vãn: “Hắn là bằng hữu của ngươi sao?”
“Mộc trưởng lão.” Bách Lý Không Thành tôn kính ôm quyền hành lễ, hành vi cử chỉ hoàn toàn chính là một công tử quý tộc được dạy dỗ đàng hoàng, cùng với bộ dáng không đứng đắn vừa rồi sống chết giày xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quả thực cách một trời một vực.
Phong Luyến Vãn liếc mắt xem thường thái độ xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ của Bách Lý Không Thành, hừ lạnh một tiếng: “Coi như phải đi.” Nghiệp hỏa giấu trong mắt nàng ở bí cảnh bị hắn phát hiện, “cướp” bảo vật của hắn nói như thế nào cũng đều có điểm tội lỗi, đành miễn cưỡng đem hắn phân loại thuộc bằng hữu.
Nguyên lai tên của nàng gọi là Tiểu Vãn. Chú ý tới cách Mộc xưng hô nàng, Bách Lý Không Thành lặng lẽ nhớ kỹ cái tên này, đôi mi tinh tế không tự chủ nhăn lại. Di, sao lại có điểm quen tai? Tầm mắt lơ đãng xẹt qua ánh mắt tiểu cô nương trong lòng Mộc trưởng lão, đôi mắt màu đỏ rượu xinh đẹp chớp động tia sáng không phải thuộc loại thiên chân rực rỡ của tiểu nữ tử mà hắn từng thấy, ngược lại có cảm giác cơ trí và giảo hoạt giống như đã từng quen biết.
Hắn nhớ rõ, vừa rồi khi ôm lấy nàng nàng hình như gọi hắn là…
“Tiểu Vãn, ngươi muốn chải lại tóc đúng không.” Trong lòng vừa động, hắn vội vàng gọi lại Phong Luyến Vãn sắp chạy về dược viên, bắt đầu lục lọi trong túi trữ vật của mình.
Phong Luyến Vãn dừng lại cước bộ, biểu tình trên mặt có chút cổ quái. Hắn gọi nàng là Tiểu Vãn? Hắn lúc nào thì thân thiết với nàng như vậy? Đại khái là ban nãy khi Mộc gọi nàng thì bị hắn nghe được đi. Đang ngẫm nghĩ, trước mắt xuất hiện hai sợi dây tuyến mỏng nhẹ nhàng phiêu động, Phong Luyến Vãn ánh mắt lập tức sáng lên, nữ hài tử đều thích đồ vật xinh đẹp. Tiếp nhận hai sợi dây tuyến này từ trong tay Bách Lý Không Thành, trong lòng bàn tay nháy mắt truyền đến xúc cảm lạnh lẽo thấu tâm.
“Tặng cho ngươi, có thể làm dây buộc tóc.” Bách Lý Không Thành nhìn mái tóc lộn xộn của nàng lại nhịn không được cười rộ lên: “Hai sợi dây tuyến này trong quá trình chế tác có cho thêm Tĩnh Tâm Thạch Phấn, có thể giúp an thần trong lúc luyện đan, từ đó tăng xác suất thành công. Buộc lên đi.”
Ánh mắt Phong Luyến Vãn nhìn hắn lập tức trở nên thân thiết hơn rất nhiều: “Ta đây liền nhận, cảm ơn!” Đây dường như là lễ vật đầu tiên được tặng sau khi rơi vào thế giới này…
“Đừng khách khí, Tha y bản (*).” Bách Lý Không Thành cười cười, răng nanh tuyết trắng dưới ánh mặt trời lóe lóe.
(*) Nói một chút cho những người không biết, Tha y bản (dịch tiếng việt là Ván Giặt Đồ) là biệt danh mà Bách Lý Không Thành đặt cho Vãn tỷ, giống như tỷ ấy gọi huynh là Lôi linh căn. Nhưng không biết sao bản dịch manhua lại không đề vào. Gọi thế tức huynh ấy đã nhận ra Vãn tỷ rồi nhé.
Tha…
Phong Luyến Vãn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, ánh mắt thân thiết lại lập tức trở nên hung ác: “Lôi linh căn ngươi thật là…”
“Người tốt. Đúng không?” Hắn lập tức tiếp lời của nàng nói ra, khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời nhìn như thế nào đều giống như đang khinh bỉ: “Đừng thua quá khó coi, dù sao ngươi vứt cũng là mặt mũi của Huyền Tịch Tông, chậc chậc.”
Đang muốn bất chấp tất cả hung hăng tẩn hắn một trận, thanh âm ôn hòa thúc giục của Mộc lại vang lên, Phong Luyến Vãn hung hăng trừng mắt liếc Bách Lý Không Thành, vội vàng chạy tới dược viên sửa sang lại dung nhan.