Văn án:
Trước mười chín tuổi, Lạc Uyển Thanh là thiên kim danh tiếng nổi danh Giang Nam.
Nàng có vị hôn phu Giang Thiếu Ngôn ôn hòa lễ độ, có cha mẹ rộng lượng nhân ái, cuộc đời nhìn một cái là biết hết, đầy ắp sự an ổn.
Cho đến năm mười chín tuổi, quan binh xông vào phủ đệ nhà nàng, chém giết hết tất cả đàn ông trong nhà, còn phụ nữ thì bị lưu đày.
Nàng ở trong ngục khổ sở chờ đợi hy vọng duy nhất, mong chờ Giang Thiếu Ngôn minh oan cho nàng, cứu nàng khỏi khổ ải.
Nhưng mà chờ rồi lại chờ, nàng chỉ chờ được một con dao găm và một gói thuốc độc.
Giang Thiếu Ngôn nói với nàng, đường đi biên cương dài đằng đẵng, bảo nàng nhớ vì hắn mà giữ gìn trinh tiết.
Vì thế đêm trước khi rời khỏi ngục tù, nàng cầm con dao găm kia, nàng quay đầu lại.
Vì báo thù, nàng hủy khuôn mặt mình, thay thế tử tù, cả đoạn đường đẫm máu chém giết, lấy thân phận tử tù được đặc xá đi vào Giám sát tư.
Ngày gặp quan trên, chính là lúc tin tức người thay nàng đóng “Lạc Uyển Thanh” ngoài ý muốn bỏ mình trên đường lưu đày truyền đến.
Đêm hôm ấy, Tam hoàng tử Giang Thiếu Ngôn từ nhân gian trở về dựng bài vị vong thê trong phủ.
Mà Lạc Uyển Thanh cả người toàn máu quỳ gối trong sân nghe thấy người được tôn kính như ma thần với thân phận là giám sát ti lạnh lùng mở miệng:
“Vào cửa Giám sát ti của ta, cô chính là người của Tạ Hằng ta.
Hãy nói tên mình.”
Lạc Uyển Thanh chậm rãi nắm chặt bàn tay đầy máu tươi, nắm chặt lệnh bài trên đất, ngước đôi mắt trong suốt như lưỡi dao:
“Ti chức, Liễu Tích Nương.”
Với mọi người, chàng ấy là ác quỷ, còn với ta hắn là thần, là Phật.
Đáng ra ta ngồi thuyền đi vào con suối, chớp mắt đi nhầm vào Thương Lan Đạo.
ps:
1.
Nữ chính là Lạc Uyển Thanh, sau đó trao đổi thân phận với Liễu Tích Nương, đổi tên thành Liễu Tích Nương, nhưng nữ chính là đại tiểu thư Lạc Uyển Thanh.
2.
Nữ chính trưởng thành, trước đẹp đẽ sau mạnh mẽ.
Hủy dung thật, chẳng qua sau này vì yêu cầu của công việc sẽ chỉnh dung.
3.
Trùng sinh/mơ thấy tương lai, nữ chính nắm giữ tin tức tương lai, nhưng vẫn dựa nhiều vào cảm tính.
4.
Chậm nhiệt, tuyến tình cảm chậm.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lạc Uyển Thanh ( Liễu Tích Nương ) ┃ vai phụ: Tạ Hằng ┃
Một câu tóm tắt: Ai không yêu Liễu Tích Nương
Ý chính: Làm người phải kiên cường
Quyển thứ nhất: Niết bàn
Chương 1:
Năm Xương Thuận thứ mười ba, mùa đông rét buốt dị thường, dọc theo cửa sổ trên nóc ngục giam gió lạnh hô hô thổi vào phòng, bức cho mọi người không nhịn được dính sát vào nhau, ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Chỉ có một cô gái trẻ đang cúi đầu, nhìn phụ nhân trung niên múc nước từ trong xô ra, rửa sạch vết thương đang rớm máu trên cánh tay nàng.
Nàng trời sinh vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn mười tám, mười chín tuổi, ngũ quan thanh lệ, làn da trắng nõn, rũ mắt chi gian toát ra dáng vẻ mảnh mai mang theo một cỗ nhược liễu phù phong ( cành liễu đón gió), đúng là dáng vẻ của nữ tử được yêu thích nhất thời bấy giờ.
Nhưng vẻ đẹp này không ảnh hưởng chút nào đến phụ nhân đang rửa vết thương cho nàng.
Mặc dù động tác rất dịu dàng, nhưng đôi mày nhíu lại giận dữ, miệng lầm bầm mắng nữ tử: “Thường ngày dạy con thế nào? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Vương Thất Nương là người thế nào con chưa biết à? Có tiếng vô lại khắp nơi, vì một hai đồng bạc mà đánh người ta đến vỡ đầu chảy máu, con phát điên với nó làm gì? Nó muốn nói mẹ sao thì nói, con chấp nhặt với nó làm gì?”
Nữ tử nghe thế, khẽ nhấp môi, tựa như không phục, phụ nhân dùng băng vải buộc lại vết thương cho nàng, trừng mắt nhìn nàng một cái: “Lạc Uyển Thanh! Nói chuyện đi chứ!”
“Con cũng có tính toán của mình.” Lạc Uyển Thanh nghe mẫu thân răn dạy, nén nỗi khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: " Lúc trước rõ ràng nàng ta tiếc tiền nên không chịu chữa trị tiếp, giờ lại nói do y thuật của mẫu thân không tốt, làm hại tay nàng.
Nếu chúng ta không phản bác, để người ta đồn thổi khắp nơi, mọi người nghi ngờ y thuật của mẫu thân thì sao? Hiện nay chúng ta có thể sống được trong chốn ngục tù này đều là nhờ mẫu thân ngài chữa trị cho đám quản ngục nay đau mai ốm.
Nếu đám quản ngục không tin ngài nữa, thì chúng ta biết sống thế nào?”
“Có cái gì mà sống thế nào?” Mẫu thân nàng, Diêu Trạch Lan chẳng hề để ý, cười chế giễu :"Thanh danh của ta chỉ dựa vào miệng của nàng à?”
“Chỉ là…”
“Dù sao cũng không ở đây lâu mà,” Diêu Trạch Lan biết nàng muốn nói gì, bèn ngắt lời nàng, dịu giọng xuống, “Chờ Thiếu Ngôn ở ngoài tìm được cách, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lạc thì chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Vương Thất Nương này do đánh nhau đầu đường mới vào đây, một thời gian nữa cũng sẽ ra ngoài thôi, đến lúc đó chúng ta lại tìm Vương Thất Nương tính sổ, con ở chỗ này đôi co với nó có gì tốt đâu? Nhìn tay con đây này!”
Diêu Trạch Lan siết chặt băng vải, khiến Lạc Uyển Thanh hít một hơi khí lạnh vì đau.
Diêu Trạch Lan đau lòng, lại trừng mắt liếc nàng một cái, lời trách cứ không khỏi dịu xuống: “Mẹ cũng không biết con học được thói động tay động chân với người ta từ khi nào? Nếu không phải con trốn nhanh thì miếng sứ nó cầm đã cào rách mặt con rồi!”
Lạc Uyển Thanh nghe Diệu Trạch Lan nói vậy, không lên tiếng nữa, nàng biết Diêu Trạch Lan nói cũng có lý, nhưng nàng chẳng còn cách nào, nàng sợ lắm.
Từ khi nhà họ Lạc bị đày vào ngục vì tội buôn lậu muối thì nàng, Diêu Trạch Lan, tẩu tẩu Tô Tuệ và cả cháu gái Lạc Vấn Thuỷ đều bị đưa đến phòng tạm giam này.
Trong ngục phân chia nam nữ, phòng tạm giam là nơi dùng để giam giữ những nghi phạm chưa định tội danh, cùng với mấy tên lưu manh phạm tội nhẹ ở địa phương.
So với nhà giam chính thức, hoàn cảnh ở phòng tạm giam khắc nghiệt hơn nhiều.
Mấy trăm người nhét vào một chỗ, lúc đông người, muốn tìm chỗ nằm ngủ cũng chẳng có.
Hơn nữa, mấy trăm người ăn uống tiểu tiện trong một gian rất dễ xảy ra xích mích.
Nhiều tên lưu manh vào đây cùng bọn thuộc hạ, lập bè kết phái bắt nạt những người thế đơn lực mỏng.
Đặc biệt là quan lại quyền quý ngày thường bọn chúng không có cơ hội tiếp xúc, bọn chúng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để dọa dẫm bắt nạt.
Nhà họ Lạc là phú thương ở Dương Châu, nương nàng lại là thầy thuốc có tiếng trong vùng, vào phòng tạm giam này, giống như một miếng thịt béo bở trong mắt chúng.
Cũng may, nương nàng phán đoán được tình hình, đã sớm cùng cai ngục làm tốt quan hệ, mới cho tình cảnh nhà nàng khá hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là “một chút” thôi, trời đông giá rét, điều kiện phòng tạm giam tồi tàn, thậm chí từ lúc vào đây đến nay, họ còn chưa thay quần áo.
Đối với Lạc Uyển Thanh đây đã là một cực hình.
May thay, nàng vẫn còn một chút hy vọng.
Đó là Giang Thiếu Ngôn, người có hôn ước với nàng từ lâu, vẫn còn đang ở ngoài ngục.
Năm năm trước, nhà họ Lạc chuyển đến Dương Châu, cứu được một thiếu niên ở vùng ngoại ô Đông Đô, đó chính là Giang Thiếu Ngôn.
Lúc được cứu về, hắn đã mất trí nhớ, là ở tại nhà họ Lạc, dần dà nảy sinh tình cảm với nàng, cả hai định hôn sự, dự tính qua hết năm nay, sang đầu xuân năm sau sẽ thành hôn.
Chàng làm việc ổn thỏa, lại theo cha nàng học võ nghệ.
Nhà họ Lạc làm việc gì cũng có quy tắc, lần này chắc chắn là bị người ta hãm hại.
Với năng lực của Giang Thiếu Ngôn, chàng ở ngoài sớm muộn gì cũng tìm được cách giải oan cho họ, cứu nhà họ Lạc thoát khỏi biển lửa.
Bởi vì còn có chút chờ mong này, nên cuộc sống trong ngục đối với nàng tới nói cũng không quá gian nan, cố chịu đựng là được, nàng chỉ cần nhẫn nại và chờ đợi thôi.
Nàng đợi rồi chờ, đợi chờ như vậy đã nửa tháng.
Đêm qua, nàng chợt mơ một giấc mơ.
Nàng mơ thấy tương lai của chính mình.
Trong mộng đã xảy ra rất nhiều chuyện, đại khái chính là cuối cùng Giang Thiếu Ngôn không đến, chỉ phái người hầu Trương Bá tới nói với nàng rằng, chàng không thể cứu họ, nhà họ Lạc suy tàn rồi.
Điều duy nhất chàng có thể làm là tặng nàng con dao găm chém sắt như chém bùn phòng thân, hoặc là một lọ độc dược trí mạng kiến huyết phong hầu
Trương Bá nói, tuy hai người không thể thành thân, nhưng trong lòng Giang Thiếu Ngôn vẫn luôn xem nàng là thê tử, đường đến biên cảnh xa xôi cách trở, chàng hy vọng nàng có thể thủ tiết vì chàng.
Trong mơ, nàng tin lời này và cũng không thể không tin.
Nàng yếu đuối và hèn nhát, không dám đối mặt với khả năng bị phản bội.
Vì vậy, nàng cầm thuốc độc và không quên nhờ Trương Bá chuyển lời, nói nàng sẽ không bao giờ phản bội chàng, sẽ luôn chờ đợi chàng.
Và rồi nàng bị đày đi Lĩnh Nam.
Trên đường lưu đày, từng người trong gia đình nàng lần lượt ra đi, phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tẩu và cả đứa cháu gái mới lên năm.
Cuối cùng đến Lĩnh Nam, cả nhà họ Lạc chỉ còn sót lại mỗi mình nàng.
Nhìn thấy Lĩnh Nam núi đồi hoang vu, cuối cùng nàng mới nghe nói, ở Đông Đô có thêm một vị hoàng tử được tìm về từ dân gian, tên là Lý Quy Ngọc.
Nghe nói vị hoàng tử này được Trịnh Bích Nguyệt, con gái Thượng thư bộ Hình Trịnh Bình Sinh tìm thấy.
Vị quý nữ cao môn vọng tộc này vốn là thanh mai trúc mã của chàng, sau khi hoàng tử mất tích, Trịnh Bích Nguyệt vẫn luôn tìm chàng, mãi đến khi triều đình yêu cầu cha nàng đến Giang Nam truy xét vụ án buôn lậu muối, mang nàng đi chơi cùng, cuối cùng gặp lại hoàng tử đã mất trí nhớ ở Dương Châu.
Hoàng tử được một phú thương nhận nuôi, vì báo ân nên đính hôn với nữ nhi nhà đó.
Thánh Thượng cảm kích ân nghĩa của nhà phú thương nên quyết định ban hôn.
Kết quả không ngờ nhà họ Lạc lòng tham không đáy, nhân phẩm bất chính, thế mà cả gan buôn lậu muối số lượng lớn.
Một gia đình như thế sao xứng với hoàng tử?
Niệm tình công trạng, thay vì chém đầu cả nhà sửa thành xử tử trọng phạm, lưu đày gia quyến, đó đã là ơn vua vô ngần rồi.
Vì thế, vị phú thương chết trong lao ngục, còn gia quyến lưu đày đến Lĩnh Nam, cuối cùng hoàng tử, quý nữ có tình rồi cũng thành đôi.
Đây vốn là câu chuyện cực kỳ có hậu, chỉ là vừa hay, vị phú thương kia họ Lạc, còn chàng hoàng tử, tên gọi trong dân gian là Giang Thiếu Ngôn.
Đêm đó biết được chuyện này, nàng như tỉnh dậy từ trong mộng.
Nào là hết đường cứu vãn, nào là bó tay chịu tội, đều là Giang Thiếu Ngôn hại nàng!
Trịnh Bích Nguyệt đến, hắn muốn như chim liền cánh như cây liền cành với Trịnh Bích Nguyệt, lại không dám chống lại thánh chỉ ban hôn của Thánh Thượng, sợ làm bẩn thanh danh hắn và người trong lòng.
Vì thế mà khai đao với cả nhà họ Lạc, nhà họ Lạc có tội, bọn họ thì trong sạch.