Mỗi lần Thích Nhất Hoan lãng tới lãng lui bên người cô, đều rất không đứng đắn, phần lớn là trêu chọc cô, khiến cô phải nhận hảo ý của nàng, đây là lần đầu tiên nàng bá đạo như vậy.
Khúc Thanh Trúc muốn đẩy chiếc hộp lại, nhưng Thích Nhất Hoan lại đẩy chiếc hộp qua nói: "Cho em, em nhất định phải nhận, nếu không muốn thì cứ việc ném xuống biển, để cho cá nuốt đi."
"Chị..." Khúc Thanh Trúc cau mày, "Chị đừng xằng bậy."
"Tôi không có xằng bậy." Thích Nhất Hoan nói: "Bộ phim này làm tôi rất cảm động, tôi có hiểu biết mới."
"Chị hiểu cái gì?" Khúc Thanh Trúc hỏi xong liền hối hận, bởi vì ánh mắt của Thích Nhất Hoan quá nóng cháy, làm cô rất không thoải mái, cô quay đầu đi, Thích Nhất Hoan lại chạy đến bên cạnh cô nói: "Một người trong vùng an toàn quá lâu, mạc danh sẽ có một nỗi sợ hãi với thế giới bên ngoài. Trong khi xem phim, tôi suy nghĩ, nếu bạn của nghệ sĩ dương cầm trực tiếp kéo anh ta ra khỏi thuyền, anh ta sẽ luôn thích nghi với đất liền, phải không?"
"Không phải." Khúc Thanh Trúc đi về phía trước, Thích Nhất Hoan lại đưa tay ra chặn đường cô, "Thanh Trúc, em không thử đi xem đất liền, sao biết đi trên đường khô ráo có chỗ tốt nào, đúng không?"
"Tôi chính là thích đi đường thủy." Khúc Thanh Trúc thở dài, có chút cáu kỉnh nhìn nàng, "Chị đừng nháo nữa, có rất nhiều người nhìn, sẽ có ảnh hưởng không tốt."
"Có cái gì không tốt?" Thích Nhất Hoan nhẹ giọng nói: "Thanh Trúc, tôi thủy nhiều hay không, không phải em rõ ràng nhất sao?"
Mọi người đều cho rằng hai người đang nói đùa, cũng không để ý nhiều, Thích Nhất Hoan đang đi loanh quanh bên cạnh cô, tuy sắc mặt Khúc Thanh Trúc đen tối nhưng cũng không đuổi nàng đi, cũng không trả lại chiếc hộp nhỏ.
Thuyền viên đến thông báo bọn họ sẽ cập bến trong hai giờ nữa, đồng thời bảo họ chuẩn bị hành lý xuống tàu.
Khúc Thanh Trúc về phòng, Thích Nhất Hoan đi theo giúp cô thu dọn quần áo, đi vào liền thấy Khúc Thanh Trúc đã tự mình dọn dẹp phòng mà không có sự giúp đỡ của nàng, ngược lại nàng còn vụng về mà đứng đó.
Thích Nhất Hoan vội vàng giúp cô xách vali.
Khi xuống thuyền, hai người gặp Thích Nguyên Hàm, chị họ của Thích Nhất Hoan, Thích Nguyên Hàm mặc váy hồng, đội mũ trắng, cô chào hỏi Thích Nhất Hoan từ xa, ánh mắt rơi vào trên người Khúc Thanh Trúc, nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Hôm qua uống nhiều, Thích Nhất Hoan loáng thoáng nhớ tới hình như Thích Nguyên Hàm nói tới tiểu tam, tiểu tam thượng gì đó, còn rất dễ chịu, nàng cố gắng suy nghĩ nhưng trí nhớ lại trống rỗng.
Nàng nói: "Tôi nhớ chị ấy với chồng có quan hệ rất tốt, Tết chị ấy còn đưa về nhà, hẳn là không có tiểu tam đi."
"Có." Khúc Thanh Trúc nói: "Chồng của cô ấy đã lừa tiền của cô ấy, kết hôn không lâu liền mang tiểu tam về nhà, tiểu tam cùng cô ấy ở bên nhau. Sau đó mỗi lần ngủ chung, còn kêu chồng của cô ấy đi mua bao."
Thích Nhất Hoan mở to mắt: "Bạo như vậy ư? Sao em biết?"
"Cô ấy tự nói, tôi nghe được." Khúc Thanh Trúc nói xong, nhìn bộ dáng nghi hoặc của nàng, cô nói thêm: "Hai người say rượu la hét khắp nơi."
"Không ngờ... nhìn chị ấy khá thục nữ, nói thật, chị ấy chính là kiểu tiểu thư khuê các đọc đủ thứ sách, từ nhỏ đến lớn hai bọn tôi đều bị đem ra so sánh, không nghĩ tới... thật không nghĩ tới."
Khúc Thanh Trúc đặt một ngón tay lên môi, "Suỵt!"
Thích Nhất Hoan nhanh chóng im lặng, giữ kín chuyện gia đình.
Liếc nhìn chị họ lần nữa, nàng thấy chị họ mình đang lên xe, chồng cô ngồi phía trước, phía sau có một nữ nhân, là tiểu tam sao?
Nàng nhìn không rõ mặt, nhưng nhìn qua thì có vẻ là một mỹ nữ, nàng quay đầu lại không ngừng cảm thán, không hổ là người nhà họ Thích bọn họ, muốn làm cho tra nam này mất sạch sẽ.
Vừa nói nàng vừa nhìn Khúc Thanh Trúc hỏi: "Tôi nói hươu nói vượn rất lâu sao? Sao Thẩm Như Ý bọn họ không nhắc nhở tôi?"
Thích Nhất Hoan ảo não, "Tôi không có làm chuyện gì mất mặt chứ? Hôm qua tôi về phòng thế nào?"
Khúc Thanh Trúc không trả lời nàng, Thích Nhất Hoan đang định gọi điện thoại hỏi đám người Trang Như Nhuế, Khúc Thanh Trúc trả lời: "Không phải tái hiện lại cảnh đó sẽ xấu hổ hơn sao?"
Thích Nhất Hoan suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nói có lý.
Sau khi xuống du thuyền, bọn họ muốn đi những nơi khác nhau, Khúc Thanh Trúc đang đợi Mẹ Khúc ở bên ngoài, Mẹ Khúc đi xuống nhìn chằm chằm Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan lễ phép gọi bà là dì.
Trước đó Mẹ Khúc không để ý đến Thích Nhất Hoàn, thậm chí có chút hờ hững, đối xử lạnh nhạt với nàng, hôm nay tuy không quá nhiệt tình nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Trước khi Khúc Thanh Trúc lên xe, cô cũng nhận được tin nhắn từ Thích Nhất Hoan, "Có phải mẹ em hài lòng với con dâu này hay không? Từ thái độ của bà ấy, tôi thấy có hy vọng."
Khúc Thanh Trúc thẳng thắn trả lời nàng: [Bà ấy quan tâm đến tiền của chị]
Thích Nhất Hoan: [Đó là mối quan hệ tốt, vừa lúc tôi không thiếu tiền, có người giúp tôi tiêu tiền chẳng phải tốt hơn sao? Lại nói tiếp, không có người giúp tôi tiêu tiền, ngẫm lại còn có chút cô đơn]
[Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc em đang lo lắng cái gì? Tôi xinh đẹp, có nhà có xe. Về mặt vật chất, chỉ cần em muốn, tôi đều có thể thỏa mãn em, em thích vật chất bao nhiêu tùy thích, tôi luôn cảm thấy tiền là cho bạn gái, tôi không quan tâm tiêu bao nhiêu. Về mặt tình cảm, tôi là nữ nhân rất tình cảm, chỉ cần em không chà đạp lên tình cảm của tôi, em có thể tùy hứng thế nào cũng được]
[Hay là em cảm thấy tôi quá lẳng lơ? Tuy rằng tôi khó làm hiền thê lương mẫu, nhưng chúng ta có thể thuê quản gia nên không cần phải làm việc nhà, hơn nữa tôi cũng sẽ không dây dưa với người khác, cảm tình của tôi đối với em luôn trước sau như một, làm người vợ tốt của em, thế nào?]
Khúc Thanh Trúc: [Tôi muốn ngôi sao trên trời, chị có thể hái được sao?]
Sau khi gửi tin nhắn, Khúc Thanh Trúc nghe Mẹ Khúc nói: "Trên thuyền chơi khá vui, có vài nam nhân đã để lại số WeChat cho ta, ta còn rất trẻ tuổi, rất được người thích, trong số họ còn có người nước ngoài."
Mẹ Khúc khoảng năm mươi tuổi, dung mạo ưa nhìn, nhiều năm tự chăm sóc bản thân, khó có thể đoán được bà bao nhiêu tuổi, Khúc Thanh Trúc đáp: "Bọn họ có gia đình chưa?"
"Ta không biết, bọn ta chỉ uống chút rượu tâm sự trên biển, còn rất lãng mạn." Mẹ Khúc lại nói: "Có gia đình hay không với ta không quan trọng, ta lại không quan tâm đến tiền của người khác, ta có con rồi."
Khúc Thanh Trúc trầm mặc một hồi mới nói: "Sau khi con kết hôn, con gặp được một nam nhân, nam nhân đó cũng tìm tiểu tam như mẹ. Mẹ, mẹ nói xem con có nên quan tâm không?"
Cô không nhanh không chậm nói: "Sau đó, mẹ con cũng làm tiểu tam của người khác, tiêu tiền của con để dưỡng nam nhân... mẹ nói xem con nên làm gì bây giờ? Hay con cũng làm như mẹ, tìm một nam nhân để chơi, không có trách nhiệm, không quan tâm đến tiền bạc, sẽ chỉ làm tiểu tam của người khác".
"Mẹ, mẹ tốt như vậy, con làm giống mẹ chắc là không sao đâu nhỉ?"
Gió thổi vào lạnh buốt, không khí ngượng ngùng, giọng Mẹ Khúc trở nên cứng đờ, nói: "Con ghét bỏ ta, cảm thấy mẹ con làm con mất mặt, vậy thì đừng gọi ta là mẹ. Ha, không phải vì trước kia ta nuôi con, lo cho con ăn học mới như vậy sao?"
"Không phải." Khúc Thanh Trúc phân tích chi tiết cho nàng, "Từ khi con đi học đều được miễn học phí, hàng năm có thể nhận được học bổng cùng trợ cấp, nửa năm có thể có được 2.700 tệ, con ở ký túc xá của trường, một tháng sinh hoạt cũng không đến 500, số tiền này đủ cho con dùng nửa năm. Lương tháng của mẹ là 3000, kỳ thực nuôi con cũng không khó, nói như vậy có thể mẹ sẽ không thích nghe, nhưng đó là sự thật."
"Mỗi kỳ nghỉ đông hè con đều đi làm gia sư, phục vụ bát đĩa trong khách sạn, pha trà sữa trong quán trà sữa, còn đi theo dì Lục làm đồ thủ công. Hai tháng con có thể kiếm được 4450 tệ, ăn Tết con đưa cho mẹ mua những lễ vật nhỏ."
"Dừng xe!" Mẹ Khúc hét vào mặt cô.
Khúc Thanh Trúc không làm theo, tiếp tục lái xe, chọc thủng tất cả những gì mình nói: "Hồi đại học con đi làm cho chú, tự mình đảm nhận một số công việc, sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ liền không đi làm nữa, là con nuôi mẹ."
"Muốn chơi nam nhân cũng không sao, tùy tiện mẹ chơi, thời đại mới chúng ta không làm những việc phong kiến, nếu mẹ cảm thấy cô đơn, con sẽ cho mẹ tiền, mẹ coi như là phú bà, tùy tiện chơi, cái dạng người gì cũng đều có thể. Con chỉ không thể chấp nhận việc mẹ phá hoại gia đình của người khác, làm tiểu tam hay tình nhân còn đưa tiền cho người khác, vợ người khác đến trường tìm con, tát vào mặt con, mắng con là kỹ nữ sinh ra, thậm chí con không thể phản bác lại một lời nào."
Khúc Thanh Trúc dừng xe nói: "Mẹ có thể xuống xe."
Mẹ Khúc theo bản năng muốn đẩy cửa xe, nhìn qua kính chiếu hậu thì phát hiện khuôn mặt Khúc Thanh Trúc không chút biểu cảm, thái độ rất lạnh lùng, giống như nếu bà xuống xe, Khúc Thanh Trúc sẽ không quan tâm, trực tiếp lái xe đi, sẽ không quay đầu nhìn lại.
Bà hít một hơi, đặt ngón tay lên cửa rồi nói: "Việc này đều là ngươi tình ta nguyện, không phải chỉ vì ta muốn liền có thể làm được, tại sao lại trách bọn họ mà không phải ta? Tại sao con lại không đứng về phía ta?"
"Bởi vì mẹ là mẹ của con." Khúc Thanh Trúc lạnh lùng nói: "Con muốn mẹ có thể diện, con cũng muốn chính mình có thể diện."
Có một số tự ti không thể nói thành lời, cho dù bạn rất mạnh mẽ, đứng ở vị trí cao nhất cùng sáng nhất trên bục vinh quang thì tự ti trong lòng cũng sẽ âm thầm bộc phát, bạn muốn tìm một nơi tối tăm để trốn tránh, tốt nhất là cả đời đều không ra.
Rõ ràng là bạn rất ưu tú, biết tất cả các câu hỏi, nhưng ngay khi giáo viên gọi bạn, nhịp tim của bạn sẽ đột nhiên tăng tốc, miệng sẽ thắt lại, rõ ràng là bạn đã làm tốt nhưng bạn luôn rối rắm sợ hãi không biết mình có làm sai hay không.
Ngay cả khi đóng một cánh cửa lại, bạn cũng phải tự hỏi mình vô số lần: Cửa đó thật sự đóng kín chưa?
Từng chút, những hành động như vậy, dần dần tích tụ lại, trở thành ngọn núi đè nặng lên bạn, đi đâu cũng phải mang theo, cảm thấy mình không xứng đáng.
Khúc Thanh Trúc nói: "Xuống xe đi."
"Mẹ xuống xe ngay đi, mẹ có thể bắt taxi về, nếu mẹ không xuống thì con xuống, chính mẹ lựa chọn đi."
Trước kia Khúc Thanh Trúc luôn đáp ứng yêu cầu của bà, Mẹ Khúc muốn khóc, trong lòng uỷ khuất, bà không thể hiểu được Khúc Thanh Trúc làm sao, bà vất vả nuôi dạy cô lớn lên, tại sao cô lại đột nhiên máu lạnh như vậy?
Bà tức giận xuống xe, Khúc Thanh Trúc đạp ga phóng đi, cô phóng nhanh đến mức không kịp phản ứng mình đang ở nước ngoài, lại không thông tiếng Anh.
Mẹ Khúc đợi nửa tiếng vẫn không thấy Khúc Thanh Trúc quay lại, bà bắt đầu lo lắng, gọi điện nhiều lần nhưng Khúc Thanh Trúc đều không nghe máy.
Xuống thuyền đã gần năm giờ, trời đã tối, ở đâu cũng không thấy ai có thể nói chuyện.
Nỗi sợ hãi ngay lập tức lấn át bà.
Đúng là Khúc Thanh Trúc chỉ có mẹ, chỉ gia đình và người thân là bà, nhưng nếu Khúc Thanh Trúc tàn nhẫn không để ý tới bà như vậy thì bà cũng sẽ chẳng có gì. Bà chỉ không hiểu tại sao Khúc Thanh Trúc lại đối xử với bà như vậy.
Bên kia, Khúc Thanh Trúc vẫn luôn lái xe chạy thật xa, mắt đều đỏ, cô biết lần này mình đã đi quá xa, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô chỉ không muốn tiếp tục như thế này, mệt mỏi, bất lực, luôn sống trong một vòng luẩn quẩn, cô cũng muốn được hạnh phúc, lớn mật tự do như Lục Kiều Vi vậy.
Chủ yếu là...cô trở nên ích kỷ.
Đôi mắt của Khúc Thanh Trúc rơi vào màn hình.
Tính tình cô thất thường, ít nói, luôn là bộ mặt bất cần, đối mặt với cô chẳng khác nào đối mặt với thủ trưởng.
Thích Nhất Hoan nói êm tai như vậy.
Cô đã động tâm...