Thương Ly


Chương 22: Lựa chọn
Hồng Linh dìu Mỹ Ly chầm chậm đi đến tẩm cung của thái hoàng thái hậu. Cô vừa lo lắng giúp nàng khép lại áo choàng, vừa khuyên nhủ: “Cách cách, sao lại nôn nóng như vậy? Người xem, chân vẫn bủn rủn thế này này! Đêm lại nổi gió nữa, người mà để nhiễm lạnh thì không phải chuyện đùa đâu...”
Mỹ Ly bải hoải rệu rã, phải dựa hẳn vào người Hồng Linh mới miễn cưỡng đi lại được, mồ hôi rịn đầy trán, nàng cười khổ lắc đầu không đáp. Có bao nhiêu sức lực nàng phải tập trung để kiên trì đi cho hết đoạn đường còn dài dẫn tới Lạc Thọ đường, và để nói ra quyết định của mình với thái hoàng thái hậu.
Nơi nàng ở cách tẩm cung Hiếu Trang không xa, nhưng với thân thể yếu bệnh cùng tâm tình tệ hại, con đường bỗng thành dài như cả cuộc đời! Nàng từng có cảm giác giống thế này lúc được dẫn ra khỏi lãnh cung đến gặp lão tổ tông. Hồi tưởng lại, lúc ấy nàng còn có chút hy vọng mong manh. Nhưng hiện giờ, nàng phải tự mình dập tắt ước mơ về một tương lai rõ ràng tươi sáng.
Hồng Linh còn nói nàng quá nôn nóng...Nếu được lựa chọn, không đời nào nàng chọn bước đường này, nhưng giờ đây, nàng bắt buộc phải thúc giục mình tiến về phía trước. Bởi vì cần Vĩnh Hách đưa mắt nhìn nàng thêm một lát, rất có thể nàng sẽ đánh mất dũng khí rời xa gã!
Bữa tối sắp xong, rất đông cung nữ thái giám ôm tráp thức ăn túm năm tụm ba đi qua đi lại, trông thấy Mỹ Ly họ đều cúi mặt tủm tỉm, nụ cười chứa đựng quá nhiều ý vị trào phúng mỉa mai, nhiều hơn mức Mỹ Ly có thể chịu đựng. Khi bọn họ nhanh chân đi ngang qua, nàng không hề ngạc nhiên trước những tiếng thì thào giễu cợt. Nghe không rõ lời bọn họ, nhưng nàng cần nghe rõ để làm gì cơ chứ.
Hồng Linh cảm thấy sức nặng trên tay càng lúc càng trĩu xuống, người Cách cách thì run bần bật. “Cách cách?” Cô ta lo lắng gọi, “Hay chúng ta về đi đã?”
Về?
Mỹ Ly hít sâu một hơi để đứng vững, không, nàng không thể trở về được nữa!

Thế giới của nàng quá nhỏ, chỉ bao gồm cung điện, phủ đệ. Còn Vĩnh Hách? Nàng có thể tưởng tượng được gã còn chịu chê cười khinh miệt hơn hẳn nàng! Nàng đã nghe bọn đàn ông khác nói xấu nàng rồi, nhưng nếu vì nàng mà Vĩnh Hách phải hứng những lời ác độc hạ lưu gấp trăm lần như thế thì nàng còn cách nào đối diện với Vĩnh Hách và cha mẹ gã đây?
Lúc vừa rời khỏi căn phòng trú ẩn, lòng nàng còn nhen nhóm ý muốn rút lui, xong giờ đây, chẳng còn sót lại chút nào nữa cả!
Khi nhìn thấy đèn lồng vừa được thái giám dùng sào trúc treo lên bên ngoài tẩm điện của lão tổ tông, mắt nàng bất giác ươn ướt. Nàng rời khỏi An Ninh điện u ám đến tận xương tủy, không ngờ chỉ để đi đến một nơi khác còn lạnh lùng cô tịch hơn.
“Cách cách!” Nàng bị thái giám trước cửa viện ngăn lại. “Lão tổ tông đang tiếp kiến trọng thần, xin người chờ một lát.”
“Trọng thần nào mà giờ này còn tới?” Hồng Linh bực bội. Cách cách tình hình thế này làm sao mà đứng “chờ một lát” ở giữa sân lộng gió được?
Tên thái giám cũng có quen biết Hồng Linh, bèn bước lại gần nói nhỏ, “Là Hộ bộ thị lang.”
Hồng Linh nhất thời không nhớ ra đó là ai, giọng vẫn bực bội, “Là ai?”
Tên thái giám sốt ruột giậm chân, lén nhìn gương mặt Mỹ Ly tái nhợt dưới ánh đèn lờ mờ. “Là Trác Mục Lãng, A mã của Tổ Doanh cách cách! Từ tận bãi săn quay về, cho nên giờ mới tới nơi.” Rồi nhìn dáng vẻ ốm yếu như sắp khuỵu ngã của Mỹ Ly, tiểu thái giám mủi lòng đề nghị, “Cách cách, hay là người ra góc hành lang đằng kia ngồi tránh gió đi. Lát nữa khách về rồi, nô tài lập tức vào bẩm báo hộ người.”
Mỹ Ly gật đầu, nàng không đứng nổi nữa thật,
Hàng lang tránh gió, nhưng cũng vì vậy mà đặc biệt u ám, chẳng có tia sáng nào rọi tới. Mỹ Ly dựa vào cột gỗ, mệt mỏi chờ đợi. Hồng Linh cũng sốt ruột, hở chút lại chạy ra ngoài viện xem thử, làu bàu trách móc Trác Mục Lãng nói gì mà lâu đến thế.

Ngoài viên có tiếng động, rồi tiếng vấn an lia lịa, nhất định là một nhân vật quan trong vừa đến. Hồng Linh lách mình lẩn vào chỗ tối.
Tên tiểu thái giám khi nãy lên tiếng vấn an, vì khoảng cách quá gần nên nghe rõ mồn một, “Thỉnh an Khánh vương gia, vương gia cát tường!”
Mỹ Ly run lẩy bẩy, là y, y cũng đến rồi.
“Trát Mục Lãng tới rồi sao?” Tĩnh Hiên trầm giọng hỏi tên thái giám, giọng lãnh đạm không vui.
“Vâng,” tên thái giám hết sức ân cần, “Vương gia nhìn kìa, chẳng phải vừa ra kia sao?”
Tiếng chân vững vàng nặng nề lan dần về phía này, tiếng y phục sột soạt, “Nô tài thỉnh an vương gia.”
Mỹ Ly cười nhạt, đó là hiện thực, a mã của Tổ Doanh dẫu hiển hách tới đâu cũng phải quỳ gối trước mặt Tĩnh Hiên, người con rể tương lai. Như bình thường, ngay hoàng thượng cũng phải nể mặt, nói câu miễn lễ trước khi lão thần kịp quỳ xuống. Nhưng lúc này, Tĩnh Hiên xem ra không phản đối gì cả.
Một lúc lâu sau, giọng cố ý lãnh đạm của Tĩnh Hiên mới vang lên, “Đứng dậy đi!”
“Dạ.” Trác Mục Lăng đáp, giọng ẩn chứa phẫn nộ.
“Trác Mục Lãng, chuyện gì khiến ngươi khổ sở gấp gáp trở vể ngay trong đêm vậy?” Tĩnh Hiên cười nhạt, hỏi với giọng ngạo mạn. Mỹ Ly hơi ngỡ ngàng, dẫu Tĩnh Hiên quyền cao chức trọng, nhưng dù sao đây cũng là cha vợ tương lai, chưa kể lão ta có thể giúp đỡ y rất nhiều trong tương lai. Lẽ ra y không nên dùng thái độ này đối xử với lão mới phải.

“Tiểu nữ bệnh nặng, nô tài lo lắng không yên nên xin hoàng thượng đến đây trước.” Trác Mục Lãng hậm hực đáp, dẫu thầm tức giận nhưng vẫn hết sức nhẫn nhịn, không dám ngang ngược quá trớn trước mặt con rể tương lai.
Tĩnh Hiên cười giễu, tỏ vẻ không quan tâm: “Vậy đi đi!”
Trác Mục Lãng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tĩnh Hiên dễ dàng chấm dứt câu chuyện như thế.
“Vương gia...” Trác Mục Lãng lại lên tiếng, nhỏ giọng hơn hẳn khi nãy, vài phần tức giận cũng đã biến mất trước thái độ hờ hững của Tĩnh Hiên. Tuy ngán ngẩm, nhưng vì con gái, lão không thể không dịu giọng: “Tố Doanh thật lòng đối với ngươi, hoàng thượng cũng hứa với lão nô...”
“Trác Mục Lãng!” Giọng Tĩnh Hiên từ lãnh đạm đột nhiên chuyển sang khắc bạc, cắt ngang lời nói của đối phương. “Ngươi đừng hở chút đem hoàng thượng ra đe dọa ta. Chịu cưới con gái nhà người là vì nàng ta có chút nhan sắc làm ta động lòng.” Giọng khinh miệt của y khiến Trác Mục Lãng hít mạnh một hơi, không dám ho hé. “Vì sao hoàng thượng muốn ta cưới Tố Doanh, trong lòng ngươi hiểu rõ rồi đấy!” Y quả thật rất giận Trác Mục Lãng cậy già lên mặt can thiệp chuyện riêng của mình, cưới Tố Doanh là lựa chọn mà y không thể cải biến, nhưng chẳng lẽ vì thế mà y mất luôn quyền cưới vợ lẽ hay sao?! Đúng là tức cười! Còn mò đến cầu xin lão tổ tông nữa!
Giọng điệu của y khi nhắc đến Tố Doanh không ngờ lại khiến tim Mỹ Ly đau nhói. Ánh mắt cưng chiều khi nhìn nàng ta, vẻ mặt hiền hòa khi cúi xuống nghe Tố Doanh thỏ thẻ bên tai...rồi sau lưng lại nói những lời khinh bạc thế này sao? Nàng biết mình không có tư cách gì để thông cảm với Tố Doanh, nhưng nàng cũng cảm thấy buồn giùm nàng ta. Yêu phải Tĩnh Hiên thì thật đáng thương.
Trác Mục Lãng không hề phản bác lại lời nói mỉa mai này, không ngờ lão ta cũng chấp nhận thái độ cao ngạo của vị Khánh vương gia tuổi đáng con cháu mình.
“Trác Mục Lãng, chuyện ta đáp ứng ngươi, đáp ứng hoàng thượng, đương nhiên sẽ làm được. Những chuyện khác, ngươi bớt xen vào đi! Ta phải cưới con gái nhà ngươi, nhưng vị “cha vợ” nhà ngươi đừng có quản chặt chẽ quá như thế!” Giọng Tĩnh Hiên đầy châm chọc, mặt lạnh tanh chầm chậm dằn từng tiếng, khiến người đối thoại không còn chút thể diện nào.
“Được rồi, đi đi, nói rõ ràng với con gái nhà ngươi. Thứ ta cần ban cho nàng ta thì sẽ ban cho, không cần các ngươi lo lắng. Chuyện riêng của ta cũng chẳng cần các ngươi nhúng ta vào!”
“Dạ.”
Tiếng “dạ” càng khiến lồng ngực Mỹ Ly trĩu nặng, Trác Mục Lãng dùng tâm tình gì, vẻ mặt gì để nói lên tiếng “dạ” đó? Bất lực trước vận mệnh, trước hiện thực, là nỗi bất lực u ám nhất. Không thể phản bác, không thể cự nự những lời gây tổn thương người khác được nói ra bằng giọng thờ ơ kia.

Những ngón tay Mỹ Ly siết chặt vào thanh gỗ lan can. Dường như y đã định sẵn tương lai cho tất cả mọi người, kể cả nàng nữa. Nàng nghe rất rõ ràng, y ban cho Tố Doanh danh phận vương phi, là nhờ vào năng lực của Trác Mục Lãng. Gần vua như gần cọp, hiện giờ hoàng thượng đang cần dùng Trác Mục Lãng, hết sức trọng nể ban ân, nhưng khi lợi dụng xong, Trác Mục Lãng đem bạc về từ đâu, bằng cách nào, làm sao mà hoàng thượng có thể chấp nhận được? Do vậy, hoàng thượng phải khiến cho Trác Mục Lãng yên tâm, Trác Mục Lãng cũng cần một ông con rể quyền thế nghiêng trời làm chỗ dựa.
Nàng lại sai lầm rồi, nàng cứ nhìn mọi chuyện quá đơn giản, quá đẹp đẽ. Nàng cứ tưởng ít nhất Tĩnh Hiên cũng thực lòng yêu thương Tố Doanh. Y quả cũng thích Tố Doanh đấy, nhưng chữ “thích” đối với y chỉ là cái thích nhất thời, nảy sinh trước sắc đẹp và tính tình dịu dàng hấp dẫn mà thôi.
Y nói, “chuyện riêng của y” là ám chỉ nàng sao?
Cưới hỏi đàng hoàng? Y đã hứa với cha vợ tương lai là sẽ ban cho Tố Doanh một đám cưới đàng hoàng, đến phiên nàng... bất quá là nạp làm vợ lẽ, nói cho êm tai là trắc phúc tấn, nhưng thật ra chỉ là thiếp mà thôi.
Nàng không phải là người phụ nữ mà y muốn cưới đầu tiên, lúc trước có công chúa Mông Cổ, về sau có Tố Doanh, nhưng cũng chẳng phải là người cuối cùng. Đột nhiên nàng có cảm giác được giải thoát, sự lựa chọn của nàng quả thật là một kiểu giải thoát!
Y có thể uy hiếp bất cứ kẻ nào cầu xin y, nhưng đối với nàng, y có thể làm gì?
Đợi người đi hết, lúc tên thái giám đến gọi nàng vào gặp lão tổ tông, nàng thậm chí đã cười nhạt được. Tương lai cô tịch kể thì đáng sợ thật, nhưng vẫn còn tốt hơn là lấy gã đàn ông lạnh lùng vô tình đó!
“....Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?” Nghe lời thỉnh cầu vô cùng kiên định của Mỹ Ly, Hiếu Trang trầm mặc hồi lâu. “Vâng! Nô tỳ nguyện ý cả đời lễ Phật, cầu phúc tăng thọ cho lão tổ tông.” Mỹ Ly dập đầu một lần nữa.
“Mỹ Ly...” Hiếu Trang mệt mỏi thở dài, hai ngày nay, vì đứa bé này bà đã lo lắng biết chừng nào. “Lại đây!” Bà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh vẻ thương xót, Mỹ Ly vâng lời. Hiếu Trang rưng rưng lệ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn diễm lệ khác thường của nàng. “Con à, quả thật là trưởng thành rồi!”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận