Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Buổi tối không đuổi theo cực quang, nhưng có chụp vài bức ảnh, nhìn kém hơn lúc cực quang xuất hiện một chút.

Lục Kiều Vi đăng lên weibo, lại chụp ảnh giấy hôn thú của nàng, thông tin trọng điểm được ghép lại, nàng biên tập dòng chữ: [Thật đẹp, không thể phản bác ~]

Vi Vi cười tức chết ngươi cũng thay đổi vị trí ghim đầu trang.

Trước đó vẫn luôn là câu Camille là rác rưởi, thu hút fan đều là tài khoản tiếp thị và người qua đường, đã lâu nàng không cập nhật weibo, khi bài này được đăng lên liền có rất ít người phản hồi.

Lục Kiều Vi tìm một hồi cũng không thấy bình luận mình muốn, nàng thở dài đăng xuất khỏi weibo, đứng dậy giúp thu dọn đồ đạc, gấp quần áo, đóng gói vali, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai nàng phải bay về.

Trong vòng 5 tháng, váy cưới cũng đã làm xong, Thích Nhất Hoan nói chiếc váy đẹp đến nổ mạnh, bảo hai người mau về xem.

Buổi sáng đi đến một nhà hàng đặc sản ăn cơm, sau đó đi đến cửa hàng lưu niệm mua quà, trên đường về gặp nhóm người Thạch Hoan, hôm nay bọn họ đến ở trong phòng kính, Thạch Hoan hỏi: "Hôm qua cô đăng ảnh phải không?"

"Ừm." Lục Kiều Vi hỏi: "Cô cũng nhìn thấy sao? Hôm qua cô có đi đuổi cực quang không? Tôi thấy ở đó có rất nhiều người đi xe máy."

“Cực quang rất đẹp, ảnh chụp cũng vậy.”

Thạch Hoan nói: “Lên đường bình an nha.”

Lục Kiều Vi cho rằng gặp nhau là duyên phận, nàng do dự hỏi: "Các cô có hứng thú đến dự hôn lễ của tôi không?"

"Có thể nha, tôi rất vui lòng."

Lục Kiều Vi để lại số điện thoại cho Thạch Hoan, lần lượt chào mấy người khác, khi rời đi, nàng đưa cho nhóm người Thạch Hoan một lư hương nhỏ cùng những vật dụng hữu ích khác để họ có thể sưởi ấm.

Nàng vẫy tay chào tạm biệt thôn Giáng sinh xinh đẹp, có cơ hội nàng sẽ quay lại chơi, vì nơi đây rất đặc biệt với nàng, hơn nữa nàng còn nhận được giấy hôn thú tại đây.

Ở sân bay người người ra vào tấp nập, Lục Kiều Vi đeo khẩu trang, vừa định mở weibo ra thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng kéo màn hình xuống, nhìn thấy thông báo: [Lục Kiều Vi đăng ảnh phóng đãng...]


Ảnh phóng đãng? Nghe thật không chút bảo thủ.

Nàng bấm vào làm mới, tài khoản hơi bị kẹt, không thể kết nối internet, nàng làm mới lại, lần này trạng thái đã tốt hơn rất nhiều.

1,6 triệu bình luận, 4,2 triệu lượt thích và 3 triệu lượt tweet lại.

Chết tiệt?

Lục Kiều Vi đi vào khu vực bình luận liền sửng sốt.

Bình luận nóng 1: [Hai người trên kính đang làm gì vậy?]

Bình luận nóng 2: [Trời ạ, bọn họ đang cắn cổ, xấu hổ quá]

Bình luận nóng 3: [Trời ạ, tôi còn tưởng Lục Kiều Vi là công, ô ô ô, sai vị trí rồi, khóc]

Bình luận nóng 4: [Không phản bác không phản bác, hai người là xứng đôi nhất, có thể đăng thêm vài bức ảnh được không, lấy ngọt ngào đè chết tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa]

Mẹ kiếp, trên kính lại có hình ảnh phản chiếu, lúc ấy nàng và Văn Cẩn Ngôn làm chuyện xấu xong, nàng mặc váy ngủ nằm trên giường chụp ảnh cực quang, Văn Cẩn Ngôn còn triền miên mà cắn cổ nàng.

Trời ơi! Sao lúc đó nàng không kiểm tra cẩn thận cơ chứ?

Mặt Lục Kiều Vi đỏ bừng, nàng xoa xoa mặt, quay đầu nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đang nghiêm túc xem văn kiện mà công ty gửi tới.

Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, khó trách weibo nói là "ảnh phóng đãng".

Nàng thật phóng đãng.

Nhưng bức ảnh này chụp rất đẹp, hai người tựa vào nhau rất nóng cháy, Lục Kiều Vi kéo xuống, đọc hết bình luận bên dưới.


Có rất nhiều người chúc phúc cho nàng, Lục Kiều Vi đều thích từng cái, khi ra ngoài phát hiện đám người Thạch Hoan cũng chú ý đến mình, nàng lập tức thêm vào bình luận.

Máy bay cất cánh, lại hạ cánh lần nữa.

Những ngày sau đó rất bận rộn, phải ăn tết còn chuẩn bị hôn lễ.

Hôn lễ dự kiến ​​diễn ra vào ngày 14/2, cũng là ngày lễ tình nhân.

Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc cùng nhau đến sân bay đón hai người, túi lớn túi nhỏ, đều đựng trong vali, từ tháng 8 đến tháng 12, hai người đã đến thăm sáu quốc gia.

Lục Kiều Vi đã đến thăm nhiều viện bảo tàng và nghiên cứu phong cách của mỗi quốc gia, nàng có được nhiều cảm hứng sáng tạo, nhiệt tình kể cho Khúc Thanh Trúc nghe những gì nàng đã thấy đã nghe, còn thảo luận về phát triển trong tương lai.

"Doanh thu của công ty gần đây rất cao, cơ bản là đơn đặt hàng từ giới giải trí. Rất nhiều minh tinh đang tìm cậu thiết kế định chế." Khúc Thanh Trúc nói: "Mình chỉ nhận một vài nghệ sĩ có đánh giá tốt, những loại nghệ sĩ nghệ sĩ cùng người nổi tiếng trên mạng đều đang đợi ở phía sau."

Muốn phòng làm việc của mình lớn hơn thì không thể phát triển theo một hướng, đơn hàng trong giới giải trí tuy tốt nhưng lại dễ dàng bị lật xe, nếu xảy ra chuyện gì, cư dân mạng có thể mắng cả mười tám đời tổ tiên nhà bọn họ.

Hơn nữa phòng làm việc của bọn họ sau này sẽ là công ty niêm yết, tầm nhìn nhất định phải rộng hơn, Lục Kiều Vi hỏi: "Lần trước dì nói sẽ đến, tình hình thế nào rồi?"

"Bà ấy gọi cho mình, mình không để ý tới bà ấy, bà ấy bắt đầu khóc nháo lên, cho nên mình đến chỗ của Thích Nhất Hoan ở vài ngày." Khúc Thanh Trúc lại nói: "Trong khoảng thời gian này, bà ấy lại bắt đầu lấy lòng mình, hẳn là muốn dỗ dành mình."

Nói thế nào cũng đều là người trưởng thành, có chút tâm tư không cần ngẫm nghĩ cũng có thể hiểu được, Khúc Thanh Trúc nói: "Mình đã nói với bà ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì giữa mình với bà ấy sẽ không còn thật tình gì nữa, kêu bà ấy tự ngẫm lại."

Nếu vẫn không ngẫm được thì chỉ có thể đối xử với nhau như khách hàng, dối trá lẫn nhau.

Khúc Thanh Trúc nói: “Ích kỷ một chút tốt hơn rất nhiều. Nói đến, váy cưới của cậu đã làm xong rồi, Cố Tinh Thần đang đợi cậu kiểm tra.”

Khi làm váy cưới, chế tác sư và Cố Tinh Thần sẽ gửi hình ảnh, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết, hai người còn rất mong chờ.

Lục Kiều Vi vừa lên xe liền bắt đầu kích động, vừa mở cửa xe, nàng chạy về phía nhà, "Quần áo của tôi đâu? Váy cưới của tôi đâu? Mau lấy ra cho tôi xem!"


Robot quét nhà ở nhà lắc lư dưới chân nàng, Lục Kiều Vi vui vẻ nói một tiếng hello, robot lại lắc lư đi nơi khác.

Cố Tinh Thần từ trong phòng đi ra, nói: "Lục tiểu thư về rồi, chơi vui không?"

Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu: “Váy cưới làm xong chưa?”

Cố Tinh Thần chỉ vào phòng, Lục Kiều Vi vừa định đi vào thì lại dừng lại, đợi Văn Cẩn Ngôn đi vào, nắm tay cô cùng đi vào.

Trong tủ kính có hai chiếc váy cưới màu trắng tinh, được làm từ ngọc trai và kim cương, nhìn chính là một đôi.

Lục Kiều Vi đi vòng quanh tủ kính, mấy tháng nay nàng đã mặc rất nhiều váy cưới chụp ảnh cưới, khi nhìn thấy hai bộ váy này, nàng rất ngạc nhiên, Cố Tinh Thần đã lồng ghép câu chuyện của hai người vào trong váy cưới.

"Muốn thử không?" Cố Tinh Thần nói: "Đúng rồi, tôi giúp cô điều chỉnh hiệu quả thân trên, chờ đến ngày hôn lễ, toàn bộ thế giới đều thuộc về hai người."

"Được." Lục Kiều Vi đang muốn đi lấy bộ váy của mình, những viên ngọc trên đó đều được dùng vừa phải, mặc một mình có chút phiền phức, Văn Cẩn Ngôn đang định đi theo hỗ trợ thì bị Lục Kiều Vi chặn lại.

Nàng nói: “Không thể để chị xem, chờ đến ngày hôn lễ em sẽ cho chị xem”.

Văn Cẩn Ngôn rũ mắt xuống, vẻ mặt ủy khuất: “Tại sao, chị cũng muốn xem, em là vợ của chị, hẳn là chị nên xem trước.”

Trong lòng Lục Kiều Vi lại mềm ra, Cố Tinh Thần nói: "Mặc dù cô là người cuối cùng nhìn thấy, nhưng cô sẽ nhìn thấy cả đời, khoảnh khắc cô ấy mặc váy cưới cùng làm tóc, đó sẽ là một khoảnh khắc tâm động cả đời cô."

Văn Cẩn Ngôn trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Được, vậy tôi sẽ chờ."

"Sẽ không lâu đâu."

Quả thực chỉ còn lại hai tháng, có thể chờ bao lâu đâu?

Chiếc váy cưới vừa vặn với nàng, Lục Kiều Vi rất đẹp, nhưng khi mặc bộ váy này vào, nàng không còn giống con người nữa, mà chính là thiên thần ở trong miệng Văn Cẩn Ngôn.

Trước khi kết hôn là ăn tết, Văn Cẩn Ngôn đưa phu nhân Jones về, bọn họ dán giấy đỏ lên nhà vì sau Tết vài ngày là đến hôn lễ, bọn họ trang trí nhà cửa theo phong cách vui tươi nhất.

Mẹ Lục cắt giấy dán cửa sổ, Ba Lục viết câu đối rồi dán lên, phu nhân Jones mua mấy cuốn album, đóng khung ảnh cưới của hai người rồi treo lên tường cầu thang và trong phòng ngủ.


Ngôi nhà ấm cúng này đều chứa đựng tình yêu.

Sau cơm tất niên, cho nhau những lời chúc mừng, cho bao lì xì và ăn kẹo, mọi người đều nhớ lại năm ngoái Văn Cẩn Ngôn đến thăm, quá trình này thật khúc chiết.

Mẹ Lục nói: “Mọi người không biết đâu, lúc đó Cẩn Ngôn cầm máy ảnh đứng trên núi nói muốn chụp ảnh tôi với ba của Kiều Vi. Tôi liền thầm nghĩ, đứa nhỏ này quá thành thật, còn ngây ngốc hahahaha.”

Phu nhân Jones không tham dự chuyện xảy ra năm ngoái, bà cười nói: “Sau này còn cần Vi Vi chỉ dạy con bé nhiều, để con bé thông minh hơn một chút.”

Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu, trong miệng ngậm một viên kẹo, đó là loại kẹo hai người dùng làm quà kỷ niệm, ngon đến không nói nên lời.

Buổi tối đi ngủ, mẹ Lục bảo hai người không được ngủ chung, người xưa vẫn nói, ngủ chung trước kết hôn không may mắn, nên ngủ riêng phòng, đến ngày cưới mới có thể gặp nhau.

Ngày tháng trôi qua nhanh như dự kiến, đã đến lúc hai người kết hôn.

Hôn lễ được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ gần biển ở Anh, những người đến đều là thân thích và bạn bè, trong nhà Lục Kiều Vi có nhiều thân thích chưa từng ra nước ngoài, những ai có thể đến tham gia, Lục Kiều Vi đều sắp xếp vé máy bay cho bọn họ.

Vốn dĩ nghe nói Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn ở bên nhau, thân thích trong nhà đều không đồng ý, sau này thấy Lục Kiều Vi càng ngày càng tốt hơn, hơn nữa trước đây cũng có ấn tượng tốt với Văn Cẩn Ngôn, biết thân phận của cô liền không phản đối, bọn họ đều mang thái độ chúc phúc.

Hai ngày nay Lục Kiều Vi cực kỳ bận rộn, nàng tiếp đón thân thích cùng bạn bè đến đây, buổi tối còn đi trang điểm cô dâu, thời gian gặp Văn Cẩn Ngôn rất ít.

Lúc mặc váy cưới, cả hai đều không nhịn được nữa, như hiểu ngầm mà mở cửa phòng thay đồ ra, Lục Kiều Vi ở tầng một, Văn Cẩn Ngôn ở tầng hai... cúi đầu ngẩng đầu liền tràn đầy ôn nhu.

Buổi tối cũng không ai phát hiện ra hai người.

Gió biển thổi rất mặn, hai người trộm nhìn nhau.

Lục Kiều Vi mặc một chiếc váy cưới nặng nề, váy căng rất lớn, được làm bằng vải tuyn thêu hoa hồng, trên nền thêu màu trắng có đính những viên ngọc bích và đá quý màu tím, giống như tinh tinh hoa hồng đang nhảy múa dưới những vì sao.

Áo cổ chữ V gợi cảm cùng mị hoặc.

Văn Cẩn Ngôn mặc váy cưới đuôi cá, bên hông là vải tuyn màu xanh nhạt vàng kéo dài thẳng đến vai, viền lưng trần đính những viên kim cương trắng, vạt váy xòe có gợn sóng màu vàng, giống như ánh trăng lấp lánh trên mặt biển.

Cô chống lan can, chu chu môi với Lục Kiều Vi.

Vì thế, đó là ánh trăng hôn lên hoa hồng đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận