Thương Lam Đỉnh


Bất quá muốn cười để sau, toàn bộ kế hoạch vẫn chưa hoàn thành viên mãn, vẫn còn một màn phục vụ cuối cùng. Phong Luyến Vãn ho nhẹ hai tiếng, giơ quyển trục lên cao nghĩa chính từ nghiêm nói: “Bí tịch này nếu lưu lại hậu thế cũng là vật gây hại, hôm nay Nhan Phong sẽ hủy nó!” Bất luận là ai cũng không kịp ngăn cản, chỉ thấy trong tay nàng bùng lên ngọn lửa, liền ở trước mắt bao người đem “bí tịch đứng đầu” kia đốt cháy hầu như không còn. Mắt lạnh liếc một cái về phía Lục Nhâm Giáp đang vô cùng kinh hãi, bên môi nhấc lên một chút tươi cười vì âm mưu viên mãn.
Chứng kiến một màn biến cố cả kinh này, nhân sĩ ở đây cùng bằng hữu đều sợ đến ngây người. Bí tịch đứng đầu…cứ như vậy bị thiêu hủy? Cho dù nó nham hiểm đến cực điểm thì cũng là bảo vật truyền thừa mấy trăm năm của Táng Hồn Đảo a, bại gia tử này sao có thể nói thiêu là thiêu a! Nước mắt lưng tròng nhìn trang giấy bị đốt thành tro bụi cùng vài đốm lửa nhỏ phiêu tán trong gió, nhiều người cảm thấy dường như chỉ trong một ngày đã nhận đủ kinh hãi của cả một đời, chỉ còn kém không bị Phong Luyến Vãn dọa thành bệnh thần kinh.
Còn có một vị thiếu chút nữa bị dọa thành bệnh tâm thần. Lần này đến Huyền Tịch Tông nhiệm vụ thứ hai là đoạt lại bảo vật giờ đã bị thiêu hủy ngay trước mặt hắn, Lục Nhâm Giáp cảm thấy da đầu một trận tê dại, trước mắt hiện ra vô số lần cảnh tượng lão cha hắn sẽ dùng gia pháp đem hắn chỉnh chỉ còn nửa cái mạng. Đang lúc tuyệt vọng, từng chuyện đã xảy ra bỗng xuất hiện trong đầu hắn, hắn đột nhiên phát hiện, hắn đã bị mỗ cừu gia nham hiểm rắp tâm tính kế. Hai ngày trước, khi kẻ bị trúng mấy mũi tên đến hấp hối Túc Không Ly đột nhiên sinh long hoạt hổ xuất hiện trước mặt hắn, hắn nên sớm hiểu được mạng nhện âm mưu đã sớm gắt gao cuốn lấy hắn.
“Đây là do tiểu yêu nữ này cấu kết với Túc Không Ly bày ra quỷ kế hãm hại nhục nhã ta! Đó cũng không phải bí tịch của Táng Hồn Đảo.” Lục Nhâm Giáp lúc bị hai tên đệ tử nâng dậy thẹn quá hóa giận chỉ vào Phong Luyến Vãn, khuôn mặt không mấy anh tuấn vặn vẹo mà dữ tợn, ngay cả thanh âm điên cuồng hét lên cũng khàn khàn giống như bị lửa thiêu qua.
Nghe được một câu mắng chửi kia, đôi mi xinh đẹp của Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, trào phúng nói: “Vì muốn tranh giành thể diện ngay cả bí tịch của tổ tông cũng không thừa nhận, Lục thiếu chưởng môn thật sự đã cấp cho Táng Hồn Đảo không ít mặt mũi a.” Lập tức nàng lại nở nụ cười “thiện lương” với hai gã đệ tử đang nâng Lục Nhâm Giáp, nói: “Lục thiếu chưởng môn vì thua tỷ thí nên tinh thần có chút không được bình thường, các ngươi mau đưa hắn về hảo hảo chữa thương đi.”
Xét thấy thủ đoạn tàn khốc của Phong Luyến Vãn quả thực so với khổ hình của Táng Hồn Đảo còn mất nhân tính hơn, hai gã đệ tử không dám không nghe theo mệnh lệnh của nàng, lập tức đề cao tinh thần lôi kéo Lục Nhâm Giáp tránh đi. Lục Nhâm Giáp trừng to hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười đáng yêu mà trong ngoài không đồng nhất của Phong Luyến Vãn, hai tay dính máu trong lúc bối rối lại đột nhiên nắm lấy góc váy của nàng. Bộ dáng thảm thiết kia quả thực giống như phạm nhân có oan khuất thấu trời đối mặt với cẩu quan làm xằng làm bậy thiên lý bất dung.
“Nhan Phong, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phong Luyến Vãn không nói gì, mặt lộ vẻ mỉm cười ngồi xổm xuống đem tay hắn từng ngón từng ngón đẩy ra, thầm dùng linh khí hung hăng nắm chặt các đốt ngón tay hắn, thanh âm “răng rắc” rất nhỏ cùng tiếng kêu gào của Lục Nhâm Giáp liên tiếp vang lên, đâm sâu vào lòng mỗi người ở đây. Nhìn kẻ tạo ra thảm án kia mỉm cười càng thêm ngọt ngào say lòng người, mọi người đều gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh rơi như mưa.
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã tâm ngoan thủ lạt, sau này lớn lên còn gây ra bao nhiêu tinh phong huyết vũ?
Lục Nhâm Giáp bị tha đi, lưu lại một đường máu nhìn thấy ghê người. Phong Luyến Vãn rất có cảm giác thành tựu nhìn lướt qua mọi người vẫn chưa rời đi, tầm mắt đi qua nơi nào nơi đấy tất gà bay chó sủa vang lên tiếng kêu sợ hãi không ngừng, kẻ bỏ chạy cuống cuồng bỏ chạy, người ngự kiếm vội vã ngự kiếm, nhanh như chớp liền biến mất ngay cả nửa thân ảnh cũng không còn. Phong Luyến Vãn không biết nên khóc hay nên cười, người tu chân lại bị loại trình độ này dọa đến, về sau nếu nhìn thấy yêu ma quỷ quái còn khủng bố hơn một trăm tám mươi lần so với việc này thì làm sao bây giờ?
Họ Phong nào đó tựa hồ đã quên, yêu ma quỷ quái trong Bách Sát Cốc nhìn thấy nàng cũng phải đi đường vòng…
Hoạt bát rời khỏi đấu đài, nhanh nhẹn chạy tới chỗ Mộc. Vở kịch này đã diễn xong, người xem cũng đã đi hết, chỉ trong vài phút mảnh đất vừa rồi còn huyên náo ồn ào liền trở nên lặng ngắt. Tông Chủ đem ánh mắt hài lòng không dấu vết thu hồi vào đáy mắt, cùng vài vị chân nhân đứng dậy rời đi. Dược các trưởng lão vui sướng nhìn nhau vài lần, cũng cười ha ha kết bạn mà về.
Phong Luyến Vãn tâm tình không tệ chạy về phía Mộc muốn nhào vào lòng hắn, nhưng đột nhiên nghĩ đến hai tay mình cùng tuyết y đã nhiễm huyết, bước chân dần dần chậm lại, tươi cười cũng dần dần rút đi. Hắn là trích tiên, không thể để những thứ dơ bẩn này dính vào y phục hắn, một chút cũng không thể. Nàng giống như đứa nhỏ phạm sai cúi đầu chậm rãi đi đến trước mặt Mộc, tay nhỏ bé siết chặt tay áo rụt rè nói: “Sư phụ, thực xin lỗi, con thua tỷ thí.”
Mộc buông chén trà trong tay, mỉm cười sờ sờ đầu nàng: “Ảo giác phản phệ khiến ngươi bị nội thương không nhẹ, chút nữa trở về Dược Các vi sư giúp ngươi hảo hảo điều trị. Còn có… Vi sư đã nghĩ ra biện pháp giúp ngươi biến trở về mười lăm tuổi.”
“Sư phụ, người đang tức giận?” Phong Luyến Vãn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Mộc mỉm cười, từ trong giọng nói bình tĩnh kia nàng có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, muốn lôi kéo tay áo hắn, nhưng nhìn thấy máu tươi trên tay lại không thể không miễn cưỡng thu về.”Tiểu Vãn sai rồi, thỉnh sư phụ trách phạt Tiểu Vãn, nhưng xin sư phụ đừng tức giận!”
Hắn nhìn thẳng vào hồng mâu tràn đầy thật tâm thật ý của nàng, chần chờ một lát rồi thẳng thắn nói: “Tiểu Vãn, ngươi có chuyện gạt vi sư.”
Phong Luyến Vãn ngẩn người, lập tức cúi đầu mím môi. Chỉ mới học thuật luyện đan ba ngày đã có thể luyện chế nhị phẩm đan dược Phá Ma Hộ Tâm Đan, cùng với thi triển rất thuần thục kỹ năng khống hỏa, Mộc không nghi ngờ mới là lạ. Nhưng trời đất chứng giám a, nàng mặc dù luyện đan dược cấp cao, nhưng hôm nay những kỹ năng đã sử dụng ngoại trừ lấy chưởng vì lô là sao chép được, cái khác đều là học ở Mộc, những gì trong “Thương Lam Đỉnh” có được nàng một chút cũng chưa dùng a!
Được rồi, chỉ riêng hai điểm kia đã đủ phán tử hình nàng.
Không chịu nói với hắn sao? Không quan hệ, ai cũng đều có bí mật của riêng mình, tiểu đồ nhi của hắn cũng không ngoại lệ.
Hàng mi dài rợp bóng che đi một mảnh mất mát trong đôi mắt màu lam, đáy mắt tăng thêm một phần thâm thúy khiến người ta khó thể nhận ra.
Vốn tưởng rằng không chiếm được đáp án gì, bỗng dưng lại nghe thanh âm sâu kín của nàng vang lên: “Kỳ thật con đến từ một thế giới khác…”
Sinh sống mười lăm năm tại thế kỷ hai mốt, toàn bộ tin tức về trò chơi tên gọi là “Thương Lam Đỉnh”, xuyên qua đến Lam Uyên đại lục…phát hiện Nghiệp Hỏa… Tại Lam Uyên đại lục xa lạ mà cô độc này, sớm hình thành thói quen độc lai độc vãng, nhưng không ngờ nàng lại tìm được một phần thân tình khác, muốn tín nhiệm muốn dựa vào. Nếu hắn muốn biết, vậy đem tất cả nói với hắn cũng không sao. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt màu lam luôn không có một chút gợn sóng sợ hãi nào của hắn hiện lên khiếp sợ, lại dần dần hóa thành cảm động cùng yêu thương càng thêm sâu sắc.
Nàng vừa dứt lời, Mộc liền chủ động dắt tay nhỏ bé của nàng, cười nhẹ nói: “Chúng ta về nhà.”
Phong Luyến Vãn kinh hoảng đang muốn giãy dụa, vừa nghe hai chữ “về nhà” trong lòng lại run lên. Ánh dương sáng lạn soi chiếu nụ cười chói lọi trên khóe môi nàng, nàng nắm chặt tay hắn, dùng sức gật gật đầu: “Ân, chúng ta về nhà!”

Ngày kế tiếp cũng là một ngày trời nắng chói chang, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống vách núi đen cao chót vót. Phong Luyến Vãn đã khôi phục bộ dáng mười lăm tuổi mặc khinh vũ đào sam giống như một con hồ điệp xinh đẹp mỹ lệ, nếu không phải vì kẻ nào đó có nợ không trả cứ ở mãi trong này không đi, có lẽ nàng đã suy tính đến chuyện luyện tập khiêu vũ giữa bụi hoa. Nhưng bây giờ nếu luyện vũ vô cùng có khả năng biến thành luyện võ.
“Nói đi, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu đi?” Phong Luyến Vãn ngồi bên cạnh bàn một tay chống đầu một tay bưng chén trà, hai chân bắt chéo tạo hình tượng tiêu chuẩn của một vị đại quan.
Dựa theo lẽ thường mà nói người mắc nợ khi thấy chủ nợ hẳn là nên đi đường vòng mới đúng, cho dù không đi đường vòng cũng nên học cách ẩn mình để không dễ dàng bị người khác phát hiện. Nhưng con nợ trước mắt quả thực da mặt dày đến nỗi khiến chủ nợ phải vội vàng cho hắn ngân lượng đem hắn đuổi đi.
“Nơi này của ngươi một khi không còn gì thú vị, ta lập tức đi ngay.” Túc Không Ly ngồi ở bên kia bàn một tay chống đầu một tay nhịp nhàng gõ gõ xuống bàn, hai chân bắt chéo tạo hình tượng vương hầu tiêu chuẩn. Nếu hắn không phải đang gõ bàn mà là đang bưng trà uống, vậy thì tính từ giữa bàn vừa vặn làm trục đối xứng cho hai người bọn họ.
Nhìn qua bố cục căn phòng của Phong Luyến Vãn, bên cạnh bàn không có ghế chỉ có giường. Nhưng vị ngồi ở trên giường lại không phải chủ nhân căn phòng mà là mỗ thiếu niên tóc đỏ, chủ nhân căn phòng lại đáng thương hề hề ngồi ở trên ghế do sủng vật nhà mình biến thành, đủ để thấy mỗ tóc đỏ trình độ mặt dày có bao nhiêu cao siêu.
Đại khái là tên khốn này nhìn thấy có người sau khi chịu khổ dính phải độc thủ của Phong Luyến Vãn kết cuộc còn thê thảm hơn hắn, mà người này thân phận lại không thấp, hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, vì vậy tên khốn này ở lỳ nơi đây muốn xem trò vui kế tiếp, xem kịch vui thì xem đi còn không trả tiền, không trả tiền thì không trả tiền còn mắc nợ! Mỗ chủ nợ ngày hôm qua vừa mới chỉnh một tên cặn bã nên hôm nay không muốn tiếp tục gây nghiệp chướng, nếu không thì nàng đã không ngại lại khiến cho một gia tộc nữa đoạn tử tuyệt tôn, mà gia tộc này mang họ Túc.
Khi một vị nhân sĩ khác tên là Bách Lý Không Thành đẩy cửa mà vào liền nhìn thấy cảnh tượng đối xứng hư hư thực thực nhưng tràn ngập khói thuốc súng này.
“Ngươi sao mặt mũi lại bầm dập như vậy? Chẳng lẽ là do đã ngủ với nữ nhân của một đại nhân vật nào đó?” Phong Luyến Vãn vẫn duy trì tạo hình quan viên bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, tâm tình không quá thoải mái hiếm khi lại mở miệng trêu đùa.
Bách Lý Không Thành lần này xuất hiện quả thực đã làm điên đảo hình tượng suất đến rối tinh rối mù trong quá khứ. Trước khoan nói y phục không chỉnh tề, chỉ riêng khuôn mặt tuấn tú không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ kia xuất hiện rất nhiều dấu vết xanh tím. Dùng một cái so sánh thực hình tượng, thì phải là phiêu kỹ không trả tiền bị loạn côn đánh thành… A không đúng, là mở rộng chính nghĩa không thành lại bị gian thần hãm hại ra sức đánh hai mươi đại bản… Đợi chút tựa hồ vẫn không đúng…
Bách Lý Không Thành sắc mặt đen xì, đi về phía trước vài trước vỗ mạnh hai tay lên bàn thật là nghiêm túc nói với Phong Luyến Vãn: “Không phải, là tên Lục Nhâm Giáp kia…”
“Lục Nhâm Giáp đến Huyền Tịch Tông còn mang theo nữ nhân?” Phong Luyến Vãn bộc phát ngạc nhiên, nâng cằm trắng nõn giống như nhìn thấy vị khách từ trên trời rơi xuống đánh giá Bách Lý Không Thành, “Ai u, lôi linh căn, tố chất tâm lý của ngươi không tệ a, nữ nhân của tên cặn bã kia mà cũng dám ngủ.”
Bách Lý Không Thành nhịn xuống xúc động muốn đem nàng tươi sống bóp chết, hai tay đặt ở trên bàn dời đi mục tiêu, giống như ưng trảo chộp vào trên vai nàng, biểu tình bi phẫn hoàng đế không vội thái giám gấp thực thỏa đáng biểu hiện ở trên mặt hắn: “Ngươi muốn ta ngủ với người khác như vậy sao?! Ngươi không hề để tâm sao?”
“Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta a?” Phong Luyến Vãn vô tội trát trát nhãn tình. Túc Không Ly bên cạnh cũng nổi lên hưng trí chờ đợi câu tiếp theo của Bách Lý Không Thành, trong lòng lại suy nghĩ có nên tìm thời gian đem những lời này thuật lại với Hàn sư huynh hay không…
“Tên kia tới cầu thân, muốn thú ngươi làm tiểu thiếp!”

Phong Luyến Vãn cùng Túc Không Ly đồng thời cảm thấy trong óc nháy mắt như bị pháo nổ tung, ong ong.
Người trước cứng ngắc cười khoát tay nói: “Đừng đem loại chuyện này ra đùa giỡn với ta, một chút cũng không buồn cười, ha ha…”
Người sau lại sờ sờ cằm trong lòng tưởng tượng đại hôn ngày đó Hàn Ảnh Trọng một thân áo xám vọt tới hỉ đường cầm tay tân nương tử thâm tình nói “Đi theo ta.” …
“Ta không rảnh nói đùa với ngươi, không tin ngươi đi hỏi thử xem, chuyện này đã sớm truyền khắp Huyền Tịch Tông.” Bách Lý Thông Thành một tay bi phẫn che mặt một tay chỉ vào ngoài cửa: “Sư phụ ngươi đương nhiên là không đồng ý, nhưng tên cặn bã kia không từ bỏ ý định lại đi tìm tông chủ. Ngươi hôm qua vừa đem hắn chỉnh không thành hình người, hôm nay rất có khả năng bị Tông Chủ xem như lễ vật tạ lỗi mà tống xuất đi.”
Nửa câu nói sau Phong Luyến Vãn một chữ cũng không nghe thấy, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Mộc không đáp ứng, nàng tự nhiên có một trăm lẻ tám loại phương pháp có thể khiến tên cặn bã Lục Nhâm Giáp kia thê thảm bò trở về Táng Hồn Đảo. Tư duy đảo nhanh một vòng sau đó nàng hỏi ra một vấn đề đang thắc mắc: “Vậy thương thế này của ngươi từ đâu mà ra?”
“Bởi vì nghe xong tin tức này thực kích động, bất cẩn liền từ trên cây ngã xuống.”
“Đừng gạt người, ngã từ trên cây có thể ngã đến thê thảm như vậy sao, ta biết nhất định là ngươi nghĩa khí đi tìm tên cặn bã kia liều mạng.”
“Không… Thật sự là từ trên cây ngã xuống…”
“Túc Không Ly.”
Thình lình bị điểm danh Túc Không Ly lập tức phản xạ hỏi: “Gọi ta làm cái gì?”
Phong Luyến Vãn cười đến thực âm hiểm: “Ta chấp nhận cho ngươi ở lại nơi này của ta dài lâu, với điều kiện là đem vị tu sĩ đần độn quả thực có thể từ trên cây ngã xuống này đá văng ra ngoài.”
“Uy ngươi không thể không nghĩa khí như vậy, ta vì ngươi đi liều mạng ngươi lại như thế vô tâm vô phế đối đãi ta!” Rốt cục bị bức nói ra lời thật Bách Lý Không Thành lắc đầu như trống bỏi.
Còn mỗ phúc hắc nào đó đã cười đến so với mặt trời hôm nay còn rực rỡ hơn, nhảy dựng lên túm lấy cổ áo đem hắn đuổi ra ngoài giống như cảnh sát trật tự đuổi đi những kẻ nịnh hót. Nói một cách hoa mỹ là: chủ nhân của gian phòng này giá lâm, những kẻ không có phận sự mau biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui