Vạn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm tựa như một khối bảo thạch thật lớn sáng rực rỡ. Mùa hạ quang đãng, Đan Linh Phong ngày thường thanh tịnh như ngăn cách với đời hôm nay lại náo nhiệt tiếng người, tựa như danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong ngày nghỉ lễ, mỗi một tấc đất đều bị dấu chân lớn nhỏ không đồng nhất cùng bóng người bao trùm, xa xa nhìn lại chỉ thấy rậm rạp đầu người đủ để những ai mắc bệnh sợ hãi đám đông phải khiếp đảm đương trường đột tử.
Huyền Tịch Tông rất rộng, cho dù xa xa không bằng một tòa thành thị kích thước hoành đại, tin tức truyền bá lan truyền tốc độ thực nhanh. Phong Luyến Vãn còn chưa biết, một màn tự nhận là khiêm tốn bái sư của nàng đã khiến dư luận xôn xao huyên náo, mà hai chữ “yêu nữ” cũng trở thành đại danh từ dành cho nàng. Đệ tử Huyền Tịch Tông cùng đệ tử Táng Hồn đảo theo chân Lục Nhâm Giáp đến đều có tâm tư giống như Bách Lý Không Thành, đều muốn tận mắt chứng kiến xem yêu nữ xinh đẹp trong lời đồn kia rốt cuộc mỹ đến trình độ nào. Lần này nàng công khai lộ mặt, dĩ nhiên ai cũng không nguyện bỏ qua. Những người “mộ danh” mà đến nhiều không đếm xuể, vô tâm vô phế chế giễu kẻ khác cũng không thiếu. Cuộc tỷ thí này vốn là bị Táng Hồn Đảo bắt buộc tuyệt đối không công bằng, yêu nữ kia thể diện bị mất hết “Đã thành kết cục đã định”, đại đa số người đến vì muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Cùng đám đông tấp nập hình thành hai thế đối lập, là khu đất trống ở trung ương đỉnh núi, hai bình đài giống nhau như đúc, trên mặt đài rộng lớn bày đủ loại thiên kỳ bách quái dược liệu. Bốn phía bình đài sắp xếp bàn ghế cùng màn trướng hình thành một vòng tròn, trên bàn bày biện những món ăn quý cùng rượu ngon mà người thường không thể hưởng thụ, dường như là chỗ ngồi xem tỷ thí. Vài vị chân nhân chia ra ngồi vây quanh bình đài, phần lớn ngồi nghiêm chỉnh, cũng có người giống như Kỳ Trữ chân nhân không thèm nhìn chúng đệ tử đã sắp chảy nước miếng mà bình thản gắp thức ăn. Tông Chủ ngồi ở phương hướng chính diện hai bình đài, thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo Lục Nhâm Giáp ngồi bên cạnh, bàn vuông trước mặt cấp bậc rõ ràng kém của Tông Chủ, dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu chương môn mà thôi.
Lúc này Lục Nhâm Giáp đang nhàn nhã bắt chéo chân thưởng thức trà thơm, bên cạnh đứng một vị huyền bào nữ tử dung mạo có vài phần tương tự với hắn, dung nhan xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ cùng dáng người đủ khiến cho vô số kẻ trào máu bốc lửa của nàng cơ hồ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người, rất nhiều nam đệ tử ánh mắt cháy bỏng, mỹ nhân này hiển nhiên là nhìn thấy tất cả những ánh mắt nóng rực của bọn họ, tâm đắc hư vinh đạt được thỏa mãn thật lớn, trên kiều nhan nở ra nụ cười khuynh thành quyến rũ.
“Dược Các Mộc trưởng lão đến!” Cũng không biết là ai hô một câu, đoàn người chen lấn thế nhưng lập tức tự động chia làm hai nửa, tiếng hoan hô càng thêm sôi trào mà vang vọng thiên địa, tầm mắt mọi người cũng theo vị mỹ nhân xinh đẹp kia chuyển qua cuối con đường trống, đều muốn nhìn một chút xem nhân vật khác trong cuộc tỷ thí này đến tột cùng là người như thế nào, Tông Chủ cùng vài vị chân nhân cũng không ngoại lệ. Mỹ nhân xinh đẹp sắc mặt trầm trầm, mắt đẹp cũng nhìn người kia đang chậm rãi đi tới, vốn là ánh mắt âm trầm sau khi nhìn thấy người nọ liền lóe lên một chút kinh diễm rất khó xuất hiện trong mắt nàng. Vô số nữ đệ tử cũng giống như nàng, ánh mắt lập tức tỏa sáng rồi trở nên nóng rực, cũng có những người trong ngắn ngủi liền cảm thấy hít thở không thông.
Đó là cỡ nào một vị thánh khiết bất phàm mỹ nam tử a!
Mái tóc tuyết trắng dài đến gần mặt đất, mỗi một sợi đều tựa như được tỉ mỉ tạo ra, hiện lên ánh sáng thuần ngân tinh khiết không gì địch nổi, dung nhan như họa tràn ngập ý cười ôn nhu tựa ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt màu lam xinh đẹp tựa như chiết xạ cảnh đẹp nơi giao nhau của trời xanh và biển rộng, bạc môi khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mỹ đến mức tận cùng, bạch y lại càng toát ra khí chất xuất trần trích tiên của hắn, cước bộ nhẹ nhàng che giấu bên dưới bạch y, nhất cử nhất động đều hoàn mỹ mà tạo thành cảnh đẹp ý vui.
Kia thiên chi kiều tử từ nhỏ đã nghe vào trong tai, nguyên lai là một vị mỹ nam tử siêu phàm thoát tục như vậy. Mỹ nhân xinh đẹp kìm lòng không đậu hai gò má ửng đỏ, trong mắt đẹp hiện lên một tia lửa nóng cùng mê luyến.
Mà càng khiến mọi người khiếp sợ lại nhịn không được hoan hô khen ngợi, chính là tiểu cô nương được Mộc ôm trong ngực kia.
Lảm nhảm một chút: Trời ơi là trời, hôm nay ta xem chương mới bên trung, ức không chịu được muốn phát điên mất, Hàn ca thành thân với Nộ Diễm Tình, Vãn tỷ dùng hình dạng của Nhan Mạc Qua đến cướp hôn, nhưng Hàn ca lại không chịu đi cùng tỷ, ta tức chết mất, thậm chí Nhan Mạc Qua nói Phong Luyến Vãn vẫn chưa chết mà Hàn ca cũng bỏ mặc, cuối cùng Vãn tỷ trong hình dáng Nhan Mạc Qua bỏ đi mất. Hu hu hu, phá hôn không thành, Hàn ca phải lấy Nộ Diễm Tình thật sao, ta không chịu đâu, óa óa óa…