“Ngươi là người phương nào?” Nhan Mạc Qua cầm thương chỉ hướng bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện, cho dù là ai cũng có thể từ biểu tình âm trầm của hắn thấy được một tia không vui.
Phong Luyến Vãn không ngừng ho ra máu ngẩng đầu đánh giá người vừa cứu nàng. Tóc dài màu ngân lam mềm mại như tơ lụa thượng hạng, đôi mắt xanh biếc tựa như hai khỏa bảo thạch được tinh tế điêu khắc mà thành, mặtnhư quan ngọc, một thân y phục màu lam kết hợp với tuyết trắng y bào, mang theo một cỗ hơi thở thản nhiên xa cách khó gần, thánh khiết không thể xâm phạm. Trong ấn tượng dường như chưa từng gặp qua nam tử như vậy.
Tầm mắt lơ đãng dừng ở trên trán hắn, Phong Luyến Vãn đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở to hai mắt không tự chủ được thất thanh kinh hô: “Ngươi là con gà lông xanh kia? !”
Vừa dứt lời, vị ân công này của nàng sắc mặt biến đen, cố nén trụ xúc động muốn xem người trong lòng giống như trái cầu ném bay. Nhan Mạc Qua đứng ở một bên thực không nể mặt bật cười, trong tiếng cười có chút bất đắc dĩ sửa lại: “Là khổng tước.”
Quả nhiên là Dưa Hấu! Phong Luyến Vãn thực sự không biết nên làm ra biểu tình gì, cho dù là ai nếu nhìn thấy một con gà lông xanh vừa ngốc vừa béo biến thành một vị tuyệt thế mỹ nam tử đều cảm thấy rất bất khả tư nghị. Huống hồ nàng hiện tại đang được con gà lông xanh này… không, là tuyệt thế mỹ nam tử ôm vào trong ngực. Nàng rốt cuộc lâm vào trầm tư, ảo giác này cũng quá kinh khủng, gặp được Nhan Mạc Qua đã là không thể tưởng nổi, chẳng lẽ trong nội tâm nàng còn e ngại con gà mập ú kia biến thành hình người sao? OMG trong lòng nàng hóa ra phức tạp như vậy…
Không để ý tới tư tưởng càng ngày càng thái quá của nàng, bạch y nam tử nhẹ nhàng buông Phong Luyến Vãn xuống, xoay người nhìn Nhan Mạc Qua một thân lệ khí, thanh âm lạnh lùng nói: “Chỉ là khảo nghiệm mà thôi, vì sao phải tổn thương tính mạng của nàng?”
Nhan Mạc Qua huyết mâu trào phúng liếc Phong Luyến Vãn, không chút lưu tình trầm giọng nói: “Không thể thông qua khảo nghiệm chính là kẻ vô dụng, để kẻ vô dụng này sống sót trên đời có ý nghĩa gì?”
“Nàng là mệnh định người của bản quân, bản quân không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp tính mạng của nàng.” Không dấu vết dời cước bộ đem Phong Luyến Vãn bảo hộ ở phía sau, để chắc chắn Nhan Mạc Qua dù tấn công theo phương hướng nào cũng không thể chạm tới nàng.
“Ngươi là muốn thay nàng đối chiến với bổn đại gia sao?” Nhan Mạc Qua sắc mặt chợt lạnh như băng, khí tức cường đại phô thiên cái địa bùng nổ, Khấp Huyết Long Ngâm Thương trong tay lượn lờ hào quang quỷ dị đỏ như máu: “Ngươi không nên quá che chở nàng, nếu dựa vào sức mạnh của người khác, khó có thể trở thành cường giả.”
“Ngươi chỉ cần biết, sức mạnh của bản quân có thể vì nàng sở dụng là đủ rồi. Còn có, bản quân không thích người khác ở trước mặt bản quân tự xưng là ‘Đại gia’ .” Trường sam màu trắng nhẹ bay, uy áp chấn động núi sông từ thân hình tựa như quý công tử kia bùng nổ, tóc dài phớt xanh không gió tự động giống như khổng tước xòe đuôi, lam mâu lãnh khốc cùng cao ngạo cho thấy uy nghi tôn giả không buông tha cho bất kỳ khiêu khích nào.
Trong cuộc đối thoại có dấu diếm huyền cơ ban nãy, tình thế đã sớm giương cung bạt kiếm. Hai loại uy áp mãnh liệt va chạm cùng một chỗ, phong vân biến sắc, cát đá bay loạn giữa khí tức bàng bạc của hai người đều hóa thành bột mịn tiêu tán tràn ngập, không khí có hiện tượng vặn vẹo không thua gì khi bị liệt hỏa đốt cháy, thậm chí ngay cả không gian cũng sắp bị xé rách, nếu như có vật còn sống đặt chân ở đây chắc chắn sẽ trở thành một vật hi sinh đáng thương. Hai người này nếu ra tay quá nặng khẳng định không thể thiếu thiên hà chấn động đại địa băng liệt!
Mà ngọn nguồn của mâu thuần – Phong Luyến Vãn lại không rõ ——
Bọn họ đang nói cái gì? Cái gì khảo nghiệm, cái gì mệnh định người? Vì sao nàng một câu cũng nghe không hiểu?
…
Thế giới bên ngoài ảo giác đã là buổi trưa nóng bức, tu sĩ có linh khí hộ thể đã sớm hàn nhiệt bất xâm. Đệ tử có tu vi thấp trên trán nóng bức, còn có chút đầu váng mắt hoa. Nhìn thân ảnh tuyết sắc nho nhỏ kia, vô số người nhất tề vỗ án nhảy dựng lên: “Nàng hộc máu !”
Trên đấu đài thân thể Phong Luyến Vãn lung lay sắp đổ, đan hỏa phía trên lòng bàn tay vẫn tiếp tục tiêu hao một số lượng ít linh khí của nàng, hồng mâu trống rỗng không có nửa điểm sáng rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn lộ ra vài tia tử khí màu tím, bên môi không ngừng trào ra máu tươi, chảy dọc xuống cằm tích lạc trên y phục tuyết trắng, giống như mạn châu sa hoa xinh đẹp nở rộ trên tuyết đông. Rất nhiều người đau lòng tâm cũng sắp bể nát, ở trong ảo giác sợ hãi nhất một mình chiến đấu hăng hái, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Ngoại giới không cho phép quấy nhiễu tỷ thí, ảo giác sinh ra càng không thể ngăn cản. Mộc lo lắng so với những người khác hơn rất nhiều, nhanh nhìn chằm chằm thần sắc Phong Luyến Vãn, không muốn bỏ qua một chút biến hóa nào; Lục Nhâm Giáp nhàm chán nhìn vài lá trà trong ly phiêu phù trên mặt nước, như có như không liếc về phía Phong Luyến Vãn; lông mày trắng toát của Tông Chủ nhíu lại, tâm thần bất an vuốt vuốt râu, trầm giọng lẩm bẩm: “Không nên a, nàng đáng lý có thể phá tâm ma đại trận, vì sao ảo giác lại giống như phản phệ lại nàng?”
Mọi người ở đây tâm tư đều đặt trên người Phong Luyến Vãn, đột nhiên một trận dược hương tràn ngập, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
…
Khóe miệng vương tơ máu cùng đau đớn toàn thần khiến nàng xác định, có lẽ có tác dụng mê hoặc của dược hương hòa lẫn trong đó, nhưng chuyện trước mắt cùng những gì vừa mới trải qua hết thảy đều là chân thật phát sinh. Nghĩ như vậy, toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nàng thế nhưng vừa mới đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng.
Có chút đau đầu xoa huyệt thái dương, đầu ngón tay đã nhuộm đỏ máu tươi, Phong Luyến Vãn vẫn không rõ, nàng sợ hãi nhất đến tột cùng là cái gì?
Bị người áp bức không thể phản kháng? Nàng không sợ hãi điều này, nàng hiểu được, muốn tiếp tục sinh tồn trong Tu Chân giới nhược nhục cường thực (*) này, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, mà tu vi của nàng lại đang từng bước tăng lên, sớm sẽ không còn bị người khác lấp ép nữa. Sau đó không lâu sẽ thăng nhập cấp 30, có thể sử dụng Ẩn Sát biến thành Nhan Mạc Qua, bằng vào thực lực cường đại đến đủ để hủy thiên diệt địa của Nhan Mạc Qua, thiên hạ còn có gì khiến nàng sợ hãi?
(*) Nhược nhục cường thực: đồng nghĩa với mạnh được yếu thua.
Nhưng nàng chưa từng dám tưởng tượng, nếu lá bài tẩy chưa lật này trái lại trở thành địch nhân của nàng thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ nàng e ngại nhất chuyện phải trở thành kẻ thù của Nhan Mạc Qua sao? Quả thực, ai cũng không muốn giương kiếm đối đầu với chính bản thân mạnh nhất của mình.
Có một số việc ở trong đầu giống như phi điểu lướt qua bầu trời, ngay lập tức liền không thấy bóng dáng. Muốn nghĩ lại nghĩ đến đau đầu, đột nhiên cảm giác mát lạnh khiến người ta bình tĩnh từ trên đỉnh đầu truyền khắp tứ chi bách hải, Phong Luyến Vãn tâm loạn như ma rốt cuộc trong nháy mắt tỉnh táo lại. Nàng không khỏi sờ sờ đỉnh đầu, may mắn chính mình mang theo hai sợi dây tuyến buộc tóc có Tĩnh Tâm Thạch Phấn, Bách Lý Không Thành thật sự đã giúp được một chuyện lớn.
Nhưng Phong Luyến Vãn vẫn không hiểu, Nhan Mạc Qua chính là nàng, nàng chính là Nhan Mạc Qua, hai thân phận này là cùng một người, nếu nói nàng sợ hãi nhất khi trở thành địch nhân của Nhan Mạc Qua, nhưng vậy chẳng khác nào nói nàng e ngại trở thành kẻ thù của chính mình? Đây không phải là chuyện nhảm nhí sao, nàng làm sao có thể trở thành kẻ thù của chính mình.
Tại thế giới xa lạ mà cô độc này, nếu ngay cả chính mình cũng trở thành kẻ địch, kia chẳng phải rất bi ai sao…
Có lẽ đây là điều sâu trong nội tâm nàng sợ hãi nhất đi.
Phong Luyến Vãn hiểu ra, trong nhất thời nảy sinh một loại cảm giác vô lực. Nếu muốn cùng đại thần kiêu ngạo quen độc lai độc vãng hóa thù thành bạn, này quả thực so với chuyện đánh bại hắn còn gian nan hơn. Nhưng nàng cũng biết, nếu tiếp tục ôm loại tâm lý này, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội thoát khỏi ảo giác.
Hai luồng linh khí vừa va chạm cũng không khiến hai người rút lui một bước, đại thần trong trò chơi cùng tôn giả trên thượng giới thực lực không ngờ lại tương đương. Chiến ý rất đậm, kiêu ngạo của bọn họ không cho phép xuất hiện thế trận cân bằng, đang muốn thu chiêu chuẩn bị một hồi đối chiến kinh thiên động địa khác, thanh âm của Phong Luyến Vãn bỗng dưng vang lên:
“Bằng hữu phía trước, phiền ngươi tránh ra.”
Nàng nói “Bằng hữu phía trước” dĩ nhiên là nói bạch y nam tử, tuy rằng thập phần hoài nghi hắn là con gà lông xanh sủng vật giấu trong túi mình, nhưng nàng vẫn không thể tin tưởng được con gà mập ú kia cùng mỹ nam tử phong tư trác tuyệt này có liên quan với nhau, trước khi chưa biết rõ ràng quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, vẫn không nên loạn kêu “Dưa hấu” “Dưa hấu”.
Hai người hơi thở đồng thời thu liễm, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Phong Luyến Vãn.
Tiểu cô nương hình tượng hơi có chút chật vật, máu tươi trên trán nhiễm đỏ tóc mái, ánh mắt nóng rực xuyên qua hàng mi trường tiệp, hồng mâu sáng rọi, tô điểm cho đôi con ngươi màu đỏ rượu thuần túy càng thêm mê người. Cắn răng chịu đựng đau đớn, chống trường thương đứng thẳng dậy, mỉm cười lặp lại một lần: “Bằng hữu phía trước, phiền ngươi tránh ra.”
Bạch y nam tử thoáng nhíu mi, vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy hồng mâu sáng ngời của nàng lại hơi chần chờ một chút, lập tức xoay người đi đến phía sau nàng. Nàng quả thực không thể vĩnh viễn dựa vào sức mạnh của hắn, có một số việc vẫn nên tự dựa vào chính bản thân nàng hoàn thành.
“Thế nào, chẳng lẽ còn muốn cùng bổn đại gia đánh một hồi?” Hứng thú của Nhan Mạc Qua đối với nàng không nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn như trước tỏ vẻ khinh miệt.
Bị ánh mắt như vậy nhìn thật sự là khó chịu, Phong Luyến vãn tiến về phía trước vài bước, tươi cười dẫn theo vài phần chân thành hiếm thấy: “Nhan Mạc Qua, chúng ta hóa thù thành bạn đi.”