Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Vào đêm hôn lễ, Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn chuẩn bị cho chuyến du ngoạn trên du thuyền.

Sau khi ăn bít tết, uống rượu vang đỏ, ngắm biển và trò chuyện, đôi mới cưới đã lên tầng cao nhất để động phòng.

Thích Nhất Hoan pha hai cốc cacao nóng, đặt một bó hoa lên bàn, trước đó nàng không cướp được hoa nên dùng nó để bù đắp cho tiếc nuối của mình.

Vừa định gọi cho Khúc Thanh Trúc, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khúc Thanh Trúc đang đứng bên cạnh mình, Khúc Thanh Trúc mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng nói: "Chị đang làm gì vậy?"

"Đây không phải là một khung cảnh đẹp sao? Tôi muốn trò chuyện với em, bận rộn một ngày hẳn là em mệt rồi." Nàng mời cô ngồi trên ghế, Khúc Thanh Trúc ngồi xuống, trượt ngón tay lên chiếc cốc, nói, "Chị có chuyện gì thì mau nói đi."

Quá trực tiếp, còn có chút xấu hổ.

Đã rất lâu Thích Nhất Hoan mới dè dặt như vậy, nàng dùng ngón tay sờ mép túi quần nói: "Tôi có thứ này muốn cho em."

"Thứ gì?" Ánh mắt Khúc Thanh Trúc dời xuống, lúc cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia chờ mong.

Thích Nhất Hoan lục túi này, không phát hiện được gì, liền chuyển sang túi khác, sau đó cau mày nói: "Vòng cổ của tôi đâu?"

"Hửm? Cái gì?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng.

"Vòng cổ của tôi..." Thích Nhất Hoan sờ sờ trên dưới quần áo của mình.

"Không phải đang treo trên cổ chị sao?" Khúc Thanh Trúc chỉ chỉ.

"Không phải." Thích Nhất Hoan suy nghĩ kỹ, không đúng, nàng nhớ rõ ràng, trước khi pha ca cao nóng, nàng còn sờ túi quần.

"Rất đắt sao? Nó trông như thế nào?" Khúc Thanh Trúc hỏi: "Lát nữa đi mở camera xem, kiểm tra những nơi chị đã đến trước."

Trong lòng Thích Nhất Hoan có chút hỗn loạn, lúc Khúc Thanh Trúc chống đẩy trên người nàng, nàng có lăn vài vòng trên thảm đỏ, chẳng lẽ lúc đó đã rớt ra ngoài sao?

Không thể nào......


Thích Nhất Hoan tự nhéo mình một cái.

"Đừng lo lắng, đi phòng điều khiển nhìn xem." Khúc Thanh Trúc dẫn nàng lên tầng ba của du thuyền.

Thích Nhất Hoan miễn cưỡng rời đi.

Trên bàn có hoa hồng, hai cốc ca cao nóng, nhìn biển rồi nhìn bầu trời đầy sao, thật đẹp.

Giờ đây, bầu không khí lãng mạn đã không còn nữa.

Nàng bị Khúc Thanh Trúc kéo vào phòng điều khiển, theo dõi Thích Nhất Hoan từ lúc lên tàu cho đến bây giờ, không nhìn thấy chiếc hộp nào, nhưng lại nhìn thấy vài nữ nhân đang dây dưa với Thích Nhất Hoan.

Thích Nhất Hoan nhìn có chút không được tự nhiên, cảm giác như mình đang bị xử tử công khai, nàng làm chủ quán bar, quen biết rất nhiều người, rất nhiều nữ nhân biết thân phận của nàng, mặc kệ nàng cong hay thẳng cũng đều muốn quyến rũ nàng.

Nàng liếc nhìn Khúc Thanh Trúc, quan sát vẻ mặt của cô, Khúc Thanh Trúc rất bình tĩnh, thỉnh thoảng lại yêu cầu thuyền viên phóng to camera nhìn vào túi quần của nàng, giống như không chú ý đến hình ảnh nữ nhân khác quyến rũ nàng, làm tâm tình nàng có chút phức tạp.

Có một loại khổ sở khi không được coi trọng.

Khúc Thanh Trúc gọi nàng mấy lần, "Này, chị đang nghĩ gì vậy? Ngoài những nơi này, chị còn đi đâu nữa không?"

Thích Nhất Hoan nói: "Đi vào tim em."

"A?" Khúc Thanh Trúc nghe không rõ, hỏi: "Chị nói gì?"

"Không có gì, ngoại trừ những nơi này, tôi không có đến những nơi khác." Thích Nhất Hoan nói, liếc nhìn màn hình giám sát một lần nữa.

Nàng bực bội nghĩ, sớm biết vậy đã đáp lại những nữ nhân đó, xem Khúc Thanh Trúc có tức giận hay không, hẳn là sẽ có chút để bụng đi.

"Là một chiếc vòng cổ rất đắt sao? Gọi người phụ trách đảo hỏi một chút, đừng lo lắng." Khúc Thanh Trúc trấn an nàng.


Thích Nhất Hoan ừ một tiếng, "Đúng là rất đắt, không sao."

Mấy ngày nay nàng đi đâu cũng mang chiếc hộp theo, sờ vào hộp liền thấy rất an tâm, nhưng bây giờ không sờ tới, nàng luôn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.

Hai người trở lại boong tàu, Thích Nhất Hoan đứng ở lan can, Khúc Thanh Trúc đưa ca cao nóng trên bàn cho nàng, Thích Nhất Hoan nhấp một ngụm, vị giác nói cho nàng biết, ca cao nóng không thơm, mà rất chua chát.

Nàng uống hết nửa ly, hỏi: "Em cảm thấy tôi là người như thế nào?"

"Sao lại đột nhiên hỏi vậy?" Khúc Thanh Trúc quay đầu nhìn nàng, gió biển thổi tung mái tóc xoăn bồng bềnh mê hoặc của nàng, đôi môi đỏ rực mím lại, cô nói: "Rất xinh đẹp, cũng rất có năng lực, là một nữ nhân tốt."

Thích Nhất Hoan luôn cảm thấy cô đang phát thẻ người tốt cho mình.

Nàng dựa vào lan can, nói: "Ai nói tôi là nữ nhân tốt? Người như tôi có xấu hay không, chẳng phải em rõ ràng nhất sao?"

Vừa nói, ngón tay của nàng đã đặt lên cằm Khúc Thanh Trúc, thổi gió hồi lâu, da thịt cô mát lạnh, nhéo nhéo, sau đó trượt xuống, chạm vào xương quai xanh của Khúc Thanh Trúc.

Trên biển nổi gió, Khúc Thanh Trúc co rúm lại, khẽ run lên, kéo tay nàng ra, nói: "Đừng nháo."

Ngón tay Thích Nhất Hoan lạnh lẽo, xoa lòng bàn tay cũng không cảm thấy nóng, Khúc Thanh Trúc mặc váy phù dâu, rất mỏng, trong gió biển có vẻ tiêu điều.

Ngay lúc Thích Nhất Hoan đang định cởi áo tây trang đưa cho cô, Khúc Thanh Trúc lại lắc đầu nói không cần, lại nói: "Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước nhé?"

Thích Nhất Hoan không nói nữa, nghĩ đến gió biển lạnh lẽo, lại nghĩ đến chiếc vòng cổ bị mất, càng nghĩ càng đau lòng, nói: "Được, em chú ý an toàn."

Khúc Thanh Trúc gom quần áo, không nán lại.

Đi được vài bước, cô đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Mẹ Khúc, Mẹ Khúc nghiêm mặt nói: "Ta liền biết, Vi Vi kết hôn với một nữ nhân thì con cũng không sạch sẽ."

"Mẹ đang nói bậy gì vậy? Không sạch sẽ là có ý gì?" sắc mặt Khúc Thanh Trúc tối sầm.


Mẹ Khúc nói: "Vừa rồi ta đã thấy cô ta sờ con, ngón tay đều nhét vào trong quần áo của con, mấy ngày nay ta không bị mù, cô ta muốn quyến rũ con, có phải hay không?"

Khúc Thanh Trúc không trả lời bà, đi về phía phòng, Mẹ Khúc đi theo phía sau, nheo mắt nhìn, người đến kẻ đi, bà không thể trực tiếp nháo lên.

Sau khi cửa đóng lại, bà bắt đầu nói: "Tôi không đồng ý loại nữ nhân kia, ăn mặc đều không đứng đắn, ngày nào cũng đi bar, rất không đáng tin, nếu con chỉ muốn chơi thì được, dù sao ta cũng sẽ không đồng ý cho con kết hôn, trừ khi con tìm được người có mỏ như Văn Cẩn Ngôn, có thể dưỡng con, nếu không ta sẽ không đồng ý."

Khúc Thanh Trúc không để ý tới bà, bà lại nói: "Con có nghe thấy không? Người con có thể dựa vào cũng không có bao nhiêu, con phải suy xét đến tương lai, ly hôn cũng phải kiếm được tiền, con đi theo một người có hai bàn tay trắng làm gì?"

Khúc Thanh Trúc nói: "Cô ấy là chủ quán bar, quán bar ở Hoa Thành đều là cô ấy mở, hẳn là mẹ biết 'Khách sạn Nhất Hoan', đó cũng là cô ấy mở."

Mẹ Khúc dừng một chút rồi nói: "Chủ quán bar? Còn điều hành một khách sạn... cô ta có anh chị em gì không? Trong nhà chỉ có cô ta sao? Nếu vậy thì hẳn là cha mẹ cô ta..."

"Không." Khúc Thanh Trúc ngắt lời bà, vuốt thẳng ga trải giường nói: "Mẹ đừng nghĩ nữa, đi ngủ đi, hôm nay là hôn lễ của Vi Vi, vui vẻ chơi là được rồi, đừng lo chuyện của con."

"A Trúc, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ còn chưa tức giận với con." Mẹ Khúc quay mặt đi, nếu trước đây Khúc Thanh Trúc đã dỗ dành bà, hiện tại cô chỉ liếc nhìn bà rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

"Xin chào, tôi là bạn của Lục Kiều Vi, không biết lúc các cô thu dọn hiện trường có nhặt được một chiếc hộp nào không, trong đó hẳn là có một chiếc vòng cổ." Khúc Thanh Trúc hỏi.

Người bên kia nói không có, Khúc Thanh Trúc nhờ bọn họ kiểm tra camera, nếu có tin tức gì thì phiền toái họ chuyển phát qua.

Lúc cúp điện thoại, Mẹ Khúc đi tới nhẹ giọng hỏi: "A Trúc, là vòng cổ gì? Của con hay của người khác?"

Khúc Thanh Trúc đang định trả lời, cô hỏi: "Mẹ có nhìn thấy không?"

Mẹ Khúc nghiêng đầu, ánh mắt có chút lơ đãng, Khúc Thanh Trúc bắt được, hít một hơi thật sâu: "Mẹ lấy phải không?"

"Ta thấy trong phòng cà phê nửa ngày không có ai lấy nên cất đi." Mẹ Khúc đi lấy túi xách, lấy ra một chiếc hộp rồi nói: "Ta không nghĩ tới đó là vòng cổ quý giá, không phải vàng hay bạc, ta chỉ cất đi thôi... Vẻ mặt con như vậy là ý gì, giống như ta ăn trộm đồ của người khác vậy."

"Không hỏi mà lấy thì chính là trộm." Khúc Thanh Trúc nhắm mắt lại, đưa tay ra nói: "Đưa hộp cho con, vòng cổ còn ở bên trong không?"

Mẹ Khúc không hài lòng với thái độ của cô, ném chiếc hộp cho cô, lẩm bẩm gì đó: "Nếu không phải ta lấy đi thì phỏng chừng đã người khác lấy trộm rồi, con còn nhìn mẹ với loại ánh mắt này, ta là mẹ của con đấy."

Khúc Thanh Trúc ngoảnh mặt đi.


Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ Tanzanite màu xanh lam, dưới ánh đèn, Tanzanite rất sáng, giống như chứa đầy ngôi sao, cô nhớ tới Thích Nhất Hoàn đã hỏi cô có thích Tanzanite không.

Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì một tiếng kêu vang lên bên tai, cô đóng hộp lại, Mẹ Khúc vừa khóc vừa trách cô: "Sao con có thể nghĩ mẹ như vậy? Mẹ nuôi con lớn dễ dàng lắm sao? Khi con còn nhỏ không ai cần con, không phải mẹ đã mang con theo sao? Ta bận rộn rất mệt mỏi, chẳng phải ta cũng dạy con không được trộm cướp sao?"

"Ý con không phải vậy, con chỉ muốn nói nếu nhặt được thì phải hỏi ai làm rơi, mẹ hiểu không?" Khúc Thanh Trúc giải thích với bà, Mẹ Khúc càng khóc càng to, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được rồi, như vậy đi, lần sau đừng làm nữa, con mệt rồi, con đi ngủ một lát."

Vài phút sau, cô lại ngồi dậy, chắp tay nói: "Con xin mẹ con xin mẹ đấy, mẹ đừng khóc nữa được không?"

Mẹ Khúc khóc không ngừng, lại ủy khuất ngồi bên cạnh Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc chắp tay không ngừng cầu xin bà: "Con không trách mẹ, con không có trách mẹ, con rất mệt, con kiệt sức rồi, mẹ đừng khóc trước mặt con nữa."

Nhưng Mẹ Khúc giống như đã mở một cái van nào đó, nước mắt chảy dài trên mặt, khi nói ra thì đầy oán giận, không nói lời nào lại là không tiếng động lên án.

Khúc Thanh Trúc nằm ngửa, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Cô chộp lấy chiếc hộp chạy ra khỏi phòng, còn chưa kịp xỏ dép vào, cô tìm thấy thùng rác bắt đầu nôn mửa, bụng cồn cào, nội tạng đều quay cuồng, lúc đau đớn, cô chỉ muốn dứt khoát bất tỉnh đi.

"Khúc tổng, chị bị say sóng sao?" Có người đi ngang qua cô, đưa cho cô một chai nước, Khúc Thanh Trúc mỉm cười gật đầu, sau khi nôn xong lại súc miệng.

Trên thuyền có người đến người đi lại, ai đi ngang qua cũng chào hỏi cô, Khúc Thanh Trúc mỉm cười đáp lại, thong dong ưu nhã thanh lãnh, không ai biết cô đi chân trần dưới váy.

Cô đứng trên boong tàu lại mở hộp ra, viên tanzanite hình vuông được thiết kế thành một cái bình nhỏ, giống như một cái bình nhỏ trôi lênh đênh, chứa đầy nguyện vọng cùng phiền não, ném xuống biển liền trôi đi bất cứ nơi đâu, tự do tự tại.

Khúc Thanh Trúc đóng hộp lại, ngồi lên ghế, động ngón tay gửi tin nhắn cho Thích Nhất Hoan, nói: "Tôi tìm được chiếc vòng cổ của chị rồi, nó ở trong phòng cà phê, ngày mai tôi mang đến cho chị được không?"

Nói xong, cô ngả người ra sau, vùi mặt vào lòng bàn tay, lại ngẩng đầu lên thở một hơi thật sâu, mũi chua xót, mắt chua xót, tim... cũng chua xót.

Vì cái gì?

Còn có thể vì cái gì?

Không tin vào tình yêu chỉ là một cái cớ, chỉ vì...

Cô chỉ là - chỉ là tự ti.

Tự ti rất lớn, khiến cô lúc nào cũng rúc vào một góc, thân thể nhỏ bé nhưng cái bóng của cô bao trùm cả căn phòng, khiến cô không thể trốn thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận