Nhìn thân ảnh huyền sắc yểu điệu kia, Phong Luyến Vãn híp lại hồng mâu xinh đẹp, trực giác nói cho nàng biết nữ nhân này so với Lục Nhâm Giáp còn khó đối phó hơn rất nhiều. Bất quá hai người họ không thù không oán, nàng cũng sẽ không ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi khắp nơi chọc phiền toái, loại nữ nhân khiến người ta từ sâu trong nội tâm cảm thấy nguy hiểm này không thể trêu vào.
“Suy nghĩ cái gì?” Thấy nàng vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lục Quá, Mộc tò mò hỏi.
Phong Luyến Vãn nhíu mày, đột nhiên xoay người sang chỗ khác ôm lấy cổ Mộc, cười xấu xa nói: “Xem nàng có tư cách làm sư mẫu của ta hay không a?” Dư quang gắt gao đuổi theo bóng dáng Lục Quá, quả nhiên nhìn thấy cước bộ của nàng tựa hồ tạm dừng trong chớp mắt, bên môi nhấc lên một tia cười lạnh khó có thể nhìn ra: “Nhưng sư phụ ngài là thiên chi kiêu tử a, nàng chỉ là một Luyện Đan Sư nho nhỏ cấp một, không xứng với ngài .”
“Ngươi tiểu gia hỏa này, không lo tu luyện tốt, cả ngày miên man suy nghĩ lung tung cái gì?” Mộc vừa bực mình vừa buồn cười điểm điểm cái trán của nàng, không biết vì sao thập phần kháng cự đề tài này.
Có đôi khi, một câu vui đùa lại có thể đem hai người vốn không có quan hệ gì biến thành kẻ địch. Vừa rồi còn nói sẽ không đi khắp nơi chọc phiền toái, không cẩn thận một chút liền họa từ miệng mà ra. Phong Luyến Vãn lặng lẽ chú ý bóng lưng Lục Quá, hiển nhiên là không thấy được trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Quá hiện ra oán độc. Đương nhiên, cho dù nàng nhìn thấy phỏng chừng cũng không coi ra gì, nhiều lắm chỉ cười một tiếng rồi thôi.
Thời gian như nước chảy, nửa canh giờ rất nhanh đi qua. Bầu trời xanh biếc, gió nổi mây vần. Bên ngoài sân đệ tử nhiệt tình quan sát lại tăng vọt, tỷ thí luyện đan chờ mong hồi lâu rốt cuộc bắt đầu! So sánh với vẻ náo nhiệt phi phàm bên ngoài, trên đấu đài lại vô cùng yên lặng. Vạn chúng chú ý hai người đã sớm đi lên đấu đâì của mình, thi thoảng tầm mắt chạm nhau, phát ra tia lửa lạnh như băng.
“Tiểu sư muội, thua quá thảm đừng khóc nhè a.” Lục Quá cười dài nói, tuy là lời nói cay nghiệt nhưng ngữ điệu lại vô cùng quan tâm, giống như đang an ủi. Móng tay nhuộm huyết sắc yêu diễm phi phàm như có như không mơn trớn đôi môi đỏ mọng gợi cảm, lại hấp dẫn rất nhiều lang sói ghé mắt.
Mọi người cũng đem ánh mắt thương hại nhìn Phong Luyến Vãn, không ai lại nghi ngờ trận tỷ thí này ai thua ai thắng. Sư phụ của Phong Luyến Vãn là Luyện Đan Sư đứng đầu đại lục thì như thế nào? Tuổi nhỏ đã là một vấn đề, số ngày bái sư cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể đảo dược đã là không tệ lắm rồi. Đáng được ăn mừng là trận tỷ thí này chỉ giống như diễn kịch, hy vọng tiểu muội muội phấn điêu ngọc trác này không cần quá tích cực, nếu lưu lại bóng ma tâm lý sẽ khiến bọn họ rất đau lòng.
“Yên tâm, nước mắt của ta sẽ không vì loại việc nhỏ này mà rơi.” Phong Luyến Vãn mang mặt nạ mỉm cười, hàm ý không rõ nhìn mỹ nhân xinh đẹp đắc ý dào dạt phía đối diện. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Quá tựa hồ nhìn thấy được nồng đậm khinh thường cùng đồng tình trong đôi hồng mâu kia, lúc này khuôn mặt tươi cười hơi trầm xuống. Tiểu yêu nữ này thật là thấy thế nào cũng không vừa mắt, chờ ngươi thua tỷ thí xem ngươi có còn cười nổi hay không!
Đi lên đấu đài, tuy nói cảm giác bị vây xem giống như đã trở thành động vật quý hiếm trong vườn bách thú thực không thoải mái, bất quá Phong Luyến Vãn rất hưởng thụ loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này, bên ngoài ồn ào huyên náo đều nhìn không sót gì, giống như hết thảy đều nắm giữ trong lòng bàn tay. Nụ cười bên môi bất tri bất giác mở rộng, hồng mâu không tự chủ được nhìn xuống đám người bên dưới, lại không phát hiện những nơi tầm mắt vừa đảo qua thế nhưng xuất hiện yên tĩnh bất khả tư nghị (*).
(*) khó thể có được