Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Sau khi lãnh chứng, tất cả không hợp pháp đều trở thành hợp pháp, hai người cũng có giấy hôn thú, Lục Kiều Vi lưu tấm vé kia, kẹp trong chứng minh thư, thật thiêng liêng cùng đặc biệt.

Nàng thích đến nỗi buổi tối đi ngủ còn đặt ở đầu giường, nằm trên giường không ngủ được bật đèn màn hình điện thoại lên, tiếp tục nhìn.

Văn Cẩn Ngôn cùng nàng nhìn, ngồi bên cạnh nàng, đưa tay chống cằm nói: “Em cười đẹp như vậy, chị không nhận ra.”

Kỳ thực Lục Kiều Vi cảm thấy nụ cười của mình có chút ngốc nghếch, nhưng nếu vợ nói đẹp thì có nghĩa là nàng rất đẹp, dù sao cũng chỉ cho vợ mình thấy mà thôi.

"Trở về nhờ người phô tô bức ảnh này ra." Lục Kiều Vi nói.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Không phải đã chụp rất nhiều ảnh cưới rồi sao?”

"Em còn muốn mua một chiếc ví."

Văn Cẩn Ngôn càng không hiểu ý của nàng, Lục Kiều Vi nói: “Như vậy em có thể cho chị vào ví, sau này đi đâu cũng không sợ, mỗi ngày đều mang chị theo.”

Lục Kiều Vi cười ngây ngô một lúc lâu.

Ngày hôm sau, hai người ngủ đến mười một giờ mới dậy, ra ngoài chơi tiếp, sống trong ngôi nhà kính kia, ngôi nhà kính phản chiếu tia nắng, giống như một quả bóng nhỏ nhiều màu sắc, thực hiện ước mơ thiếu nữ của Lục Kiều Vi. Lúc ra ngoài thuê một chiếc xe máy, Văn Cẩn Ngôn không biết lái xe, Lục Kiều Vi khí phách ngồi ở phía trước.

Lục Kiều Vi đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang, "Được rồi, lên xe đi, em nhất định sẽ chinh phục chị bằng kỹ năng lái xe của mình."

Mấy phút sau, Lục Kiều Vi hỏi Văn Cẩn Ngôn: “Cảm giác thế nào?”

Văn Cẩn Ngôn nói: "Đi còn nhanh hơn chị lái xe ô tô."

"Khụ khụ khụ." Lục Kiều Vi siết chặt tay lái, làm ra một bộ muốn lao tới, nghiêm túc nói: "Em là một tay đua."

"Ừm, thật ngầu."

Kỳ thực đã lâu Lục Kiều Vi không lái xe máy, hồi đi học nàng từng lái chở Khúc Thanh Trúc, bây giờ tay lái hơi cứng.

Nàng cố gắng tăng thêm sức lực, lái xe ra ngoài, Văn Cẩn Ngôn ôm eo nàng nói: “Nghe nói ban đêm có thể nhìn thấy Cực Quang.”

"Thật sao? Thế thì em phải đi xem." Lục Kiều Vi lái xe rất nhanh, gió thổi rất to, để tỏ ra ngầu nên nàng không quàng khăn, lúc này cảm thấy cổ mình lạnh cóng.

Sau khi dừng lại, nàng run rẩy thở ra, nhìn thấy phía sau có một cô gái trẻ mặc áo khoác quân đội màu xanh lá cây, cô gái trẻ rất nhiệt tình chào đón hai người, nói: "Các cô là Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi?"

"Ò, cô biết tôi ư?" Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô ấy.

Đối phương cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt đẹp, tóc có chút rối bù vì đội mũ lâu, Lục Kiều Vi nhất thời không nhận ra là ai.

Cho đến khi có thêm vài người từ phía sau đi tới, trong đó có một cô gái thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn, nhìn kỹ thì những lăng trụ đan vào giống như hai cơ thể giao hòa vào nhau.

"Cô... cô là Hạ Hựu Nhiên!"

Đối phương cũng đội mũ, ánh mắt sáng ngời nói: “Đúng vậy, nhẫn cưới của tôi là cô thiết kế.”

"Vậy cô là..." Lục Kiều Vi nhìn phía cô gái quân phục trước mặt, cô gái đã chỉnh lại tóc nói: "Tôi là Thạch Hoan, chúng tôi vừa xem ảnh cưới cô đăng, cảm thấy rất đẹp, ai ngờ lại cùng tới đây"

"Ôi trời!" Lục Kiều Vi đi tới chào bọn họ rồi dẫn Văn Cẩn Ngôn tới, "Đây là vợ tôi, ai nha, nói ra cái này có chút xấu hổ."

Văn Cẩn Ngôn mỉm cười chào hỏi.

Lục Kiều Vi cẩn thận nhìn chiếc áo khoác họ đang mặc, cảm thấy chúng có khả năng chống gió và ấm hơn so với áo khoác ngoài mà hai người đang mặc, lái xe máy cũng sẽ rất ngầu.

"Chỗ tôi vẫn còn, cô có muốn hay không?" Thạch Hoan nhiệt tình nói: "Hai người sống ở đâu?"

Lục Kiều Vi chỉ vào căn lều phía trước, Thạch Hoan nói: “Chúng tôi đặt chỗ muộn hơn hai người, mấy ngày nữa mới có thể dọn vào, chúng tôi mới tới đây.”

Nói xong nàng đi lấy áo khoác, gặp một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh quân đội, còn đeo kính râm to.

Lục Kiều Vi nghi hoặc nghĩ: Nhìn thế này tuyết còn màu trắng sao?

Sau đó Hạ Hựu Nhiên chạy chậm tới, nữ nhân kia liền tháo kính râm xuống, chết tiệt, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Nàng nhớ người này chính là quản lý Diệp, lúc đó cô ấy bỏ ra 100 triệu bắt lấy chiếc nhẫn kim cương, quản lý Diệp vòng tay qua eo Hạ Hựu Nhiên, gọi nàng ấy là "bảo bối".

Lục Kiều Vi tấm tắc cảm thán, nhận ra người bên cạnh mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào người khác, nàng nhảy dựng lên quơ quơ tay trước mặt Văn Cẩn Ngôn: “Chị làm gì nghiêm túc nhìn người khác như vậy.”

Văn Cẩn Ngôn nói: “Nghe cô ấy gọi bảo bối.”

Lục Kiều Vi ò một tiếng, sau đó lại nghe Văn Cẩn Ngôn nói: “Chỉ là có chút hâm mộ, không có gì khác.”

Thật chịu không nổi mà.

Vợ nàng không chỉ đa tài đa nghệ mà còn có trăm gương mặt, biết nàng thích cái nào thì dùng cái đó, dù hung dữ hay đáng yêu thì cũng làm nàng thích muốn chết.

"Tiểu bảo bối." Lục Kiều Vi thấp giọng gọi.

Văn Cẩn Ngôn hài lòng gật đầu, rất vui vẻ.

Hai người lấy quần áo từ tay Đường Ý Thu.

Đường Ý Thu và Thạch Hoan là một đôi ảnh hậu, hai người đã kết hôn cách đây vài năm, quản lý Diệp là quản lý của Đường Ý Thu, vợ của cô là Hạ Hựu Nhiên, một ca sĩ và nghệ sĩ piano, cũng rất lợi hại.

Lục Kiều Vi nghĩ, tôi cũng rất lợi hại, vợ tôi cũng vậy.

Nàng mặc chiếc áo khoác màu xanh quân đội, ngẩng cao đầu, khoanh tay bước ra ngoài, lúc này nàng là cô gái xinh đẹp nhất.

Lại đội mũ, soái khí không nói nên lời, có lẽ vì màu sắc quá xanh nên nhiều người nhìn bọn họ chằm chằm.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Lục Kiều Vi, em làm được.”

Tiếng xe máy quá lớn, Lục Kiều Vi không nghe rõ, hỏi: "Sao vậy?"

“Em mang văn hóa Trung Quốc ra nước ngoài.”

"..."

Lục Kiều Vi đạp ga, không yêu ai ngoại trừ Văn Cẩn Ngôn.

Trước mặt nàng có một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, độ dốc không lớn, rất thích hợp cho người mới bắt đầu, Văn Cẩn Ngôn vừa vặn đưa nàng đến Thụy Sĩ trượt tuyết nên nàng sẽ học ở đây trước.

Lục Kiều Vi mặc áo khoác màu xanh lá cây, đi mua ván trượt và trang phục với tinh thần phấn chấn, đồng thời thuê huấn luyện viên đưa hai người đi trượt tuyết.

Lần đầu tiên học rất khó, chủ yếu là vì Lục Kiều Vi quá hoảng sợ không buông ra được, đi được mấy bước liền ngã mấy lần, thậm chí còn quật ngã Văn Cẩn Ngôn mấy lần.

Chơi rất vui, trong suốt quá trình vẫn luôn cười, cuối cùng Lục Kiều Vi cũng trượt ra ngoài, nhanh chóng quay lại chia sẻ với Văn Cẩn Ngôn: “Nhìn em, mau nhìn em này.” Tiếp đó, Lục Kiều Vi liền ngã uỵch trên mặt đất.

Văn Cẩn Ngôn không nhịn được cười, đi tới đỡ nàng dậy, nắm tay nàng, dẫn nàng trượt theo, hẳn là đã học được bài học từ cú ngã, sau vài lần ngã, Lục Kiều Vi đã học được, trượt khá tốt.

Buổi tối, sau khi thu dọn đồ đạc trở về, Lục Kiều Vi quyết định đi xe máy đèo Văn Cẩn Ngôn đuổi theo cực quang, trước đó nàng đã xem ảnh rồi, cảm thấy rất đẹp, đã đến đây thì không thể bỏ lỡ được, phải chụp vài bức ảnh.

Lục Kiều Vi rất phấn khích, khi đi qua khu rừng, nàng nhìn thấy tuần lộc, tuyết rất dày, nàng chạy cả đêm nhưng không thấy cực quang, cũng mệt chết.

Lục Kiều Vi thở dài: "Trong sách có nói, nhưng sao lại không thấy? Mệt quá, không đi nổi nữa, còn mặc nhiều quần áo."

Lúc này Lục Kiều Vi cảm thấy mình giống như một con chim cánh cụt to béo, nặng nề loạng choạng về phía trước, ngã trên nền tuyết.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thấy bầu trời đầy sao, nàng nằm trong tuyết nhìn, bầu trời đêm rộng lớn như một vòng xoáy mộng mơ, cho đến khi Văn Cẩn Ngôn đưa tay cho nàng.

"Về thôi."

“Em mệt quá.” Lục Kiều Vi không muốn cử động.

"Chị đỡ em." Văn Cẩn Ngôn kéo nàng đứng dậy, phủi tuyết trên người nàng, Lục Kiều Vi dựa vào cô đi về phía trước, nàng cảm thấy mình trong nháy mắt già đi rất nhiều, giống như một loại thỏa mãn cùng Văn Cẩn Ngôn trải qua cả đời.

Lục Kiều Vi ơi Lục Kiều Vi, ngươi thật may mắn, có được một người thích ngươi như vậy, chắc chắn là phúc phận của kiếp trước.

Đi bộ nửa tiếng, đến phòng nhỏ kính, Lục Kiều Vi kiệt sức ngã xuống, cởi áo khoác, nằm trên giường đá giày ra, nàng có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, gần đó có người đi lại, nàng còn có chút xấu hổ, mặc dù người khác không nhìn thấy nàng.

Ngoài trời có tuyết cùng băng lạnh cóng nhưng bên trong lại ấm áp, nàng nằm đó một lúc, Văn Cẩn Ngôn đóng cửa lại, tắm rửa đơn giản, sau đó hai người làm loạn trên giường.

Văn Cẩn Ngôn kéo chăn lên, dán ở trên người nàng, hôn lên tai nàng: "Đây là nơi ngắm cảnh cuối cùng, trở về chúng ta sẽ kết hôn, làm một chút nhé?"

Cô nhẹ nhàng ôm Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi lặng lẽ nâng người lên, "Nếu có người nhìn thấy thì sao? Thật xấu hổ, bên ngoài có rất nhiều người."

"Cũng không phải làm ở nơi đông người, đắp chăn, kiên nhẫn một chút nha." Văn Cẩn Ngôn hôn bả vai nàng nói: "Người khác không nhìn thấy đâu."

Lục Kiều Vi trực tiếp chui vào trong chăn, trộm làm loại chuyện này thật xấu hổ, Văn Cẩn Ngôn hôn lên thân thể nàng, chạm vào nàng rất ôn nhu.

Nàng cũng đáp lại Văn Cẩn Ngôn, nghênh đón nụ hôn của Văn Cẩn Ngôn, nàng toát mồ hôi, Văn Cẩn Ngôn nghiêng người ôm nàng, cắn vào vai nàng, Lục Kiều Vi thở dốc nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra liền hét lên một tiếng chói tai, "Oaaaaaa... a!"

Văn Cẩn Ngôn cười khẽ: "Rất thoải mái sao? Em trầm trồ khen ngợi thật..." Dâm đãng.

"Là Cực Quang!"

Văn Cẩn Ngôn giật giật ngón tay.

"Ưm..." Lục Kiều Vi cũng run rẩy hai lần, "Chị ấn vào đâu vậy..." nàng cắn môi, lại nhỏ giọng nói: "Là cực quang, thật sự là cực quang, chị có nhìn thấy không? Màu xanh, màu lục, còn có màu tím, chị mau nhìn xem... a, thay đổi nhanh quá..."

Văn Cẩn Ngôn nhíu mày lại.

Lục Kiều Vi lại nói: “Có rất nhiều người đang theo đuổi cực quang.”

Văn Cẩn Ngôn nói: “Vậy em cũng đi đi.”

Lục Kiều Vi không nói nên lời, trong tình huống này còn đi cái rắm a, "Đừng đừng đừng, đừng nháo, em sẽ không đi xem."

“Không phải chứ, sao chị không xem.”

Văn Cẩn Ngôn hung hăng đổi phương hướng, nói: "Người khác đang đuổi theo cực quang, em thật lợi hại, em làm tình dưới cực quang."

"Nghe nói người có thể nhìn thấy cực quang là người rất may mắn."

Văn Cẩn Ngôn đang nói bên tai nàng, Lục Kiều Vi không nghe được, áp đầu lên trán, liên tục hướng lên trên, làm người rất mỏi.

Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng: “Cực quang phải bao lâu mới kết thúc?”

"Hai đến ba giờ."

“Vậy chúng ta làm cho đến khi kết thúc nhé.”

"...A." Lục Kiều Vi muốn khóc.

Này còn chưa cử hành hôn lễ đã bắt đầu đối đãi bạo lực rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui