Thương Ly


Chương 41: Lựa chọn
Thật nhẹ nhàng, bao nhiêu bối rối trĩu nặng trong lòng, nay nói được ra hết thật nhẹ nhàng quá! Tĩnh Hiên ẵm nàng rời khỏi hoàng thành, bước chân loạng choạng. Có lẽ là tại thần thái y quá sức khác thường, đám nô tài gặp họ trên đường đều lộ vẻ kinh ngạc, né qua một bên nhường đường. Thân thể chơi vơi, Mỹ Ly hít sâu không khí se lạnh của tháng Giêng, nghe tiếng tim đập nhanh hơn hẳn bình thường, không biết đây là khoảnh khắc hồ đồ nhất, hay tỉnh táo nhất đời y.
“Tĩnh Hiên.” Lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nàng gọi thẳng tên y.
Tĩnh Hiên rùng mình, chân cũng vấp một cái. “Nhiều năm nay, ngài nợ tôi, nợ Doãn Khác.”
Nàng mềm mại dựa vào lòng y, cuối cùng cũng thẳng thắn nói ra được câu này. “Mỹ Ly…” Lúc y lên tiếng gọi nàng, trong lòng tràn ngập bi thương.
“Trước giờ tôi cứ sợ nói ra, ngài sẽ nghĩ là tôi xảo trá, vì Doãn Khác mà lừa dối ngài. Bây giờ, tôi đã đến đường cùng rồi, Tĩnh Hiên, tôi chỉ muốn ngang bướng thêm một lần.”
“Mỹ Ly!” Y run giọng cắt ngang, lời nàng nói khiến y thảng thốt và tê tái. Y không sao chịu đựng được nữa.
“Tĩnh Hiên, nếu ngài cảm thấy thiếu nợ tôi, vậy thì hãy đáp ứng nguyện vọng của tôi đi!” Nàng mỉm cười nhìn y, ngọt ngào, bướng bỉnh, y dừng bước, đây là vẻ mặt riêng có của Mỹ Ly thiếu nữ, y cứ tưởng đời này sẽ không thể nào thấy lại được nữa.
“Nàng nói đi.” Y đăm đăm nhìn nàng, chợt hy vọng thời gian đừng trôi, thế giới tan rã, như vậy thì y có thể lưu giữ được nàng.
“Tôi muốn làm bình thê, muốn Doãn Khác làm thế tử của ngài!” Đằng sau nụ cười là nỗi tuyệt vọng mà cả nàng và y đều thấu hiểu.
Giọng điệu này, tâm trạng này của nàng, đều vô cùng quen thuộc. Giống như rất lâu về trước, nàng ôm chặt lấy thắt lưng y, biết rõ y chán ghét đến mức không muốn quay người lại nhìn, nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, vẫn áp sát vào lưng y đòi y hứa hẹn, “Tĩnh Hiên ca ca thích Mỹ Ly đi mà? Cả đời chỉ thương mỗi mình Mỹ Ly được không?” Những nguyện vọng nàng đòi y hứa hẹn, chẳng có gì y thực hiện được.
“Tĩnh Hiên, đời này kiếp này, ngài có thể thực hiện nguyện vọng của tôi một lần không? Nguyện vọng của tôi?” Nàng nhìn y, nhãn thần tập trung vào điểm tối ở tận đáy mắt đen láy. Lời van cầu của nàng nghiền nát tim y thành mạt vụn.
Y muốn đáp ứng, muốn đồng ý ngay không do dự. Không phải bởi vì y là người đàn ông duy nhất của nàng, không phải vì Doãn Khác quả thật là con ruột của y. Những điều đó đã phai nhòa cùng năm thàng, chẳng còn quan trọng như xưa nữa. Chỉ là, thời khắc này, y mới ý thức được mình chưa hề hoàn thành bất cứ nguyện vọng nào của nàng, dù chỉ một lần. Y không thể cho nàng một đáp án chắc chắn, những lời hoàng thượng vừa nói với y…
Mỹ Ly đưa ra yêu cầu không hợp lúc chút nào, nhưng mà, y không sao cự tuyệt được. Sự do dự của y khiến nàng nhắm mắt lại. Thật ra, mỗi lần bày tỏ nguyện vọng của mình với y, trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết: Không thể nào trở thành hiện thực! Mỗi lần buộc y hứa hẹn, là tuyệt vọng lại tiếp tục chất chồng. Y ẵm nàng trong tay đi thẳng ra xe ngựa, đứng giữa gió đêm giá rét ngắm nàng hồi lâu, trầm giọng ra lệnh cho thị vệ a hoàn cẩn thận hộ tống nàng hồi phủ. Trước khi đi, y đột nhiên nhảy lên xe, ôm nàng vào lòng. “Mỹ Ly, bất kể thế nào, ta phải thử xem, ta phải cố gắng vì nàng một lần!” Tim nàng chợt thắt lại, nhức nhối. Như không muốn đối mặt với câu trả lời của nàng, Tĩnh Hiên nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa, biến mất nơi lối đi vào cung đình u ám. Mỹ Ly vén màn, nhìn theo hướng y khuất bóng.
Y nói, y tình nguyện cố gắng vì nàng. Nằm trong chăn ấm, Mỹ Ly nhìn ngọn lửa nhảy nhót nơi chiếc đèn đồng đặt ở chân giường. Y đi lâu quá… Nguyệt Mặc, Nguyệt Mi và các a hoàn, tuy không biết trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng đều nhận thấy sắc mặt Mỹ Ly khác hẳn ngày thường, nên không dám tự tiện trở về nghỉ ngơi.
Mỹ Ly trước giờ đối xử với họ rất tử tế, nhưng nay ngoảnh mặt làm ngơ, không buồn bảo họ lui, nàng đang đợi kết quả, tim nàng, mắt nàng chỉ có chỗ cho việc này mà thôi. Đợi y, đã bao nhiêu năm rồi nàng chưa từng đợi y nôn nao đến thế. Doãn Khác về đến nhà, vào phòng làm nũng hồi lâu, sau khi chắc chắn ngạch nương đã ổn thỏa cả rồi mới an tâm theo nhũ mẫu về phòng. Ma ma vào cung cùng nàng lúc ban ngày, bây giờ ngơ ngác kể cho Nguyệt Mặc về cơn giận đột ngột của Tố Doanh phúc tấn.
Trên đường về nhà, phúc tấn nổi giận đùng đùng, từ ngày vào vương phủ tới giờ, đây là lần đầu tiên kẻ hầu người hạ nhìn thấy vẻ tức giận mất kiểm soát của phúc tấn. Thậm chí nàng ta còn giáng một bạt tai thật nặng vào tên thái giám nhỏ lỗ mãng trượt tay khi đỡ nàng lên kiệu. Nguyệt Mặc rầu rĩ trở về phòng, nhìn thật lâu vào ánh mắt hoảng hốt của Mỹ Ly, xem ra đêm nay không chỉ bên nhà bọn họ mất ngủ. A hoàn bé được phái đi dò tin chạy về báo lại rằng, ngạch nương của Tố Doanh đang đêm chuyển sang nghỉ tại vương phủ. Mãi trưa hôm sau, Tĩnh Hiên mới bước vào phòng Mỹ Ly, mặt tái xanh tái xám. Mỹ Ly thì đã thức trắng suốt đêm, sắc mặt uể oải tái nhợt, đôi mắt đen láy cũng phủ một tấm màn âm u mệt mỏi. Y ôm nàng vào lòng, hơi lạnh từ triều phục thấm vào nàng qua lớp áo lót mỏng manh. Sắc mặt y rất khó coi, nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng y, thật ra lúc y đi thì nàng đã biết trước kết quả rồi. Khánh thân vương có quan trọng cách mấy cũng không so sánh được với trời! Y còn là bề tôi. Uy thế đế vương… nàng hiểu sâu sắc hơn y nhiều. “Mỹ Ly, cố đợi một thời gian!” Y siết chặt vòng tay, “Tin ta đi, có một ngày ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng.” Nàng mỉm cười lặng lẽ, sẽ có một ngày? Nhưng nàng cũng thấy thỏa mãn rồi, chí ít y không bỏ rơi nàng, không còn cười nhạt khinh bỉ nguyện vọng của nàng nữa. Hoàng thượng giáng chỉ, vừa đột ngột vừa gấp rút, như thể đuổi theo Tĩnh Hiên đến vương phủ. Hoàng thượng phái y xuống Giang Nam làm việc, lập tức lên đường.
Mỹ Ly tỉ mỉ giúp y chuẩn bị hành trang, nàng đoán chắc là y đã chọc giận hoàng thượng, quá đáng đến mức hoàng thượng muốn đuổi y đi, không muốn nhìn thấy y trong thời gian tới. Lúc tiễn biệt, mặt Tố Doanh cũng xanh lét như mặt nàng. Về cái đêm mà chẳng ai vào mộng được ấy, dẫu không nhắc tới nhưng họ đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Tố Doanh vẫn theo lệ chuẩn bị chu đáo cho Tĩnh Hiên, hệt như bao nhiêu năm nay. Chỉ có điều, nàng không còn mỉm cười với y nữa, y cũng nhận ra vẻ lạnh lùng và thất vọng chưa từng thấy đang xuất hiện trên gương mặt nàng. Y có thể nói gì với một Tố Doanh trong tình trạng thế này đây? Xưa nay y vẫn luôn áy náy trước những nỗ lực của nàng, trước thái độ tận tâm không oán không hối bao nhiêu năm qua. Y bất lực nhận ra, nếu quả thật không có Mỹ Ly, thì được người vợ như Tố Doanh cũng đủ để đời một người đàn ông không phải hối tiếc. Nhưng mà… cuối cùng y cũng phụ bạc nàng! Tĩnh Hiên ra đi quá gấp rút, ra đi như tháo chạy, y không thực hiện được nguyện vọng của Mỹ Ly, lại làm tổn thương Tố Doanh hoàn toàn. Tiễn vương gia xong, cổng vương phủ chầm chậm đóng lại.
Tố Doanh không bỏ đi ngay, mà lạnh lùng nhìn sang Mỹ Ly bấy giờ cũng đang quay về phía mình. “Mỹ Ly tỷ tỷ.” Nàng cười nhạt, bỗng dùng lại cách xưng hô từ khi chưa lập gia đình, “Ham muốn của tỷ càng lúc càng nhiều, ta không thể nhượng bộ được nữa.” Để bảo vệ địa vị chính phi và thân phận thế tử của Doãn Giác, nàng đã bỏ qua, đã nhẫn nhịn rất nhiều, vẫn chưa đủ sao? Giờ đây Mỹ Ly còn muốn tước đoạt chỗ dựa duy nhất của nàng. Không! Không thể được! Mỹ Ly không đáp lại, Tố Doanh có gì sai chứ? Nàng ta cũng gắng sức bảo vệ con mình, như nàng vậy thôi.
Mỹ Ly không mặc lễ phục, nói muốn vào cung nhưng lại không dẫn theo Doãn Khác, làm bọn Nguyệt Mặc hết sức ngạc nhiên. Thấy sắc mặt lo lắng của họ, Mỹ Ly bèn mỉm cười an ủi, “Ta sẽ về sớm.” Mấy ngày nay, tuy không biết nội tình, nhưng ai cũng thấp thỏm lo lắng. Đến gặp hoàng thượng… là chuyện xảy ra đã bao lâu rồi? Từ khi rời khỏi An Ninh điện, nàng không còn dũng khí diện kiến hoàng thượng nữa, mà ngay cái gọi là dũng khí đó chẳng qua cũng chỉ là liều mình khi đến bước đường cùng thôi. Nhưng giờ đây, nàng có thể đến thẳng Dưỡng Tâm điện cầu kiến hoàng thượng mà không e sợ chút nào. Kiệu Mỹ Ly còn chưa rời phủ, Tố Doanh đã nhận được tin báo từ ma ma. “Phúc tấn, muốn cản ả ta lại không?” Tề ma ma phẩy tay cho người báo tin lui xuống rồi nhìn sang Tố Doanh và Ngọc phúc tấn, ngạch nương của nàng ta, hiện vẫn đang ở chơi vương phủ chưa về nhà.
Ngọc phúc tấn cả đêm không ngủ, sắc mặt mệt mỏi, hàng mày cau cau, bà ta đưa tay day day huyệt thái dương, dáng điệu hết sức phiền não. “Để ả đi!” Khuôn mặt kiều diễm của Tố Doanh chợt lộ vẻ hung dữ, làm Tề ma ma cũng giật mình. “Ừ.” Ngọc phúc tấn tán thành quyết định của con gái, “Đừng hành động hấp tấp vội! Mỹ Ly cách cách thân cô thế cô, chẳng khuấy động được chuyện gì to tát đâu, kể cả vương gia còn phải bất lực mà.” Câu nói tựa mũi kim đâm vào lòng Tố Doanh. Hiểu con ai bằng mẹ, Ngọc phúc tấn nhìn nàng ta một hồi rồi liếc mắt ra hiệu cho Tề ma ma. Ma ma hiểu ý, liền đi kiểm tra lại gian phòng vốn không có người hầu lai vãng, thậm chí còn mở cửa nhìn thông ra hành lang.
Bấy giờ Ngọc phúc tấn mới vừa uống trà, vừa chậm rãi nói: “Mối rắc rối này… e rằng không dung túng được nữa. Bấy lâu con đã nuôi ong tay áo rồi.” Tố Doanh nhìn xuống, đôi mắt đẹp ngập đầy băng giá: “Con cứ nghĩ thời gian có thể giúp mình.” Tề ma ma vốn hiểu rõ tình hình trong phủ, bèn lo ngại can gián: “Nếu ra tay thật, thì dù có cẩn thận đến mấy, chỉ e lúc vương gia trở về cũng không tiện giải thích đâu.” “Giải thích?!” Tố Doanh cười ha hả, nước mắt lại ròng ròng tuôn rơi, “Hắn có bao giờ giải thích với ta đâu!” Nàng không sợ trở mặt với y nữa, nàng đã tuyệt vọng về y rồi. Người đàn ông đó, cho đến hết đời cũng sẽ không giao trái tim cho nàng. Khang Hy không bất ngờ trước việc Mỹ Ly cầu kiến. Hôm nọ Tĩnh Hiên đã kể tận tường với y rồi. Thân là quý tộc hoàng gia, lúc đầu được chọn hòa thân với công chúa Mông Cổ, sau lại đi cưới con gái của trọng thần, cuối cùng còn phải bảo đảm vị trí chính phi của Tố Doanh…
Tĩnh Hiên trước giờ không hề kháng cự mệnh lệnh của y, nhưng tận sâu trong thâm tâm, y vẫn áy náy với Tĩnh Hiên. Khi buông lời cự tuyệt, y cũng cảm thấy thương tâm lắm. Nhưng mà, tại sao Mỹ Ly vẫn chưa chịu từ bỏ ý định? Nếu có thể, y đã đáp ứng từ lúc Tĩnh Hiên cao giọng tranh cãi, hạ giọng thỉnh cầu rồi. Mỹ Ly hành lễ theo nghi thức long trọng nhất, ba lần quỳ, chín lần dập đầu. Mắt Khang Hy sầm xuống nhìn người phụ nữ kiều diễm tuyệt vọng trước mặt. Đó là người thân, người em họ xa của y. Chán ghét thói kiêu căng của nàng thuở nhỏ, một thời gian dài về sau, y đã chẳng mấy quan tâm đến nàng. “Mỹ Ly…” Y thở dài, sợ rằng hôm nay y lại khiến nàng phải thất vọng. Mỹ Ly chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thằng vào đấng cửu ngũ chí tôn mà toàn dân ngưỡng vọng, Khang Hy nhíu mày, nàng nhìn thẳng như vậy là phạm tội bất kính rồi. Vốn đã quen với thái độ nhẫn nhịn trầm lặng của nàng, nên hành động liều lĩnh này thật sự khiến y kinh ngạc. “Hoàng thượng, Mỹ Ly đến cầu xin người.”
Quả nhiên… Khang Hy khó chịu cầm chung trà uống một ngụm. Không can xin được chuẩn bị làm càn đây mà! “Mỹ Ly đến đây cầu xin người với tư cách là một người mẹ cầu xin cho con trai.” Ánh mắt thành khẩn của Mỹ Ly làm Khang Hy có phần dao động, cuối cùng y thở dài, “Mỹ Ly, trẫm biết lý do khiến ngươi đến đây, lần trước chuyện gì cần nói Tĩnh Hiên cũng đã nói rõ rồi,” Y cười khổ, “Chuyện không nên nói cũng đã nói hết. Ngươi phải biết, vua không nói chơi, trẫm đã hứa với Trát Mục Lãng là con gái lão sẽ được đối xử tử tế, trẫm tuyệt đối nói được làm được…” Mỹ Ly tủm tỉm cười. Nụ cười thấu hiểu ấy khiến Khang Hy mất tự nhiên, y khựng lại. “Hoàng thượng, nô tỳ hiểu rõ, người cũng có chỗ khó xử riêng.” Khang Hy nhướng mày “ừ” một tiếng, chắc Tĩnh Hiên cũng đã nói rõ quyết định của hoàng thượng với nàng rồi. Nhưng nàng nói tiếp: “Trước yến tiệc lễ Thượng nguyên, nô tỳ có ra sau điện tìm người, nghe thấy người nói chuyện với Trát Mục Lãng.” Nàng thản nhiên thừa nhận việc nghe lén quân thần bàn luận.
Khang Hy nhìn nàng vẻ dò xét, càng lúc càng không hiểu nàng muốn làm gì. Khóe môi y giật giật, dù bất nhẫn cũng không buồn vòng vo nữa, “Ngươi đã biết thì còn tới khẩn cầu vô ích làm gì? Một ngày kia, dù Trát Mục Lãng thân bại danh liệt, trẫm cũng không nuốt lời hứa với lão ta.” Mỹ Ly mỉm cười, “Nô tỳ nghe thấy rõ mà, nô tỳ tuyệt đối không khiến người khó xử đâu.” Nàng lấy Bát Bộ Bát Trận ra khỏi ngực áo, quỳ xuống đi bằng gối đến trước án của Khang Hy, giơ lên cao quá đầu. Khang Hy cau mày, tiếp lấy bản đồ trên tay nàng, nhìn kỹ chốc lát rồi mặt chợt đổi sắc, cơn giận trào ra từ đáy mắt. Bản đồ này sao lại ở trong tay Mỹ Ly, ngẫm lại chắc chắn có người đưa cho nàng! Không thể nào là Tĩnh Hiên, chỉ có thể là… Thừa Nghị! Thừa Nghị chết đã được gần năm năm, nói cách khác, Mỹ Ly trước giờ vẫn dấu bức trận đồ mà y mong mỏi tìm kiếm. “Ngươi thò thứ này ra là muốn đòi hỏi gì ở trẫm?” Giọng điệu y vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai. Ả nghĩ là mình đủ tư cách đòi hỏi sao? Dẫu bị y giết chết, ả cũng không được phép oán hận lấy một câu nữa là. “Hoàng thượng, Mỹ Ly biết tội.” Nàng quỳ mọp xuống, nhưng không hoảng sợ, nàng sớm đã dự liệu được cơn giận của hoàng thượng.
“Lúc trước, Thừa Nghị ca đưa trận đồ cho nô tỳ là muốn nô tỳ dâng cho người, xin người khôi phục phong hiệu, để nô tỳ không đến nỗi phải nhún nhường trước danh phận của người khác.” Khang Hy lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng. “Nô tỳ sợ người vì vậy mà trách tội Thừa Nghị ca nên mới không dâng… Về sau vẫn giữ, cũng là do chút mê muội của người mẹ, hy vọng tương lai sẽ dâng lên với danh nghĩa Doãn Khác, lập chút công lao.” Khang Hy vẫn trầm lặng nhưng nét mặt dịu lại, nghĩ ra chuyện gì đó bèn hơi cau mày, không còn lộ vẻ khinh bỉ chán ghét nữa. Mỹ Ly có thể vì Thừa Nghị mà không dâng trận đồ, thật sự là một quyết định không dễ dàng trong tình huống ngày ấy. Nàng nói thẳng ra như vậy, khiến Khang Hy lại thấy trọng sự lương thiện của nàng, cơn thịnh nộ cũng nhạt đi vài phần. “Hoàng thượng, nô tỳ đến đây không phải để đòi hỏi người. Giấu giếm nhiều năm như vậy, Mỹ Ly tội nghiệt nặng nề, nhưng mà, xin thánh thượng thông cảm cho nỗi khổ tâm của một người mẹ. Doãn Khác chẳng có gì cả.” Nghe lời nói nghẹn dần về cuối của nàng, Khang Hy cũng thấy xót xa. Đúng vậy, Mỹ Ly chỉ có thể dựa vào bức trận đồ này để lo toan cho tương lai của con trai mà thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui