“Nếu không có ý kiến khác, như vậy, tỷ thí bắt đầu!” Thanh âm uy nghiêm của Tông Chủ vang vọng toàn trường! Tiếng huyên náo ồn ào im bặt thật lâu, mọi người nín thở ngưng thần hết sức chuyên chú nhìn hai người trên đấu đài, sợ quấy rầy biểu hiện đặc sắc của hai vị mỹ nữ.
Lục Quá đầu tiên nhẹ vươn ngón tay, một đoàn hỏa diễm màu thủy lam nóng rực thiêu đốt xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nhìn qua giống như nước chảy êm dịu phản chiếu ánh nắng lấp lánh, không gió gợn lên sóng lăn tăn, tựa như tinh linh xinh đẹp nhảy múa dưới trăng. Tuy rằng đại đa số mọi người đối với kỳ cảnh thủy hỏa giao hòa này mà tỏ vẻ khiếp sợ cùng mờ mịt, nhưng những người có thể nhận biết cũng không thiếu. Thủy hệ đan hỏa, ôn hòa mà rất dễ khống chế, có thể gia tăng xác xuất thành công khi luyện đan đến mức lớn nhất.
“Lại có thể trong nháy mắt liền ngưng ra đan hỏa!”
“Ngươi tên ngu ngốc này, chỉ cần là Luyện Đan Sư đều có thể trong nháy mắt ngưng ra đan hỏa.”
“Mới không phải, ta đã thấy một số Luyện Đan Sư cấp hai muốn ngưng ra đều phải rất lâu.”
Thanh âm khe khẽ nói nhỏ vang lên, những người có chút hiểu biết về Luyện Đan Sư đều cùng đồng bạn châu đầu ghé tai, lại không hẹn mà quay đầu nhìn Phong Luyến Vãn. Bọn họ tò mò nhất chính là tiểu hài tử này, có thể được Tông Chủ đích thân lĩnh nhập tông môn và được Mộc trưởng lão thu làm đồ đệ, tất nhiên có chỗ hơn người.
Chỉ thấy Phong Luyến Vãn nâng cằm trắng noãn hưng trí dào dạt nhìn chằm chằm động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động của Lục Quá, tựa hồ không có ý tứ triệu hồi đan hỏa.
“Đứa nhỏ này đang làm cái gì?”
“Chẳng lẽ nàng không thể triệu hồi đan hỏa?”
“Cũng đúng a, một tiểu hài tử nhỏ như vậy..”
“Mộc trưởng lão, Nhan sư điệt vì sao còn chưa động thủ?” Thanh y lão giả vừa mới bị Phong Luyến Vãn ác chỉnh một chút bắt được thời cơ cố ý gây khó xử, hỏi ra vấn đề tất cả mọi người đều muốn biết đáp án. Mộc cười khẽ không đáp, nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng, hắn dường như chưa từng dạy Phong Luyến Vãn làm sao để lấy chưởng vì lô.
Phong Luyến Vãn đương nhiên không biết mọi người nghi hoặc đầy mình, nàng hết sức chăm chú nhìn xem biểu hiện của Lục Quá. Lấy chưởng vì lô a, nàng đến nay cũng chỉ mới thấy qua Mộc không dùng lò luyện đan liền chế ra vài giọt dược thủy, vẫn chưa chân chính thử qua tay không luyện đan, dù sao trong tay nàng có loại lò luyện đan đứng đầu đến nghịch thiên, cơ hồ có thể tăng xác suất thành công lên đến 100%, mới không giống kẻ ngốc lấy tay làm lò. Nàng nghĩ trước nhìn xem nữ nhân này luyện như thế nào, sau đó mới học trộm động thủ lần nữa.
Động tác quá nhanh, lòng hiếu thắng quá mạnh, tuy rằng thủy hệ đan hỏa có thể gia tăng xác suất thành công, nhưng tâm trí vững vàng mới là lợi khí hữu hiệu nhất tăng xác suất thành công, nôn nóng thấp thỏm như thế, cho dù luyện ra đan dược cũng là hạ phẩm. Phong Luyến Vãn vừa bình luận vừa “chậc chậc” hai tiếng, vui sướng khi người gặp họa lắc đầu, quả nhiên đây là ngực bự ngốc nghếch trong truyền thuyết sao… Ách, nàng thề nàng tuyệt đối không phải vì ghen tị Lục Quá dáng người tốt nên mới nói như vậy !
Lục Quá bị mấy vạn ánh mắt nhìn chằm chằm không khỏi có chút khẩn trương, tim đập dồn dập kịch liệt, nhưng động tác trên tay vẫn đâu vào đấy. Ngón tay bắn ra một luồng linh khí hút lấy dược liệu trên bàn, dần dần dung nhập vào hỏa diễm màu thủy lam lơ lửng trên không trung kia. Hỏa diễm giống như nước chảy vây quanh dược liệu, lại giống như một ngụm nuốt dược liệu vào. Dược liệu bên trong hỏa diễm dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần tiêu biến, tựa như sôi trào tần suất cực cao nhảy lên không ngừng, từng đợt từng đợt khói đen nhè nhẹ cùng cặn tro bụi bị tách ra phía trên hỏa diễm, dung nhập không khí rồi theo gió bay đi, biến mất không thấy.
Phong Luyến Vãn trong lòng vừa động, nàng nhớ rõ Mộc cũng là như thế này đem toàn bộ dược liệu chế thành dược thủy , âm thầm ghi nhớ bước này.