Vào đêm, Bách Sát Cốc âm trầm không thấy được bầu trời, thanh âm gió thổi luồn qua kẽ lá cùng tiếng yêu thú kêu vang liên tiếp không ngừng. Thực vật hình thù kỳ quái đã sinh trưởng qua trăm ngàn năm rất có linh tính, cùng yêu thú sống ở nơi này nhiều năm hình thành mối quan hệ cộng sinh, nơi này dùng để truy đuổi vây bắt con mồi thì thật không còn gì tốt hơn.
Bỗng dưng, có người đạp nhẹ lên ngọn cây, dưới bầu trời đêm âm trầm từng chiếc bóng nhanh nhẹn xẹt qua.
“Bắt lấy hắn!”
Thanh âm mấy chục người hỗn loạn truy đuổi ở trong cốc âm trầm vang lên, đao kiếm sáng lóa phản quang thật là chói mắt, đuốc lửa tỏa sáng yếu ớt giống như ma trơi theo những người này xâm nhập vào trong cốc. Trên đường chém giết vô số yêu thú cấp thấp chặn đường, ánh lửa chiếu sáng biểu tình dữ tợn cùng huyền sắc y bào đã nhiễm huyết mà có chút hư hại của những người này, bọn họ trừng to đôi mắt giận dữ che kín tơ máu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên tựa như linh hầu kia, không biết trong lòng đang oán giận hắn hành động rất linh mẫn hay đang âm thầm hận chính mình không đủ bản lĩnh.
Thiếu niên lấy một tư thế hoàn mỹ dừng trên đỉnh ngọn cây, nụ cười bất cần đời dần dần nở rộng.
Thấy hắn rốt cục dừng lại, đám người mặc huyền y trong lòng nổi lên một chút mừng thầm, lại dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới phương hướng kia.
Ánh lửa rốt cục chiếu sáng hoàn toàn thân ảnh tiêm gầy như ẩn như hiện của hắn, tay áo dài vàng nhạt nhẹ bay, tóc đỏ so với hỏa hoa còn đẹp mắt hơn, đôi mắt hoàng kim ở trong bóng đêm lóe ra tia sáng quỷ dị không muốn người biết. Túc Không Ly từ trên cao nhìn xuống đám người bị hắn đùa giỡn xoay quanh, giả trang thành mặt quỷ ý nghĩa mười phần trào phúng, lại xoay người một cái, tiếp tục chạy vào trong cốc.
…
Nơi nào đó trong Bách Sát Cốc, thiếu nữ nghiêng người dựa vào một nhánh cây trên cao, tóc cam bị gió thổi phất phơ dung nhập vào bóng đêm, hồng y bao bọc lấy nàng tựa như một đóa hoa đào khiến người ta yêu thích. Nàng thưởng thức nước trà nóng ấm đựng trong một chiếc tách hoa văn tinh xảo, trong màn sương mù mờ ảo như khói vây quanh, đôi con ngươi xinh đẹp màu đỏ rượu có chút thần bí mà mơ hồ không rõ.
Thật lâu sau, đôi mi dài như cánh bướm đêm nhẹ nhàng rung động một chút, khóe môi nhấc lên một chút lãnh khốc tươi cười, tay ngọc bưng tách trà hơi nghiêng vẽ nên một nửa đường cong hoàn mỹ trong không trung, nước trà rơi xuống hơn mười thước chạm vào mặt đất bắn lên tung tóe làm văng một chút bụi đất cùng bọt nước. Môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói thanh thúy dễ nghe nhưng lại tăng thêm vài phần âm trầm: “Chén trà này, kính những đệ tử vô tội của Táng Hồn Đảo các ngươi. Không nên trách Nhan Phong độc ác, muốn trách thì trách thiếu chưởng môn của các ngươi nghiệp chướng quá nặng.” Vốn định buông tha cho bọn họ, nhưng Lục Nhâm Giáp lại không thuận theo không chịu buông tha dám tới cầu thân, đơn giản là muốn nàng khó chịu, như vậy hậu quả bọn họ tự gánh lấy đi.
Sủng vật u linh không nói gì lại rót thêm cho nàng một chén trà nóng, nàng lại hắt xuống mặt đất, buồn bã nói: “Chén trà này, kính những đệ tử sẽ thương vong trong trận đại chiến giữa hai phái sau này. Âm mưu của Táng Hồn Đảo căn bản không liên quan gì đến Nhan Phong, Nhan Phong cũng không muốn khơi mào chiến tranh, nhưng Táng Hồn Đảo lại quá mức làm càn.” Nếu nàng không có đoán sai, sau khi Tông Chủ cự tuyệt lời cầu hôn của Lục Nhâm Giáp, Lục Nhâm Giáp sẽ đem tin Du Bình cùng Giang Bình đã chết nói cho Tông Chủ, sau đó danh chính ngôn thuận phát động chiến tranh. Nếu sớm muộn gì chiến tranh cũng phát sinh, vậy nàng trước đó giết vài người cũng không quá đáng.
“Ly trà này…” Nàng nhìn tách trà một lần nữa được đổ đầy, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp in bóng trên mặt nước càng khiến cảnh đẹp ý vui, Phong Luyến Vãn không rõ đang nghĩ gì nhếch môi, đem tách trà một hơi uống cạn sạch. Tách trà tinh xảo rời tay, ở giữa không trung lóe ra ánh sáng trong suốt, lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thanh âm vừa dứt không lâu, tiếng gió thổi cỏ lay ở cách đó không xa vang lên, Túc Không Ly từ trong tán cây rậm rạp đi ra, nhảy qua nhánh cây gần nàng không chút khách khí ngồi xuống, nghi hoặc hỏi: “Kính người sắp chết không phải nên dùng rượu sao, sao ngươi lại dùng trà?”
Phong Luyến Vãn nghịch nghịch lọn tóc dài sau tai, rất bình tĩnh nói: “Đầu năm nay giá hàng tăng cao, ta tiền nong eo hẹp không mua nổi rượu, nên ủy khuất bọn họ uống chén trà đi.”
Túc Không Ly hắc tuyến…
“Tất cả đệ tử Táng Hồn Đảo có mặt ở Huyền Tịch Tông đều dẫn tới sao?” Mặc kệ Túc Không Ly đã đối với nàng bất đắc dĩ đến loại trình độ nào, Phong Luyến Vãn không chút để ý ngửa lòng bàn tay tụ tập linh khí tạo ra lôi điện, cười như không cười hỏi.
Túc Không Ly ho nhẹ hai tiếng xua đuổi xúc động muốn đánh cướp túi trữ vật của nàng ra khỏi đầu, hồi đáp: “Ngoại trừ Lục Nhâm Giáp nằm bất động ở trên giường không thể nhúc nhích, Lục Quá chẳng biết đi đâu, những người khác hẳn là đều tới.”
“Cái gì kêu hẳn là?” Phong Luyến Vãn lườm hắn một cái, đối với thái độ không hề nghiêm túc của hắn tỏ vẻ bất mãn, lập tức nhíu mi xoa xoa huyệt thái dương: “Lục Quá chẳng biết đi đâu? Nữ nhân này đêm khuya không ngủ trong khuê phòng, chẳng lẽ cùng với nam đệ tử đi nơi nào du ngoạn sao? Thật sự là kỳ cục.”
Túc Không Ly tiếp tục hắc tuyến…
Đêm khuya không ngủ trong khuê phòng, nữ nhân cùng nam đệ tử ở bên ngoài du ngoạn, trước mặt hắn tựa hồ cũng có một người.
Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông. Phong Luyến Vãn lười biếng ngáp một cái, tựa vào thân cây đứng lên, mà toàn bộ nhành cây mảnh khảnh hơn nữa còn có Túc Không Ly tên này không vì động tác của nàng mà dao động nửa phần, có thể thấy được khả năng giữ thăng bằng của nàng cực kỳ tinh diệu. Nàng nhìn về phương hướng Túc Không Ly vừa đến, quả nhiên ẩn ẩn có ánh lửa sáng lên, nói vậy những người đó chỉ một phút nữa sẽ đuổi tới đây. Biểu tình của Phong Luyến Vãn nhìn qua giống như mệt rã rời không có tinh thần gì, nhưng đôi hồng mâu xinh đẹp kia lại hiện lên một chút nghi hoặc. Lục Nhâm Giáp tốt xấu gì cũng là một thiếu chưởng môn, vì sao những đệ tử theo hắn đến Huyền Tịch Tông đều yếu nhược như vậy? Trúc Cơ không có mấy người, Kết Đan trở lên không có một ai, nhưng Luyện Khí lại có không ít.
Đang suy nghĩ, nàng dùng thân pháp tuyệt diệu chỉ có trong Thương Lam Đỉnh nhảy lên một ngọn cây. Túc Không Ly nhìn tư thế của nàng, có chút kinh ngạc, vì sao lại thân pháp này cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy qua? Dựa theo lý luận mà nói, hắn ba ngày có hai cuộc đào vong, hẳn là đã học được hết trăm ngàn loại thân pháp trên thế gian mới đúng. Trong lòng kinh ngạc, lại theo hướng đó nhảy về phía trước, không biết vì sao lại đứng dưới thấp hơn nàng một tầng. Phong Luyến Vãn đang quan sát phương xa không có để ý chi tiết này.
Hơn mười người mang theo đao kiếm đằng đằng sát khí chạy về phía này, hồn nhiên không biết bọn họ đang cách Diêm Vương gia càng ngày càng gần. Khi gót chân người cuối cùng xuất hiện trong phạm vi của mỗ nữ, thiếu nữ kia từ trên cao nhìn xuống mọi người, sắc mặt lại trở nên lãnh khốc. Trong hồng mâu lóe lên lãnh diễm yêu dã mà tràn ngập khinh thường, ánh mắt nhìn bọn hắn giống như ánh mắt đang nhìn người chết.
Túc Không Ly nhíu mi, cảm thấy phạm vi trăm dặm xung quanh Phong Luyến Vãn nhiệt độ không khí tựa hồ tăng cao không ít. Đột nhiên, tiếng lôi điện xoẹt xoẹt rất nhỏ trong lòng bàn tay Phong Luyến Vãn vang lên, theo hai tay mở rộng của nàng mà dần dần khuếch đại. Kết giới màu tím từ dưới mặt đất dâng lên, đem khoảng rừng rậm mà mười người kia đang đứng bao vây trong một bán cầu thể.
Lôi quang hộ thuẫn!
Nếu Lục Nhâm Giáp đã không thành hình người, Bách Lý Không Thành cũng nguyện thua cược đem chiêu thức này dạy cho nàng. Bất quá nếu để Bách Lý Không Thành nhìn thấy kết giới to như vậy, nhất định sẽ cả kinh đến nói không nên lời. Nếu chiêu thức này có một chữ “Thuẫn” trong đó, chính là sẽ hình thành kết giới bao quanh người thi triển chiêu thức, Phong Luyến Vãn ngược lại, để bản thân ở ngoài phạm vi thuẫn, rốt cuộc thuẫn này là muốn bảo hộ ai a?
Đệ tử Táng Hồn Đảo thấy mình bị vây nhốt bên trong một kết giới, đều vô cùng hoảng hốt, cầm vũ khí trên tay vừa chém vừa đánh vào kết giới trong suốt, chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của Phong Luyến Vãn. Nghiệp Hỏa giấu trong hồng mâu sau một hồi thiêu đốt rốt cuộc phát ra hào quang màu đỏ sậm chói mắt, trong kết giới cây cối cùng bụi cỏ hoàn toàn không báo trước dấy lên đại hỏa tận trời! Hỏa thế lan tràn tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát sau, toàn bộ khu vực bị lôi quang hộ thuẫn bao quanh đã biến thành một mảnh biển lửa.
Thanh âm gào thét thảm thiết của những đệ tử xuyên thấu kết giới, khiến cho người ta da đầu run lên.
Trong bóng đêm ánh lửa tận trời rất dễ dàng thấy được, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy. Kỳ quái là, hỏa thế tựa hồ bị khống chế trong một phạm vi nho nhỏ, ngay cả khói đen cũng không thoát ra được. Những đệ tử của Huyền Tịch Tông đang tuần tra ban đêm ở gần Bách Sát Cốc vội vàng báo cáo nhân sĩ cấp cao hơn. Tông Chủ nhìn về phương xa, cuối cùng bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở dài, nha đầu thiếu kiên nhẫn này quả nhiên động thủ . Ánh mắt mờ đục nhưng thấu suốt hiện lên một chút tinh quang, Táng Hồn Đảo đã có tâm tư bất chính với Huyền Tịch Tông, đừng tưởng rằng hắn lớn tuổi nên cái gì cũng không biết. Nếu là muốn hai phái khai chiến, ai thắng ai thua còn chưa biết được…
Túc Không Ly không thèm đếm xỉa đến mấy người sắp hóa thành tro, quay đầu nhìn Phong Luyến Vãn ánh mắt có chút lóe lên: “Ngươi muốn thiêu chết bọn họ sao?”
“Không.” Ánh lửa chiếu rọi nụ cười âm trầm của Phong Luyến Vãn, ngón tay ngọc ở trong không khí nhẹ nhàng xẹt qua, kết giới kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần thu nhỏ lại: “Ta là người tốt như vậy, làm sao có thể để bọn chúng chết uất ức kiểu này?”
Túc Không Ly khó hiểu, vừa định hỏi, liền nhìn thấy kết giới hình bán cầu màu tím kia không biết vì sao có chút vặn vẹo. Lại nhìn Phong Luyến Vãn, nàng cắn bờ môi có chút tái nhợt, vì duy trì kết giới này mà đầu đầy mồ hôi, nhưng tươi cười tàn khốc bên môi kia lại dần dần mở rộng: “Túc Không Ly, hôm nay ta cho ngươi chiêm ngưỡng chương thứ nhất trong khóa hóa học, tất cả những vật đang kịch liệt bốc cháy nếu bị giam trong một không gian hữu hạn sẽ —— nổ tung!”
“Oanh ——” Tựa hồ là vì chứng thực lời nói của Phong Luyến Vãn, kết giới kia rốt cuộc nổ tan thành mảnh nhỏ, đất đai cứng rắn cùng cổ thụ lâu năm đều hóa thành tro tàn, ngay cả mặt đất cũng hung hăng chấn động. Hỏa diễm ngập trời văng khắp nơi, khói đen cuồn cuộn giống như ngựa hoang thoát cương tản mạn khắp bốn phía, ngọn lửa nóng bức khiến cho nhiệt độ không khí đột ngột tăng lên, toàn bộ sinh mệnh bên trong kết giới đều bị hủy diệt sạch sẽ. Cho các ngươi dùng một loại phương thức lẫy lừng như vậy chết đi, cũng không uổng từng sinh ra trên thế gian này. Phong Luyến Vãn lạnh lùng nhìn trận nổ nàng đã chế tạo ra, Bách Sát Cốc sinh linh đồ thán, mà giá trị kinh nghiệm của nàng lại theo con số tử vong từ từ tăng lên: Cấp 21, cấp 22, cấp 23…
“Đi!” Mắt thấy hỏa diễm sắp lan tràn đến đây, Phong Luyến Vãn vung nhẹ ống tay áo hồng phấn hướng Huyền Tịch tông nhảy tới, Túc Không Ly đang hưng trí bừng bừng nhìn trận đại nổ trăm năm khó gặp nghe tiếng mới chú ý tới mạng nhỏ của hắn cũng sắp bị uy hiếp, vì thế tâm không cam tình không nguyện theo phía sau Phong Luyến Vãn chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên cùng biển lửa cắn nuốt vạn vật hấp dẫn lực chú ý của vô số tu chân nhân sĩ, đều kinh hãi ngóng nhìn về phương hướng phát ra, tận mắt nhìn thấy trận nổ muốn nghiêng trời lệch đất kia mới trợn to hai mắt hút một ngụm lãnh khí. Trời ạ, đây là có chuyện gì? Bách Sát Cốc làm sao có thể đột nhiên phát sinh nổ mạnh? Đến tột cùng là kiệt tác của vị Kết Đan…không, Nguyên Anh tu sĩ nào?
Thời đại này không có hỏa dược, mọi người còn không biết đến hóa học là cái trò chơi gì, vì thế tự chủ trương thuộc về kỹ năng hạng nhất của hỏa hệ tu sĩ. Dù đã sớm biết Phong Luyến Vãn sẽ ra tay nhưng Tông Chủ vẫn không nhịn được trong lòng kinh hãi, vốn tưởng rằng nàng cùng lắm chỉ phóng hỏa thiêu Bách Sát Cốc, thế nhưng lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nàng là thế nào làm được? Bách Lý Không Thành cũng giống những người khác nhìn về phía hiện trường nổ mạnh trong lòng tò mò, nếu để hắn biết một tràng nổ mạnh kinh thiên động địa này cũng có một phần do lôi quang hộ thuẫn của hắn trợ lực, vẻ mặt của hắn nhất định vô cùng phấn khích.
Mà người sáng lập thảm án hiện đang bị mọi người nghị luận Phong Luyến Vãn lúc này đang cấp tốc chạy về hướng Huyền Tịch Tông, trong lòng không biết vì sao có chút bất an.
Sự thật chứng minh dự cảm của nàng thập phần chuẩn xác, lối ra Bách Sát cốc đang có một người cầm trường đao tiến vào trạng thái chiến đấu, tận mắt nhìn thấy toàn bộ đệ tử chết đi mà hai mắt đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Phong Luyến Vãn lại bạo khởi, giận hô: “Tiểu tiện nhân! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, báo thù rửa hận cho những đệ tử của Táng Hồn Đảo!”
Dĩ nhiên là Lục Nhâm Giáp! Phong Luyến Vãn sắc mặt chợt biến, người này không phải đã bị nàng đánh cho bán thân bất toại sao, vì sao còn có thể đứng lên? Mắt thấy lưỡi đao sáng lóa càng lúc càng gần, Phong Luyến Vãn ở giữa không trung vội vã xoay người, lộn một vòng ra sau, lấy thân pháp tinh diệu tuyệt luân ở giữa không trung chuyển đổi phương hướng tránh thoát một kích này, đôi hài phấn hồng đạp nhẹ lên nhánh cây lợi dụng phản lực vững vàng hạ xuống. Điều này càng khiến Túc Không Ly ở phía sau hai mắt sáng ngời.
Lục Nhâm Giáp một kích không thành, sau khi rơi xuống đất đột nhiên tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái, linh khí quanh thân đột ngột tăng vọt, Phong Luyến Vãn hai người chấn động, hắn thế nhưng trong nháy mắt tăng tu vi lên tới Kết Đan tầng ba!