Thương Lan Đạo


Đêm đó, nàng khóc lóc thảm thiết trong gian phòng trống, lấy bình thuốc độc mà Giang Thiếu Ngôn đưa, suýt nữa đã uống cạn.

Trong khoảnh khắc môi chạm đến miệng bình, nàng chợt trào dâng cơn phẫn nộ.

Dựa vào cái gì nàng phải chết?

Tại sao người chết lại là nàng?!

Vì thế nàng dừng lại, bắt đầu dùng quãng đời còn lại của mình cố thoát khỏi Lĩnh Nam, quay về Đông Đô, tìm đôi vong ân phụ nghĩa, đôi súc sinh bạc tình bạc nghĩa, để hỏi một câu ——Tại sao?
Nhà họ Lạc làm gì có lỗi với hắn?
Vì muốn ở bên Trịnh Bích Nguyệt, vì muốn giữ thanh danh của hắn, mà phải dùng
đến máu cả nhà Lạc thị làm đá kê chân cho mối nhân duyên của hai người bọn họ?
Tại sao!

Nhà họ Lạc làm gì có lỗi với hắn?
Vì muốn ở bên Trịnh Bích Nguyệt, vì muốn giữ thanh danh của hắn, mà phải dùng đến máu cả Lạc gia làm đá kê chân cho mối nhân duyên của hai người bọn họ?
Tại sao!
Tiếc là nàng chưa bao giờ thành công.

Nàng phí hoài mười năm, dùng mười năm nghĩ mọi kế sách, nghe hắn trở thành hoàng tử, thành Thái Tử, thậm chí đăng cơ trở thành Hoàng đế, sau đó đem đã phụ tá hắn lên ngôi Tạ Hằng thiên đao vạn quả, lại bị tư chủ Giám Sát Ty đời thứ hai Tần Giác kéo vào chiếu ngục, mấy phen đánh cờ thoái vị trở thành Thái Thượng Hoàng nhàn rỗi, còn nàng vẫn chưa thoát khỏi Lĩnh Nam.


Mãi đến cuối cùng, nàng ốm đau đầy mình, ôm bình thuốc độc hắn đưa, chết trong một đêm mưa hè nóng bức.

Trước khi chết, nàng còn gặp ảo giác, nghe thấy giọng nói mơ hồ của hắn, giống như năm xưa trầm thấp gọi nàng một tiếng: “Tiểu thư.”
Khoảnh khắc giọng nói kia vang lên, đau khổ và tủi nhục trào dâng.

Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Giết hắn.
Phải sống lại, đứng lên, giết hắn!

Giấc mộng này quá đỗi chân thật, đến mức khi nàng tỉnh lại, thậm chí có cảm giác như Trang Chu mộng điệp, tự hỏi liệu mình đã thực sự sống một lần rồi không.
Nàng nhớ rõ những gì đã học trong mơ, chẳng hạn như làm ruộng, như cạy khóa, như đánh nhau với người ta.
Thậm chí, tính cách nàng đã có phần thay đổi.
Sự thay đổi này khiến nàng thực sự sợ hãi, nàng không ngừng an ủi bản thân, rằng đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, sẽ không có gì xảy ra, Giang Thiếu Ngôn sẽ đến.

Nàng chỉ cần giống như trước, tiếp tục chờ đợi là ổn thôi.
Nhưng cho đến hôm nay, khi Vương Thất Nương vào phòng tạm giam và gặp Diêu Trạch Lan, những lời ả nói y hệt trong mơ.
Dù sao trong mơ cũng đã trải qua mười năm, rất nhiều chi tiết không nhớ rõ.
Nhưng Vương Thất Nương nói ra câu “Nếu không phải bà chữa hỏng tay tôi, khiến trời lạnh là tôi đau đến mức không thể làm việc, thì Vương Thất Nương bà đây đâu có ngày hôm nay?” Khi ấy, nàng lập tức nhớ ra! Nàng không chỉ nhớ những câu Vương Thất Nương đã nói, mà còn nhớ rõ những câ Vương Thất Nương sẽ nói, biết rất rõ, kế tiếp sẽ không giống như mẫu thân nàng nghĩ, sẽ thoát khỏi đây, sẽ không có ai nghi ngờ y thuật của bà.
Hoàn toàn ngược lại!

Ngay sau đó, vào buổi chiều sau khi Vương Thất Nương nói những lời này, Trương Bá liền đến, tất cả mọi người trong phòng tạm giam này đều biết Giang Thiếu Ngôn vứt bỏ Lạc gia, sẽ không có ai ra mặt vì Lạc gia.

Bởi vì câu nói của Vương Thất Nương mà rất nhanh cai ngục cũng bắt đầu hoài nghi y thuật của nương nàng, nếu có bất kỳ vấn đề gì đều đổ hết cho nương, cố tình gây khó dễ cho các nàng.
Hoàn cảnh Lạc gia trở nên vô cùng khó khăn, thiếu cơm ăn áo mặc, thiếu thuốc men, bị chà đạp bị vũ nhục, chính sự khó khăn cùng cực ấy, mới khiến cho bọn họ chết trê đường lưu đày.
Đối mặt với tương lai ấy, nàng thấy khiếp sợ, nên lúc Vương Thất Nương mở miệng bôi nhọ Diêu Trạch Lan, nàng không kiềm chế được, lớn tiếng phản bác, xảy ra tranh chấp với Vương Thất Nương.

Vương Thất Nương giơ tay, dùng miếng sứ giấu trong tay áo cứa vào tay nàng.
Lúc Diêu Trạch Lan và Tô Tuệ kéo nàng về, nàng vẫn còn run rẩy.
Họ đều cho rằng nàng sợ ả.

Nhưng thật ra thứ nàng sợ không phải Vương Thất Nương, mà là hiện thực y hệt trong mơ.
Nàng rất sợ, sợ mọi chuyện sẽ thật sự giống như trong mộng, Giang Thiếu Ngôn sẽ vứt bỏ họ, người thân của nàng sẽ chết trên đường lưu đày, chỉ còn lại một mình nàng.
Nhưng những lời này đều không thể nói ra, chỉ có thể tự an ủi bản thân sau khi bình tĩnh lại.

Tất cả là trùng hợp, chỉ là trùng hợp, ác mộng mà thôi.
Cứ nhắc nhở bản thân như vậy, Lạc Uyển Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, để bản thân đừng quá sợ hãi.
Đó là Thiếu Ngôn ca ca của nàng, nàng không thể vì một giấc mộng mà hoài nghi tình cảm của họ.
*Người đọc sách không bàn chuyện yêu ma quỷ quái, lời thánh nhân đã dạy, nàng vẫ ghi nhớ.
*Câu gốc Tử bất ngữ Quái, Lực, Loạn, Thần: Trích trọng Luận Ngữ – Khổng Tử, chương Thuật Nhi, ý là người đọc sách không bàn luận chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn và quỷ thần.
Lạc Uyển Thanh hít sâu một hơi, ổn định tâm trí, cúi đầu thổi bụi đất trên băng vải

của mình.
Diêu Trạch Lan ở bên cạnh, nhìn cô con gái xinh đẹp yếu đuối, không hiểu thế sự
này, tràn đầy sự bất lực.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, giọng Tô Tuệ vang lên: “Đến rồi! Nương! Uyển Thanh! Thiếu Ngôn cử người đến thăm chúng ta!”
Nghe thấy lời này, động tác của Lạc Uyển Thanh cứng đờ, Diêu Trạch Lan vội đứng
dậy, vui vẻ nói: “Ai? Cử ai tới?
“Lạc Uyển Thanh!”
Cửa phòng tạm giam truyền đến tiếng hét của tên cai ngục: “Có người muốn gặp ngươi.”
Lạc Uyển Thanh không dám cử động, cơ thể nàng cứng đờ, trong đầu nàng tràn ngập những hình ảnh trong giấc mơ.
Hình ảnh Trương bá với vẻ mặt đầy áy náy nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Công tử nói, phán quyết đã ban, cậu ấy không thể làm được gì, tuy chưa thành thân, nhưng đã xem tiểu thư như là thê tử, đường đến biên cảnh xa xôi cách trở, mong tiểu thư thủ tiết vì công tử.”
“Uyển Thanh! Nhanh đi! Cai ngục gọi muội đó!”
Giọng nói gấp gáp của Tô Tuệ vang lên, Diêu Trạch Lan cũng bước lên đẩy nàng, vội nói: “Uyển Thanh! Con còn ngơ ra đó làm gì? Nhanh lên!”
Lạc Uyển Thanh im lặng, nàng kiềm chế run rẩy, dùng hết sức lực, buộc bản thân
ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Trước cửa, một người mang gương mặt sầu lo hiện lên trong mắt nàng, giống ý như trong mộng của nàng.
Đôi môi nàng khẽ run lên, không thể tin được mà thốt lên một tiếng: “Trương Bá?”

Tác giả có lời muốn nói:

【 tiểu kịch trường 】

Lạc Uyển Thanh: “Ta hoa cả đời muốn chạy trốn ra Lĩnh Nam.”

Người Quảng Đông :“??? Tại sao, ta Quảng Đông quả vải không ngon sao?”


run lên, không thể tin được mà thốt lên một tiếng: “Trương Bá?”

Chương 2

Trong giấc mộng kia, khi cai ngục gọi nàng, nàng liền đứng dậy, nhanh chân vọt đi qua.
Lần này nàng lại chậm chạp, ngược lại là Trương bá hướng nàng hành lễ trước, cung kính gọi: “Tiểu thư.


“Con còn thất thần cái gì nha?”
Thấy Lạc Uyển Thanh bất động, Diêu Trạch Lan chờ không kịp, kéo nàng một phen, cao hứng nói: “Chạy nhanh đi a.”
Lạc Uyển Thanh nói không nên lời, nàng nhìn người cung kính đứng ở cửa, cảm giác chính mình tựa hồ là đi hướng hố sâu vực thẩm.
Trong mộng mỗi cái chi tiết đều ở trong đầu nàng lặp đi lặp lại, khi Lạc Uyển Thanh đứng ở trước mặt Trương bá, cảm giác chính mình thân thể đều ở run nhè nhẹ.
Kéo lấy nàng Diêu Trạch Lan phát giác nàng dị thường, nghi hoặc quay đầu: "Uyển Thanh, con thế nào?"

"Không có việc gì."

Lạc Uyển Thanh buộc chính mình trấn định lại, giương mắt nhìn về phía Trương bá, ngăn chặn sở hữu sợ hãi, dùng trong mộng nàng đáp lại thử thăm dò nói: "Trương bá, là Thiếu Ngôn để ngươi tới? Hắn ở đâu?"

"Công tử sự vụ bận rộn, không rảnh bứt ra, cố ý mệnh lão nô tới trước thăm viếng tiểu thư cùng phu nhân".

Trương bá cười hướng phía Diêu Trạch Lan hành lễ, mỗi chữ mỗi câu phun ra cùng Lạc Uyển Thanh trong mộng giống nhau như đúc, sau đó nhìn về phía Lạc Uyển Thanh, "Thuận đường cấp tiểu thư đưa cái tin tức, mong rằng tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận