Thương Lam Đỉnh


Ánh nắng như lửa, mặt trời chói chan nhô lên cao. Đệ tử Huyền Tịch Tông vây xem đều khó chịu bảo trì trầm mặc, nguyên nhân đương nhiên không phải vì thời tiết oi bức. Trên đấu đài chỉ còn lại một ngọn lửa đỏ sậm dần lụi tàn, người khống chế hỏa diễm sắc mặt trầm tĩnh như nước, chưa có dấu hiệu thức tỉnh, khóe môi đã không còn chảy ra máu tươi, trên tuyết y nhiễm từng giọt từng giọt máu đỏ tươi vẫn như trước nhìn ghê người. Mà đoàn thủy lam đan hỏa bên kia đã sớm không thấy bóng dáng.
“Tông chủ, Quá Nhi đã luyện chế thành công Phá Ma Hộ Tâm Đan, có thể tuyên bố thắng bại tỷ thí hay không??” Trên ngón tay nõn nà cầm một khỏa đan dược trơn bóng, khuôn mặt xinh đẹp sớm nổi lên một chút ý cười khuynh đảo chúng sinh, đắc ý cùng vui sướng trong mắt căn bản khinh thường che giấu. Mị nhãn hàm chứa ngưỡng mộ bay đến nơi của mỗ vị trưởng lão, nhưng lại không lấy được thần sắc tán dương của người nọ, Lục quá trong lòng nhất thời thất vọng vạn phần. Nhưng bỗng nghĩ đến, thắng đồ đệ của hắn, người làm sư phụ dĩ nhiên trong lòng không quá dễ chịu. Vì vậy, Lục Quá lại tiếp tục đắm chìm trong tâm tình vui sướng thắng lợi.
Thất bại hai lần, một lần cơ hội cuối cùng rốt cuộc đã thành công. Đương nhiên, nguyên nhân tuyệt đối không phải vì nữ nhân này không sợ trời không sợ đất, ảo giác không làm gì được nàng. Trước lúc thành đan có một tỷ lệ nhất định sinh ra ảo giác, Lục Quá vận khí không tệ tránh được “tỷ lệ nhất định” kia, dược hương tràn ngập cũng không sinh ra ảo giác gì, quá trình thuận lợi quả thực làm người ta giận sôi.
Tuy rằng tu sĩ Huyền Tịch Tông trong lòng quả thực so với ăn một con ruồi bọ còn khó chịu hơn, nhưng cả ông trời cũng giúp đỡ Táng Hồn Đảo, bọn họ còn biết làm sao hơn? Âm thầm an ủi chính mình, Lục Quá kia vận khí tốt được trời chiếu cố, kiên quyết không thể nói Nhan Phong tài nghệ không bằng người. Nhưng bọn họ không khỏi hơi hơi oán giận một chút, tiểu nha đầu này ở thời gian một nén nhang trước đã sắp thành đan, hơn nữa còn là lần đầu tiên, điều này rõ ràng đã chiếm nhiều tiên cơ. Tại sao ở trong ảo giác lại lãng phí nhiều thời giờ như vậy? Nhưng bọn họ không thể không đem oán giận này nuốt xuống bụng một chữ cũng không dám nói ra, dù sao tiểu nha đầu này cũng đã cố gắng hết sức, vốn chính là cục diện thua một cách bẽ bàng, làm được đến bước này cũng đã giúp Huyền Tịch Tông giữ lại không ít thể diện.
Người tinh tường nhận thấy ánh mắt quá mức nóng bỏng của Lục Quá đối với Mộc trưởng lão, vì vậy sắc mặt lạnh lùng, tâm sinh cảnh giác. Mộc trưởng lão là thiên chi kiêu tử, Lục Quá chỉ là một phàm nữ, há có thể đối với hắn sinh ra tâm tư bực này?
Tông Chủ lòng đều đặt vào trận tỷ thí, không có chú ý đến những sự tình khác. Tuy rằng hắn đã tu luyện đến mức thái sơn sụp đổ trước mắt mà sắc mặt vẫn không biến đổi, nhưng trong lòng sớm đã thở dài ai oán. Để chính hắn tự mình nêu tên người thắng của môn phái khác, lão nhân gia hắn so với bất cứ ai càng không cam lòng. Không biết sau khi nha đầu kia từ trong ảo giác tỉnh lại phát hiện kết quả tỷ thí đã thành định cuộc sẽ có loại tâm tình nào. Đây không thể nghi ngờ là một sự đả kích đối với nàng. Bất quá thất bại cũng là một loại rèn luyện, hy vọng nàng thất vọng càng nhiều càng có thể hăng hái hướng về phía trước.
Lời của Lục Quá khiến cho Tông Chủ khó xử không thôi, ngay tại thời điểm hắn tiếp nhận sự thật chuẩn bị tuyên cáo tỷ thí kết thúc, Lục Nhâm Giáp lại không biết vì sao đứng lên thay hắn giải vây: “Tuy nói thắng bại đã định, nhưng Nhan Phong sư muội vẫn chưa luyện chế thành công, thỉnh các vị có thể chờ một chút.”
Nhân sĩ Huyền Tịch Tông bất luận là sắc mặt hay tâm tình đều thập phần cổ quái, Lục Nhâm Giáp tên sát tinh này không bức bọn họ nhanh chóng nhận thua thì bọn họ đã cảm tạ trời đất rồi, vì sao còn muốn giúp Huyền Tịch Tông giữ thể diện chờ tiểu nha đầu kia luyện đan xong mới tuyên bố kết quả? Hoặc có thể nói, hắn tôn trọng không phải Huyền Tịch Tông mà là Nhan Phong…
Nghĩ đến đây, một đám lão nhân của Dược Các cũng không giữ được bình tĩnh. Tiểu tử kia coi trọng tiểu thiên tài của Dược Các bọn họ! Cũng không khó hiểu, Nhan Phong tuổi còn nhỏ đã có thể luyện chế nhị phẩm đan dược, thiên phú nghịch thiên như vậy bọn họ cả đời sợ cũng không gặp được người thứ hai, nếu như bị Táng Hồn Đảo giành mất, bọn họ muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Vài vị trưởng lão không hẹn mà liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kiên định trong mắt những người khác. Nếu Lục Nhâm Giáp xú tiểu tử này dám có ý đồ bất chính gì với tiểu thiên tài của bọn họ, bọn họ cho dù liều mạng cũng phải đem tiểu tử kia phế đi!
Các đệ tử vô luận nam nữ lão ấu thân phận cao thấp cũng không giữ nổi bình tĩnh, tiểu muội muội đáng yêu như vậy bọn họ yêu thương còn không kịp, véo mặt hôn má ôm ấp gì đó vẫn chưa làm được, tuyệt đối không thể để ngoại nhân nhúng chàm!
Mà càng không thể giữ được bình tĩnh nhất chính là Mộc và Tông Chủ. Mộc xem Phong Luyến Vãn như con gái của hắn, nhạc phụ xem tiểu tế càng xem càng khó chịu, huống hồ Lục Nhâm Giáp tên cặn bã này ngay cả tư cách trở thành hiền tế của hắn cũng không có. Người khác chỉ biết Phong Luyến Vãn có thiên phú luyện đan nghịch thiên, Tông Chủ càng hiểu rõ thiên phú tu luyện của nàng cũng có thể nói là yêu nghiệt, trước đừng nói Tông Chủ vốn đặt kỳ vọng rất cao ở nàng, chỉ riêng chuyện trong cơ thể nàng có bảo vật của Huyền Tịch Tông Ngũ Đạo Luân Hồi Kính, hắn cũng tuyệt đối không để lục Nhâm Giáp đoạt được nàng.
Lục Quá không hờn giận quệt quệt miệng, đối với đường huynh hoa tâm của nàng tỏ vẻ tập mãi thành thói quen, nhưng hắn cũng không thể cản cơ hội làm náo động của nàng a!
Lục Nhâm Giáp không biết, một câu tưởng như thiện ngôn này của hắn lại đắc tội với toàn thể từ trên xuống dưới của Huyền Tịch Tông cùng với đường muội của hắn, còn vui vẻ nghĩ rằng đã để lại cho Huyền Tịch tông một ấn tượng tốt, về sau làm việc sẽ càng thuận lợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui