Bảy ngày thực sự không dài.
Đó chỉ là một tuần làm việc, mỗi ngày làm một việc liên tục, chớp mắt một cái, thời gian liền trôi qua.
Trong bảy ngày này, cô chỉ cần làm bạn gái của Thích Nhất Hoan.
"Thế nào?" Thích Nhất Hoan đi tới, vén tóc ra sau tai, véo vành tai cô, nói: "Nếu không, em tới Venice chỉ để ngắm sông nước, ngắm nhà cửa cùng ngắm cầu rồi rời đi sao? Không muốn để lại chút kỷ niệm khắc cốt minh tâm sao?"
"Ừm." Khúc Thanh Trúc gật đầu, Thích Nhất Hoan rầu rĩ, cảm thấy cô thật sự là một khối đá cứng, chuẩn bị nói cô tàn nhẫn, liền nghe Khúc Thanh Trúc nói: "Chị nói có lý, như vậy thật không thú vị."
Đôi mắt của Thích Nhất Hoan sáng lên, nàng nắm cằm Khúc Thanh Trúc, muốn hôn cô, nhịp tim của nàng vô cùng vang dội trong căn phòng yên tĩnh.
Khúc Thanh Trúc hỏi nàng: "Chị đã yêu đương bao nhiêu lần rồi?"
"Hai lần." Thích Nhất Hoan thành thật thú nhận: "Một lần lúc học cấp ba, sau khi tốt nghiệp liền chia tay. Một lần ở quán bar, không lâu sau cô ấy kết hôn. Em yên tâm, tôi không có liên lạc người yêu cũ."
Giải thích xong, nàng hỏi Khúc Thanh Trúc: "Em chưa từng yêu đương phải không?"
"Rồi, cùng một học trưởng yêu đương ba ngày, anh ta nói tôi quá lạnh nhạt, còn chưa bắt đầu đã chia tay." Khúc Thanh Trúc nói, đương không có gì thú vị, chỉ ăn cơm, đi mua sắm, buổi tối đi tản bộ, không có gì đặc biệt.
Thích Nhất Hoan nói: "Đó là bởi vì em chưa gặp đúng người, nếu gặp được tôi, tuyệt đối sẽ là sự kiến khó quên nhất trong đời em. Yên tâm, nếu em không biết yêu, tôi có thể dạy em."
"Không cần." Khúc Thanh Trúc nói.
Nói xong, cô dừng lại, cầm lấy vòi hoa sen, rửa sạch bọt trên tay: "Chị tự tắm đi, tôi ra ngoài chờ chị, đừng để bị cảm."
Cô chưa kịp bước ra ngoài, Thích Nhất Hoan đã nắm lấy tay cô, nói: "Đừng cố lạt mềm buộc chặt, nghĩ tôi không bắt được em sao?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường An Nguyệt
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Em Ấy Đói Bụng Rồi
4. Dấu Cắn
=====================================
Khúc Thanh Trúc cố gắng giật lại nhưng bị Thích Nhất Hoan kéo lại, ngày thường ở chung Thích Nhất Hoan không cư xử tệ, nhưng khi nàng trở nên bá đạo, Khúc Thanh Trúc liền không có khả năng phản kháng.
"Cùng tắm đi, lát nữa nước sẽ lạng."
Khúc Thanh Trúc còn chưa phản bác, nàng lại nói thêm: "Tôi đang nói nước ở nơi khác, đang nóng, nếu nhiệt độ giảm xuống thì sẽ làm rất lâu."
Rõ ràng ở Venice không có ô tô, nhưng vào lúc này Khúc Thanh Trúc nhìn thấy một đoàn tàu dài chạy vụt qua trước mắt cô.
Một đất nước xa lạ có rất nhiều cảnh đẹp, cảm tình cũng là như thế, luôn sinh ra những cảnh sắc cùng cảm xúc khác nhau.
Khúc Thanh Trúc bị Thích Nhất Hoan kéo lên giường.
Cô muốn đẩy Thích Nhất Hoan xuống: "Chị không sợ đột tử à? Từ khi bay tới đây chị vẫn chưa nghỉ ngơi."
"Không sao, chết cũng là chết trên người của em." Thích Nhất Hoan ngồi trên eo cô, còn chưa lau tóc, nước từ đuôi tóc vẫn chảy xuống vai, có chút nhỏ xuống trên người Khúc Thanh Trúc, khiến Khúc Thanh Trúc kích thích run lên."
"Mau lên liền không tính thức khuya." Thích Nhất Hoan tiến về phía trước, hai người ôm hôn nhau, vừa rồi hôn qua rất nhiều lần nhưng vẫn không đủ, từ môi đến cằm, xương quai xanh...
Cho đến khi thân thể ra đầy mồ hôi.
Kê gối dưới eo, Khúc Thanh Trúc nhìn vào mắt Thích Nhất Hoan nói: "Đã bao lâu chị không ăn thịt vậy?"
"Em nói xem? Lần trước đến nay đã bảy tháng, nói chính xác là Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn đang chuẩn bị kết hôn, nghẹn chết tôi rồi."
Trước đó không ăn, hiện tại phải bù lại.
...
Hai người thống nhất giải quyết sớm nhưng lại dây dưa đến hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nằm ôm nhau ngủ thiếp đi, cơ thể gắt gao dán vào nhau, không thể tách rời.
Khi tỉnh dậy, Thích Nhất Hoan muốn hôn chào buổi sáng, Khúc Thanh Trúc quay đầu đi, Thích Nhất Hoan ấn vào gối: "Chúng ta đang yêu đương, hôm nay là ngày đầu tiên."
"Tôi có đồng ý sao?" Khúc Thanh Trúc cau mày.
"Có a! Sao lại không?" Thích Nhất Hoan nói: "Nếu em không nhớ, tôi không ngại giúp em nhớ lại." Nàng ấn ngón tay xuống, "Ngày hôm qua tôi đã làm như vậy, nhẹ nhàng ấn em một chút, em liền ừm một tiếng, nói ừm bảy tiếng, em thật sự không nhớ sao?"
Khúc Thanh Trúc kéo tay nàng ra, chống cánh tay ngồi dậy, mặc quần áo xong, cô hôn lên một bên mặt nàng.
"Chào buổi sáng."
Khóe môi Thích Nhất Hoan cong lên, muốn hôn sâu nhưng Khúc Thanh Trúc từ chối, hai người mặc quần áo đi rửa mặt đánh răng, xong hết mới hôn môi.
Buổi sáng ăn cơm tại khách sạn, đẩy cửa ra chính là sông, hai người đi bộ dọc bờ biển, xem các cửa hàng gần đó, phía trước không có đường nên phải đi thuyền.
Thích Nhất Hoan hỏi Khúc Thanh Trúc, "Em đã từng đi thuyền chưa?"
Khúc Thanh Trúc gật đầu: "Trước kia khi tôi theo cha, cha tôi kiếm tiền bằng nghề đánh cá, sau nhà tôi có một con sông rất dài."
Sợ nhắc đến chuyện thương tâm của cô, Thícg Nhất Hoan không hỏi thêm nữa, Khúc Thanh Trúc nói: "Khi đó tôi còn quá nhỏ, không biết thưởng thức, phong cảnh bên kia cũng không đẹp bằng ở đây, Venice có vẻ đẹp riêng, nếu không sẽ không hấp dẫn nhiều khách du lịch đến đây."
"Vậy em có thấy vui không?" Thích Nhất Hoan hỏi.
Khi mới đến đây, giống như không có gì vui vẻ cả, cô không ngừng tự hỏi chính mình đến đây có thích hợp hay không, ngay cả khi có Stasha đi cùng, cô cũng không cảm thấy thú vị, nhiều lắm chỉ thấy mái tóc xoăn của đối phương thật thú vị.
Hiện tại......
Khi xuống thuyền có một tiểu ca xin tip, phải nói là tiểu ca này cũng rất giỏi, nói được nhiều thứ tiếng, nhìn thấy hai người liền xin tip bằng tiếng Trung lưu loát.
Thích Nhất Hoan muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng tiểu ca lại nói: "Bạn gái của cô thật xinh đẹp." Nàng dùng cánh tay đẩy Khúc Thanh Trúc, nói: "Em có tiền lẻ không?"
"Không phải Thích lão bản rất có tiền sao?" Khúc Thanh Trúc liếc nàng một cái, "Sao đột nhiên lại đòi tiền của tôi?"
"Này không phải đột nhiên xảy ra sao? Trong tay tôi không có tiền mặt." Thích Nhất Hoan ngượng ngùng nói: "Hôm qua tôi đi hát cũng không kiếm được bao nhiêu, em nhét tiền vào quần áo của tôi, tôi không muốn dùng, bây giờ tôi hoàn toàn phá sản rồi."
"...Thật sao?" Khúc Thanh Trúc lấy tiền ra.
Kỳ thực, tiểu ca nước ngoài xin tiền tip đã đi nơi khác, nhưng Thích Nhất Hoan vẫn đuổi theo đưa tiền cho hắn, chỉ vì câu bạn gái của hắn.
Cả hai xuống thuyền, xem bản đồ thì biết xe buýt nước đưa họ đến đảo Burano, hai bên là những ngôi nhà rực rỡ sắc màu và có nhiều khách du lịch đang chụp ảnh.
Hai người đi dọc các cửa hàng, trước cửa sổ mỗi ngôi nhà đều đặt một chậu hoa, sau đó đi dọc con phố có người đang chụp ảnh cưới.
Thích Nhất Hoan nhìn chằm chằm, sửng sốt một lát, tay bị giữ lại.
Nàng quay đầu lại nhìn, trên môi mang theo nụ cười, Khúc Thanh Trúc nắm chặt tay nàng, đưa ngón tay vào trong kẽ ngón tay nàng.
"Em..." Thích Nhất Hoan rất kích động, tim đập loạn, đây là lần đầu tiên nàng được Khúc Thanh Trúc nắm tay, vừa lúc đi ngang qua một tòa nhà màu đỏ, giống như tín hiệu nhịp tim của nàng, đập thình thịch rít gào.
Khúc Thanh Truca không nói lời nào, chỉ dẫn nàng về phía trước, trên đảo ngoài những ngôi nhà ra, không có điểm tham quan đặc biệt nào khác, nhưng có rất nhiều đồ thủ công độc đáo.
Nghe nói những ngôi nhà đầu tiên ở đây được sơn nhiều màu sắc khác nhau vì người dân ở đây sống bằng nghề chài lưới, hàng ngày chồng đi ra khơi, vợ ở nhà làm đồ thủ công, để chồng tìm được tổ ấm, bọn họ đã sơn ngôi nhà theo màu sắc khác nhau.
Sau này, hòn đảo trở thành Đảo Cầu Vồng, để lại nhiều câu chuyện cổ tích.
Hiện nay có ít người đánh cá hơn, hàng thủ công thực sự rất đắt đỏ.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, Thích Nhất Hoan nhìn vào bên trong thì thấy hàng loạt sản phẩm rực rỡ, nàng rất muốn mua, tiêu tiền hoang phí nên muốn vào xem thử.
Nhưng Khúc Thanh Trúc lại giả vờ như không nhìn thấy, kéo nàng từ nhà này sang nhà khác, Thích Nhất Hoan lại ngượng ngùng nhắc, nói chúng ta đã ở đây lâu như vậy, muốn mua một món quà lưu niệm gì đó.
Nữ nhân không có tiền, liền không có địa vị để nói.
Thích Nhất Hoan thực sự hối hận, sớm biết vậy đã mang theo một ít tiền.
Cho đến khi Khúc Thanh Trúc dừng lại trước một cửa hàng bán ren thủ công, dẫn Thích Nhất Hoan vào trong cửa hàng, bên trong bày bán khá nhiều thứ.
Khi Thích Nhất Hoan đi vào, nàng thích một chiếc quạt có màu sắc rực rỡ với cách phối màu độc đáo, khi nàng định kêu Khúc Thanh Trúc trả tiền, nàng nhìn thấy Khúc Thanh Trúc đang đứng trước giá treo quần áo gần đó, chỉ vào một bộ váy ren công chúa hỏi giá.
Thích Nhất Hoan đi tới nói: "Sao em lại mua cái này? Không phải lần trước em nói em không tin vào truyện cổ tích sao?"
"Tôi không tin." Khúc Thanh Trúc nhìn nàng, nắm cằm đi vòng qua nàng, sau đó quay sang hỏi chủ cửa hàng: "Cô ấy mặc được không? Có size phù hợp không?"
Thích Nhất Hoan sửng sốt, vội vàng ngăn cô lại, nói: "Sao tôi có thể mặc cái này được? Không thích hợp."
Ren bạch kim được chế tác rất tinh tế, thiết kế rất lớn, đặc biệt giống kiểu váy ren công chúa trong truyện cổ tích.
Sao Thích Nhất Hoan nàng có thể mặc cái này?
Từ nhỏ nàng đã không mặc loại quần áo này, đây không phải là trêu chọc nàng sao?
Khúc Thanh Trúc nói: "Đẹp."
Thích Nhất Hoàn nói nếu em mặc cũng rất hợp, nhưng tôi mặc thì không được, nàng đang do dự không biết nên nói thế nào thì nghe Khúc Thanh Trúc nói: "Trước kia tôi từng mơ ước, có một ngày người tôi thích sẽ mặc chiếc váy ren công chúa, chân giẫm trên những đám mây đầy màu sắc, cùng tôi đến Venice chơi."
Thích Nhất Hoan sửng sốt, Khúc Thanh Trúc vừa mới nói cái gì?
Nói nàng là bạn gái.
Hôm nay trái tim nàng đã đập quá tải, ai biết bây giờ còn lớn hơn.
Bạn gái, bạn gái a...
Nàng mơ ước được làm bạn gái của Khúc Thanh Trúc, chỉ cần nàng mặc bộ váy này thì chính là chờ đến mây tan thấy trăng sáng, ngày mai sẽ có thể ôm mỹ nhân vào lòng phải không?
Khúc Thanh Trúc nghĩ nàng không vui nên nói: "Không phải chị nói đang chơi trò chơi sao? Bảy ngày 'Tình nhân Venice' sẽ cho tôi một trải nghiệm khác, thế nào, hiện tại Thích lão bản không chơi nổi sao?"
"Chờ một chút." Thích Nhất Hoan kêu chờ, ngẩng đầu nhìn chiếc váy ren công chúa được cắt may khéo léo, đi tới, xem xét kỹ lưỡng rồi nói: "Mua! Mua cho tôi! Tôi thích mặc cái này!!"
Không chỉ vậy, Thích Nhất Hoan còn lấy điện thoại ra nói: "Đợi chút, tôi sẽ gọi cho thư ký gửi tiền cho tôi."
"?"
Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu nàng đã xảy ra chuyện gì, bị cái gì kích thích.
Chỉ nghe Thích Nhất Hoan hưng phấn nói: "Một bộ sao đủ? Tôi muốn mua bảy bộ, mỗi ngày mặc một bộ!"