Chương 8: Thói quen
Bữa tối tổ chức ở một doanh trướng cực lớn, mấy cái kệ thấp nối dài thành một bàn lớn, ai nấy đều khoanh chân ngồi trên da thú dùng cơm, điểm chút phong vị thô sơ như hồi còn là dân Nữ Chân chưa nhập quan. Hai dãy bàn dài đặt kế nhau, nam một dãy nữ một dãy, những người trẻ tuổi đặc biệt thích cách sắp xếp như vậy. mấy mâm đấu lưng nhau đều bị các thiếu niên nam nữ chiếm đầy.
Mỹ Ly được xếp vào toa vị thứ hai bên phải thái hoàng thái hậu, nàng lẳng lặng ngồi xuống, nàng chỉ tới dùng cơm thôi mà. Tĩnh Nhàn trước giờ đều đòi ngồi ở chỗ gần lão tổ tông nhất, lần này cũng không là ngoại lệ, cô ta ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái Hiếu Trang, thỉnh thoảng lại lườm Mỹ Ly, ra vẻ chỗ mình ngồi gần phía trước là có ưu thế hơn.
Trước giờ Mỹ Ly vốn không hợp tính với nhóm người bên Tĩnh Nhàn, lại vì Tử Tình tỷ tỷ nên Tĩnh Nhàn cứ hay châm chích nàng, Mỹ Ly cũng không lấy làm lạ.
Người đã đến gần như đông đủ, hoàng thượng và lão tổ tông cũng đều ngồi vào chỗ cả rồi, vị trí bên cạnh Mỹ Ly vẫn còn trống. Tới tận khi thái giám cung nữ bắt đầu bưng thức ăn nóng lên, Tố Doanh mới theo Tĩnh Hiên bước vào trướng. Nàng ta được tiểu cung nữ dẫn tới ngồi ở vị trí sát bên tay phải của thái hoàng thái hậu, Tĩnh Hiên cũng ngồi xuống đằng sau, đấu lưng với nàng ta. Ban đầu Mỹ Ly hơi bối rối, nàng gần y quá, gần đến mức khi y xoay người nói chuyện với thái hoàng thái hậu và Tố Doanh, thì tay y có thể chạm được người nàng.
Nhưng sau nàng an tâm cười nhạt, lão tổ tông lo lo lắng hỏi thăm vết thương của Tố Doanh, hỏi han thành tích săn bắn của Tĩnh Hiên. Chẳng ai quan tâm đến nàng, chẳng ai tỏ ý muốn nói chuyện với nàng cả, sao cứ mãi lo sợ không đâu.
Vĩnh Hách đang rất bận rộn, nãy giờ vẫn chạy qua chạy lại sắp xếp mọi việc bên ngoài trướng, gần đến lúc khai tiệc mới vào chỗ. Khang Hy cho hắn ngồi cạnh Tĩnh Hiên, Mỹ Ly nghiêng người để hắn ngồi xuống dễ dàng, Vĩnh Hách mỉm cười nhẹ giọng cảm ơn. Lúc xoay người, Mỹ Ly nhìn thấy Tử Úc ở mé bên kia. Nhược Vũ mang thai không đến, Tử Úc cô độc một mình, nàng mỉm cười với gã, Tử Úc gật đầu tỏ ý đã thấy.
Nhạy cảm nhận ra ánh thương hại trong mắt gã, nàng lẳng lặng quay đi. Tuy đã quen rồi, nhưng thấy bạn bè nhìn mình như vậy, nàng vẫn không khỏi đau lòng.
“Mỹ Ly, dạo này ngươi chịu khó ăn uống bổ dưỡng một chút, sắc mặt không tốt tí nào.” Hiếu Trang nãy giờ đang nói chuyện với Tố Doanh chợt chuyển chủ đề sang nàng. Vì câu nói của lão tổ tông, người xung quanh càng quan sát nàng kỹ càng hơn nữa, nàng ngoan ngoãn gật đầu, không muốn nói nhiều.
Tang Châu ngồi bên cạnh nàng cứ phấn khởi xoay qua xoay lại nói chuyện cười đùa với Phúc Sâm bối tử ở đằng sau, vô ý va phải người nàng suốt. Mỹ Ly hơi cau mày, hèn gì mấy tiểu thư ngồi cạnh cứ trừng mắt giận dữ với cô ta.
Thức ăn bưng lên đầy đủ, hoàng thượng và lão tổ tông nói vài câu đơn giản rồi bữa tiệc náo nhiệt bắt đầu. Vì người ngồi chật như nêm nên không có thị giả hầu hạ gắp thức ăn. Mỹ Ly khó xử nhìn vào chén của mình, tay trái nàng bị thương, không cách nào cầm chén gắp thức ăn, bàn lại thấp quá, nàng cúi người và cơm thì rất khó coi. Cũng may trước mặt nàng có một dĩa bánh nhỏ, nàng nhặt một chiếc nhai thong thả, vị rất ngon, còn có nhân thịt nữa.
“Sao không ăn thức ăn?” Giữa tiếng trò chuyện rì rầm, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên rành rành bên tai khiến nàng nhất thời nảy sinh ảo giác, người bất thần run lên, cứ ngỡ Tĩnh Hiên đang hỏi mình.
“Ôi chao!” Tố Doanh ngồi kế bên nũng nịu bật kêu, rồi nhõng nhẽo quay người thì thào vào tai Tĩnh Hiên. Tĩnh Hiên tủm tỉm cười, âu yếm cầm chén nàng ta, gắp ít thức ăn bên bàn mình đưa lại.
Mỹ Ly nhìn chằm chằm vào miếng bánh trên tay, mà qua khóe mắt vẫn trông thấy rõ cảnh bọn họ chụm đầu thân mật trò chuyện. Nàng bỗng căm tức bản thân, liền đặt bánh xuống cầm đũa lên, lúc này mới phát hiện mấy đĩa thức ăn trước mặt toàn là thịt cá dầu mỡ, mấy món rau nàng muốn ăn đều nằm ở xa, hèn gì Tố Doanh phải nhờ Tĩnh Hiên gắp giùm. Dù sao cũng cầm đũa lên rồi, nàng gắp bừa một miếng thịt. Có lẽ nàng gắp phải miếng thịt hơi lớn, Tĩnh Nhàn và Ngân Địch ngồi đối diện phá lên cười ha ha, ánh mắt liếc nàng vừa thương hại vừa khinh bỉ.
Mỹ Ly lạnh lùng nhìn lại, nàng không còn xúc động háo thắng như xưa, nhưng nếu bọn họ cứ khiêu khích, dẫu nàng không muốn để ý, nhưng cũng không có nghĩa phó mặc họ được đằng chân lân đằng đầu.
Bị nàng lườm, Tĩnh Nhàn và Ngân Địch ngẩn người, không ngờ nàng còn can đảm phản kháng.
Mỹ Ly vừa cầm nửa cái bánh còn lại chuẩn bị đưa lên miệng. Bấy giờ không hiểu Phúc Sinh ở đằng sau nói gì khiến Tang Châu cười khúc khích, người hết vặn qua vẹo lại. Mỹ Ly vô tình bị cô ta đụng phải, bánh rơi xuống bàn. Nàng chẳng nghĩ nhiều, cầm ngay bánh lên cắn một miếng, rồi mới phát hiện cả bàn nữ đều lặng người, những kẻ vốn không để ý đến cửa động của nàng cũng bị vẻ kỳ lạ của người khác ảnh hưởng, quay ra nhìn nàng chăm chăm.
Nàng ngẩn người một thoáng. Đúng rồi! Cả bàn này toàn nữ nhân ăn sung mặc sướng, thức ăn rơi xuống bàn là bẩn rồi, chẳng khác gì rơi xuống đất cả. Nếu người khác làm vậy, bọn họ cũng chỉ nhìn mà cười nhạt, nhưng vì là nàng, là Mỹ Ly cách cách vừa được thả ra từ lãnh cung, lấy thức ăn bẩn tống vào miệng thì đúng là quá tức cười. Quả nhiên, có người không chịu bỏ lỡ cơ hội này.
“Ngươi từng ở trong lãnh cung đúng là khác hẳn,” Tĩnh Nhàn giễu cợt, rõ ràng vẫn để bụng cái lườm của nàng khi nãy, “Biết coi trọng thức ăn hơn hẳn.”
Người ngồi đó ai cũng dùng đủ loại ánh mắt nhìn nàng chờ xem trò vui, Hiếu Trang sầm mặt nhưng không tiện nói gì lúc này.
Mỹ Ly bậm môi, ngồm ngoàm ăn hết nửa cái bánh còn lại trước ánh mắt dè bỉu của mọi người. Nàng cười lạnh, “Đúng rồi, An Ninh điện ba ngày mới được ăn thịt một lần, ta ăn thấy rất ngon. Chứ không như ngươi, ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, ăn gì cũng như ăn đất, đúng là lãng phí lương thực mà!”
Vĩnh Hách ngồi đằng sau nghe vậy, cười phì một tiếng.
“Ngươi!” Tĩnh Nhàn bị nàng chặn họng, chỉ đành trừng mắt nhìn, nghe thấy tiếng cười của Vĩnh Hách lại càng thêm tức giận và xấu hổ, đang định cay nghiệt phản kích thì bị Hiếu Trang trừng mắt nhìn. Quá khiếp sợ trước thần băng giá đó, cô ta há hốc miệng, không dám nói tiếp gì nữa.
“Thấy ngon thì ăn nhiều vào! Hài tử ngươi gầy ốm đến phát thương. Ngọc An, múc một bát canh gà rừng của ta cho Mỹ Ly!”
Mọi người tẽn tò tiếp tục ăn uống, có kẻ hạ giọng kể chuyện cười để khỏa lấp bầu không khí gượng gạo.
Mỹ Ly uống canh xong, bẩm với Hiếu Trang rồi rời khỏi tiệc, đã có nhiều người rời tiệc rồi, nàng đi hay ở cũng chẳng ai chú ý.
Bên ngoài trướng đã đốt nhiều đống lửa lớn, ánh lửa bừng bừng khiến Mỹ Ly sợ run, nàng tìm một góc khuất, ép mình nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, sớm muộn gì cũng phải vượt qua trở ngại này, nàng không thể cứ sống trong sợ hãi mãi được.
Mấy đứa bé như Thu Tuyền, Thu Viện thường chẳng thích ngồi yên, sớm đã rời tiệc ra ngoài nhảy nhót hưng phấn bên đống lửa.
Tĩnh Hiên và Tố Doanh cũng đi ra khỏi trướng, góc Mỹ Ly đứng rất tối, ánh lửa lại quá sáng rọi, hai người vừa hạ giọng trò chuyện vừa đi ngang qua mà không nhìn thấy nàng. Mỹ Ly thở phào, chuẩn bị đi về lán của mình. Thu Tuyền tinh mắt gọi to: “Mỹ Ly tỷ tỷ!”
Tĩnh Hiên và Tố Doanh vốn đã đi qua đều dừng lại quay đầu nhìn nàng, Mỹ Ly thở hắt một hơi, làm bộ thong dong bước ra ngoài sáng. Lúc muốn gặp thì phải tốn bao nhiêu công sức mới gặp được một lần, lúc không muốn gặp thì chẳng sao tránh thoát được. Thu Tuyền và Thu Viện chạy tới, mỗi đứa vẫn nắm một tay nàng, nhưng không hào hứng như hồi sáng mà vờ trầm lặng nhìn nhau không lên tiếng.
Tĩnh Nhàn cũng ăn xong, bực bội nhìn Ngân Địch. Ngân Địch kéo tay Tĩnh Nhàn nhưng cứ một mực đuổi theo Vĩnh Hách. Cô ả cứ muốn theo Vĩnh Hách thì sao cứ phải lấy mình làm bung xung?
“Mỹ Ly tỷ tỷ…” Thu Tuyền dù gì cũng lớn tuổi hơn, do dự hỏi, “Đệ nghe nói hai năm nay tỷ đều sống ở lãnh cung, nơi đó đáng sợ lắm sao?” Cũng như mọi đứa bé sống trong nhung lụa khác, nó rất tò mò về những nơi thường nghe đồn là đáng sợ.
Tĩnh Nhàn nghe thấy, hài lòng giật tay khỏi Ngân Địch, mặt lộ vẻ giễu cợt bước lại gần, “Đúng rồi, Mỹ Ly à, kể cho đám trẻ con nghe, để chúng biết sợ mai mốt lớn lên đừng giống ngươi!”
Mỹ Ly lườm Tĩnh Nhàn, cố nén cơn giận. Thu Viện bĩu môi trừng mắt nhìn ca ca, cô bé cũng tò mò nhưng nói ra vậy sẽ làm Mỹ Ly tỷ tỷ đau lòng lắm.
“Mỹ Ly tỷ tỷ, cho tỷ đồ ăn ngon nè!” Thu Viện buông tay Mỹ Ly, vội vàng mở túi lấy ra mấy viên mứt. Tuổi còn nhỏ, cứ tưởng chỉ cần có đồ ăn ngon thì người ta sẽ vui ngay.
Mỹ Ly cười với cô bé. “Thu Viện để dành ăn đi, tỷ tỷ không thích ăn đâu.” Nàng nựng nịu khuôn mặt bụ bẫm của Thu Viện.
“Ăn đi!” Tĩnh Nhàn cười lạnh, không buông tha cho nàng. “Chẳng phải hai năm trời không được ăn sao? Không thèm sao?”
Mỹ Ly không chịu được nữa, trừng mắt nhìn cô ta, đang định mở miệng thì thấy Tử Úc đã ra khỏi trướng tiến đến phía mình, gã cau mày lắc đầu. Nàng nhẫn nhục cúi mặt, hiểu ý Tử Úc. Nếu nàng gây sự với Tĩnh Nhàn, bất kể ai đúng ai sai, người thiệt thòi vẫn là nàng, hoàng thượng có lẽ sẽ trách nàng không biết hối cải. Sao nàng lại thế này? Những lời châm chọc cay độc hơn thế nàng vẫn có thề ngoảnh mặt làm ngơ, bình thản chịu đựng, sao lại bất giác tính toán chi li với Tĩnh Nhàn? Chắc là do lúc trước quen đối đầu với cô ta quá rồi.
Thói quen, có rất nhiều thói quen nàng tưởng đã từ bỏ được, nhưng chúng vẫn còn ở đó. Nàng cười nhạt, nửa tự trào nửa lạnh lùng: “Không ăn được thì chẳng thèm làm gì.”
Không buồn để ý đến phản ứng của mọi người, nàng xoay người quay về lán của mình.
Nhắm mắt lại, không để bất cứ chuyện gì xảy ra trong ngày làm rối loạn tâm trí, nàng lẳng lặng nằm xuống, chờ cơn buồn ngủ bao trùm.
Lửa, lửa trập trùng cháy bỏng khiến toàn thân nàng đau nhức, hít thở khó khăn, nàng kinh hãi bừng tỉnh, vừa mở mắt thì khắp nơi đều là lửa! Một góc chăn cũng đã bén lửa cháy bùng lên, không khí nóng bỏng khiến cảnh tượng trước mắt bỗng quằn quại méo mó.
Cháy rồi! Cứu mạng! Cứu, cứu với!
Cổ họng của nàng nghẹn lại, không sao phát ra tiếng, nàng cuống quýt đến mức tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Cứu mạng! Cứu mạng!
Cuối cùng nàng cũng bật thành tiếng, khàn cả giọng nhưng chẳng ai đến cứu! Một mình nàng chìm trong biển lửa, cô đơn không ai giúp đỡ. Nỗi tuyệt vọng vì bất lực trước tử vong khiến tim nàng như tan vỡ. Nàng biết chẳng ai tới cứu đâu, chỉ nàng mới có thể tự cứu mình thôi! Lúc nàng cố nén sợ hãi, dùng đôi chân mềm nhũn chạy ra khỏi cửa tìm đường sống, nỗi bi ai cô độc ấy chỉ mình mới cảm nhận được. Đã nhìn thấy trời sao lấp lánh ánh lửa rồi, nàng nhìn những ngôi sao lấp lánh sau làn không khí nóng bỏng, nàng được cứu rồi! Một thanh xà ngang cháy bùng bùng rơi xuống, theo bản năng nàng giơ tay ra đỡ…
Đau, đau đến mức không sao hình dung được!
Cứu ta, ai có thể cứu ta?
Trong cơn sợ hãi và đau đớn, tuy biết chẳng có ai tới, chẳng ai bảo hộ, nàng vẫn thống khổ hy vọng, có ai đó kéo nàng, có lồng ngực để nàng tựa vào òa khóc, có người chăm sóc vết bỏng tấy cho nàng.
Không ai, vĩnh viễn không có ai.
Nàng run lẩy bẩy co rúm trong một góc viện, tổng quản thái giám biết tin chạy tới chỉ liếc nhìn nàng, nói một câu: “Chạy ra được thì tốt.” Không ai để ý đến nỗi đau đớn của nàng, không ai an ủi nỗi sợ hãi của nàng, mọi người đều vội vàng cứu hỏa, nàng bị bỏ quên trong góc tối, lẩy bẩy lạnh run.
Mồ côi… Vào giây phút đó, nàng mới sâu sắc hiểu được nỗi chua xót của từ “mồ côi”.
Nàng ôm chặt lấy hai gối, toàn thân co rúm lại hết mức có thể, nước mắt chảy qua da mặt nứt nẻ khiến nàng đau nhói, hàm dưới nàng run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập, nàng dùng toàn bộ hy vọng yếu ớt như đốm lửa tro còn sót lại, chăm chăm nhìn ra cửa viện, hy vọng cò người tới, tới cứu nàng. Hy vọng người kế tiếp vào cửa là người đến cứu nàng.
Cứu, cứu ta, cứu ta với!
Thứ nàng cầu xin cứu giúp chính là linh hồn bị thiếu cháy trong cô độc và tuyệt vọng.
“Mỹ Ly cách cách! Mỹ Ly!”
Có người nắm chặt lấy hai tay nàng, lắc qua lắc lại. Hai mắt nàng bị hơi nóng thiêu đốt không nhìn thấy rõ, người nàng khao khát chờ đợi cứu vớt đã đến rồi sao? Nước mắt tràn mi, nàng chẳng thể nhìn rõ dung mạo của hắn.
“Cháy rồi! Cháy rồi! Ta đau lắm! Tay ta đau lắm!” Nàng òa lên khóc, cuối cùng cũng có người nghe nàng thốt lên những lời này. Dẫu không được an ủi, không được che chở, có người chịu lắng nghe nỗi sợ hãi và đau đớn trong lòng cũng tốt lắm rồi.
“Mỹ Ly, không có lửa cháy! Không có lửa cháy nữa!”
Nàng nắm chặt tay người đó, nước mắt lưng tròng: “Đưa ta đi, đưa ta rời khỏi nơi này!”
“Cách cách gặp ác mộng đấy! Mở mắt nhìn xem, đã an toàn rồi!”
An toàn? Nàng run rẩy đưa mắt nhìn bốn phía… Đây là đâu? Nàng nhất thời hoảng hốt, nhận ra mấy tên thị vệ vẻ mặt kinh ngạc, một tay cầm đuốc một tay cầm đao nhìn nàng đầy quái lạ.
Nàng sững người, dần dần tỉnh táo lại, đây là lán ở bãi săn. Nàng nhìn kỹ người đến cứu mình, bắt gặp một đôi mắt trẻ trung trong sáng, đầy cảm thông và thương xót. Ánh lửa rọi vào đôi mắt đẹp, tạo thành nhiều điểm sáng tựa sao trời lấp lánh dưới đáy nước thẳm sâu.
Đẹp quá! Trong một lúc nàng chìm lỉm vào đôi mắt đó, mắt Vĩnh Hách.
“Thích khách đâu?” Giọng lạnh băng vừa vang lên bên ngoài lều, người đã tiến vào trong, vai chỉ khoác hờ áo ngắn, tay nắm chặt trường kiếm. Mặt không chút biểu tình, Tĩnh Hiên nhìn lướt Vĩnh Hách và Mỹ Ly trên sập, buông một tiếng cười khẩy.
Tuồng cũ giở lại? Nàng ta dùng tới dùng lui cũng chỉ mấy chiêu đây thôi sao! Lần này mục tiêu là Vĩnh Hách thì phải?
Bị ánh mắt giá buốt của y xuyên qua, Mỹ Ly mới phát giác mình còn níu chặt cánh tay Vĩnh Hách, bèn cúi đầu lẳng lặng buông ra. Vĩnh Hách không đứng dậy, vẫn nhíu mày như cũ, tư lự ngồi bên cạnh nàng như đang ngẫm nghĩ chuyện gì.
“Bắt được thích khách chưa?” Ngọc An đại cô cô cũng đến nơi, tuy không đeo trang sức và không mặc trang phục đúng nghi thức, nhưng khi bước vào lều, trông bà vẫn hết sức chỉnh tề, phong thái đoan trang. Mỹ Ly tự nhìn lại bản thân, bấy giờ mới phát hiện mình chỉ mặc một lớp áo lót, tóc tai rũ rượi, nước mắt đầm đìa, trông vừa thảm hại vừa thất lễ.
“Xem ra…” Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn nàng bấy giờ đang cúi đầu, “Chẳng có thích khách nào cả, chẳng qua là nằm mơ la bậy mà thôi.”
“Ôi!” Ngọc An đại cô cô vỗ tay, có chút trách móc: “Mỹ Ly cách cách, người làm lão tổ tông sợ hãi quá!”
Mỹ Ly ngẩn ngơ giương mắt nhìn bà, chợt hiểu ra: “Ta lại hét lên sao?” Nàng liếc Vĩnh Hách, gã bình thản mỉm cười gật đầu, chẳng hề có ý trách cứ gì nàng.
Mỹ Ly khổ sở thở ra một hơi dài, từ lần hỏa hoạn đó, nàng thường kêu thét trong mơ, ở một mình không sao, giờ thì phiền phức to. Chưa nói đến việc làm kinh động những người tuần tra, mà mấy chủ tử ở mấy căn lều chung quanh xem ra đều bị nàng làm giật mình tỉnh giấc hết rồi.
“Mỹ Ly cách cách! Nếu ổn thì sang vấn an lão tổ tông đi. Lão nhân gia nửa đêm nghe tiếng kêu thê lương như vậy, sợ đến run lẩy bẩy, cứ tưởng thích khách làm cách cách bị thương rồi! Vương gia, ngài cũng đi bẩm báo hoàng thượng đi, khi nãy hoàng thượng còn phái người sang hỏi, hết hồn ngỡ lão tổ tông gặp chuyện. Các ngươi,” Ngọc An cau mày quét mắt nhìn đám thị vệ đang ngẩn người, “mau ra ngoài đi thôi, nửa đêm khuya khoắt xông vào lán cách cách thì còn ra thể thống gì! Mau đi bẩm báo với các chủ tử bị giật mình, để họ an tâm ngủ lại.”
Đám thị vệ hậm hực lui ra, mặt lộ vẻ ấm ức, có phải họ muốn xông vào đâu, nghe cách cách kêu thảm như vậy, cứ tưởng là sắp mất mạng rồi! Không lập được công còn bị mắng vốn một trận, oan uổng quá!
Mỹ Ly hiểu, tuy đại cô cô không trực tiếp trách mình, nhưng vẫn cáu kỉnh vì đang yên đang lành nàng gây náo loạn. Ma ma họ Thân dạy dỗ nàng lúc trước nay đã xuất cung, Ngọc An cô cô vốn không ưa nàng, giờ thì càng chắc còn ghét nàng thêm nữa.
Tĩnh Hiên cũng đã bực bội vén rèm ra ngoài, Vĩnh Hách vỗ vai nàng: “Hôm nay ta trực đêm, có chuyện gì cách cách cứ gọi ta.”
Mỹ Ly gật đầu nhìn gã gật đầu cười cảm tạ, đêm nay gã là người duy nhất không trách móc nàng.
Sau khi thỉnh an tạ lỗi với lão tổ tông, Mỹ Ly lui khỏi khu lều, nhìn bầu trời đầy sao thở dài một hơi không dám ngủ tiếp, sợ lỡ kêu thét thêm lần nữa thì toàn doanh trại bị nàng đánh thức mất.
Vĩnh Hách dẫn theo một đội thị vệ đi tuần một vòng quanh lều chính, Mỹ Ly đợi gã đến gần thì nhún mình xin lỗi, đều là lỗi tại nàng, khiến gã thêm phiền phức.
“Không ngủ nữa sao?” Vĩnh Hách phẩy tay lệnh cho đám thị vệ sau lưng tiếp tục đi tuần, rồi tự mình dẫn nàng đến gần đống lửa nhỏ đang đun một ấm nước, gã mời nàng ngồi xuống rồi rót chén nước cho nàng, “Coi chừng nóng.”
Mỹ Ly bối rối ngồi xuống, gã không chê cười mà còn đối tốt với nàng, khiến nàng càng thêm áy náy.
Vĩnh Hách cũng ngồi xuống bên cạnh, tựa hồ hiểu rõ nỗi khổ vì sợ giấc ngủ của nàng, “Có phải sau đám cháy ở An Ninh điện, cách cách cứ bị vậy không?” Gã hỏi thẳng nàng chứ không mỉa mai hay vòng vo như những người khác. Thái độ bộc trực tự nhiên của gã khiến nàng có thể nhẹ nhàng gật đầu. Gã vào kinh được bao lâu mà biết rõ ràng đến vậy? Đúng là tiếng xấu đồn xa, nàng lặng lẽ mỉm cười.
“Không sao đâu, qua một thời gian thì ổn thôi. Lúc nhỏ có lần ta bị bóng đè trong mơ, trong đó cũng đi ngủ y như cách cách, lớn lên thì khá hơn.” Gã tỏ vẻ từng trải khuyên nhủ.
Mỹ Ly tủm tỉm cười gật đầu, nàng thích nói chuyện phiếm với Vĩnh Hách, tuy chưa quen lâu, nàng đã phát hiện ra vẫn còn chân thành nhiệt tình như trẻ nhỏ. Ít nhất suy nghĩ của gã không vòng vo, muốn cười thì cười, muốn nói thì nói thẳng.
“Công tử từ nhỏ đến lớn đều ở quan ngoại hả?” Mỹ Ly cố ý tìm đề tài nói chuyện.
“Ừ.” Vĩnh Hách mỉm cười, đôi môi tươi bậu cong lên, để lộ hàm răng trắng muốt, nụ cười trong sáng cởi mở, khiến lòng nàng đang nặng trĩu cũng cảm thấy có làn gió ấm áp thổi qua.
Chàng trai này… nếu vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt quá!
Bất giác nàng thầm than như vậy khi nhìn thấy nụ cười của gã. Lớn lên rồi, gã sẽ thay đổi, biến thành… Nàng cau mày, bỏ qua cái tên mình không muốn nghĩ đến. Dẫu gã trở thành người giống Tử Úc thì cũng thật đáng tiếc, sẽ không còn giữ được nụ cười hồn nhiên như thế này.
Vĩnh Hách chắc cũng cảm thấy cứ im lặng như thế này mãi thì thật lúng túng, nên lựa theo câu hỏi của nàng kể vài chuyện tình nơi quan ngoại. Thấy vai nàng từ từ sum xuống, gã ân cần hỏi: “Cách cách mệt sao?” Không để nàng kịp ngăn cản, gã đã sai người hầu ôm đến mấy tấm thẩm lông thú dầy cộm, chồng lên nhau để nàng tựa vào. Vì không có chỗ dựa, đống chăn không đỡ nổi nàng, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, Vĩnh Hách bèn dứt khoát ngồi sang phía bên kia đỡ lấy đống chăn, cười hì hì: “Cách cách cứ tựa thoải mái, giờ sẽ không bị đổ nữa.”
Mỹ Ly an tâm dựa vào thảm lông, trên người đắp một tấm chăn mỏng, lẳng lặng ngắm bầu trời sao xa thẳm, lâu lắm rồi, nàng không cảm thấy vững lòng thế này. Tuy chỉ là chỗ dựa tạm thời, và nàng cũng tự nhủ đừng quá buông thả, nhưng đêm nay nàng mệt lắm, cũng tựa vào như vậy, một lát thôi cũng tốt rồi.