Trong bảy ngày này, hai người chơi không biết mệt mỏi ở Venice, ngắm cảnh, ăn uống, chụp ảnh, đôi khi thức khuya làm tình, mỗi ngày chạy loạn xạ trên đường cao tốc.
Thích Nhất Hoan chỉ mặc váy công chúa một ngày, dán trên lưng Khúc Thanh Trúc, kéo dải ruy băng đỏ quanh cổ Khúc Thanh Trúc, chơi đùa rất cuồng nhiệt.
Ngày cuối cùng, hai người không đi chơi nữa, ở trong khách sạn chơi, xem TV, xem cốt truyện không đầu không đuôi rất nhàm chán, Thích Nhất Hoan rất khẩn trương, đặc biệt sợ Khúc Thanh Trúc sẽ nói trò chơi kết thúc.
Buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại, chống tay nhìn Khúc Thanh Trúc, câu hỏi nghẹn lại trong cổ họng, nàng muốn hỏi Khúc Thanh Trúc xem nàng có tư cách không, có phải nên làm người yêu hay không.
Nhưng Khúc Thanh Trúc tựa hồ đã ngủ, từ đầu đến cuối không đưa ra câu trả lời, trong lòng Thích Nhất Hoan khó chịu, sớm biết vậy nàng đã nói thêm một câu: "Không nói kết quả, im lặng nghĩa là chúng ta sẽ tiếp tục yêu nhau."
Nàng thở dài, Khúc Thanh Trúc lấy chăn đắp cho nàng, nói: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta phải đáp chuyến bay."
"...ò." Thích Nhất Hoan tiếp tục thở dài.
Ngày hôm sau, Thích Nhất Hoan buồn ngủ đi theo Khúc Thanh Trúc, hai người đều không ngủ ngon, dọc đường cũng không nói nhiều, kể cả trên máy bay cũng không nói một lời, nhiều nhất là đưa cho Khúc Thanh Trúc một cốc cà phê.
Sau khi về nước, Khúc Thanh Trúc nhận được cuộc gọi từ Mẹ Khúc.
Mẹ Khúc khóc nức nở trong điện thoại: "A Trúc, mẹ xin lỗi con, mẹ sẽ không như vậy nữa, con đừng không để ý tới mẹ, mấy ngày nay mẹ không liên lạc được với con, mẹ thực sự rất lo lắng."
Khúc Thanh Trúc vâng một tiếng.
Mẹ Khúc không lấy được sự chú ý, bà thực sự sợ hãi, bảy ngày nay Khúc Thanh Trúc không để ý đến bà, hơn nữa cũng không nói đưa tiền cho bà, bà chỉ có thể quẹt thẻ tín dụng, Khúc Thanh Trúc cũng không nói sẽ chuyển tiền cho bà, bà thực sự hoảng sợ.
"Mẹ tự nghĩ cách thẻ tín dụng đi, thẻ phụ con đưa cho mẹ đã bị chặn, từ nay về sau mỗi tháng con sẽ gọi điện cho mẹ." Trước kia Khúc Thanh Trúc sẽ để lại một phần lớn tiền của mình cho bà, nhưng bây giờ cô sẽ không đưa cho bà nữa.
Mẹ Khúc sửng sốt: "Tại sao? Con muốn dùng tiền để dưỡng người khác ư?" Mẹ Khúc tức giận chất vấn, không nghĩ tới Khúc Thanh Trúc lại trả lời đúng vậy, Mẹ Khúc nói: "Những người đó đều đang lừa tiền của con, con có ngốc không? Chỉ có..."
"Mẹ cũng biết sao?" Khúc Thanh Trúc hỏi bà: "Về sau mẹ đừng quản chuyện của con nữa, nếu con thật sự bị lừa, vậy thì mẹ con chúng ta cùng chung số phận, đời này chính là bên bị người lừa, mẹ hiểu mà phải không?"
"A Trúc!"
"Con cúp máy đây, tháng sau gửi tiền cho mẹ lại liên lạc." Khúc Thanh Trúc cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá, ít nhất trong lòng cũng trở nên cứng cỏi.
Cô nói thêm: "Sửa đúng mẹ, không phải dưỡng người khác, mà là bạn gái của con."
Là bạn gái.
Sau chuyến bay kéo dài mười bốn giờ, trái tim của Thích Nhất Hoan đi theo máy bay bay xuyên qua những đám mây, thăng trầm, lúc này cuối cùng trần ai lạc định cũng lắng xuống.
Là bạn gái, là bạn gái.
Khúc Thanh Trúc kéo vali ra khỏi sân bay, ngày đó, mọi người đều nhìn thấy người đẹp mặc áo đỏ phía sau, cười đến không khép miệng được, giống như một người ngốc.
...
Sau khi trở về, công việc rất nhiều, Khúc Thanh Trúc từng làm giám đốc, biết không có tiền đồ, cảm thấy công việc tầm thường, hiện tại cô có mong muốn phấn đấu, liền mạng làm việc hơn. Một khi bận rộn lên, mắt đều có chút cận thị.
Mỗi buổi tối, Thích Nhất Hoan lái xe tới đón đưa cô về nhà, thỉnh thoảng ở lại nhà cô vài ngày, Thích Nhất Hoan mang theo toàn bộ quần áo, treo cùng với quần áo của Khúc Thanh Trúc.
Nhưng Thích Nhất Hoan không biết gì về việc nhà, thường xuyên làm tủ quần áo của Khúc Thanh Trúc trở nên bừa bộn, đôi khi tây trang của Khúc Thanh Trúc đều bị nhăn.
Nàng ấn mí mắt, không nóng nảy đặt ngón tay lên eo Khúc Thanh Trúc, sờ soạng hai lần rồi nói: "Em yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ dọn dẹp nhà cửa."
"Thật sao?" Khúc Thanh Trúc không tin nhìn nàng, trong mắt đầy nghi ngờ, sau đó quét qua căn nhà của mình, trước đây có hai phòng ngủ và một phòng khách, cô ở một mình rất trống trải. Hiện tại Thích Nhất Hoan chen vào, phòng thứ hai trở thành phòng để đồ, ngoài ra còn có thêm một tủ rượu ở nhà bếp và phòng ăn, ở đó cất một đống rượu linh tinh.
Khúc Thanh Trúc dọn dẹp thì nhà cửa còn sạch sẽ, nếu không, một ngày trong nhà sẽ trở thành bãi rác, Thích Nhất Hoan trông sạch sẽ ngăn nắp, ai có thể ngờ nàng lại là kẻ phá hoại.
Thích Nhất Hoan sờ mũi nói: "Thật ra tôi cảm thấy còn tốt."
"Này mà còn tốt... vậy nhà chị là cái dạng gì?" Khúc Thanh Trúc hỏi, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, thật sự không cách nào tưởng tượng được.
"Em có muốn đến nhà tôi xem không? Nói thật, nhà tôi gần công ty của em hơn, em có muốn ở lại vài ngày không?" Thích Nhất Hoan nhiệt tình mời cô.
"Không cần, trước tiên dọn dẹp nhà của tôi đã, còn dọn dẹp tủ rượu của chị, mở rượu xong đừng vứt nắp bừa bãi." Khúc Thanh Trúc hướng dẫn, "Các đồ dùng chị sử dụng cũng vậy, đừng để loạn, mỗi lần dùng xong rửa sạch, lau khô rồi cất đi."
Thích Nhất Hoan gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, trước kia pha rượu xong nàng sẽ soái khí ném đi, sai người của mình dọn dẹp.
Chậc chậc, hiện tại đã thành hiền thê lương mẫu rồi.
Thích Nhất Hoan tự động viên mình không sao, dọn dẹp nơi này xong cũng giống như nộp bài thi vậy, nàng có thể nộp đơn xin thường trú.
Nghĩ như vậy, Thích Nhất Hoan rất có động lực, cam đoan với Khúc Thanh Trúc, nàng đưa Khúc Thanh Trúc đến công ty trước, nói: "Làm việc chăm chỉ, chờ em trở về tôi nhất định sẽ cho em một siêu bất ngờ."
Trên đường trở về, Thích Nhất Hoan gọi người dọn phòng, sai người dọn dẹp mọi thứ, nếu không phải sợ Khúc Thanh Trúc nói, nàng có thể sơn lại tường, thậm chí cả sàn nhà, còn đổi màu.
Dọn dẹp xong, nàng nhờ người chụp hai bức ảnh, một tay cầm máy hút bụi, giả vờ làm việc thật lâu rồi gửi cho Khúc Thanh Trúc: [Mệt chết tôi]
Khúc Thanh Trúc gửi tới một tin nhắn thoại: "Vất vả rồi."
Thích Nhất Hoan: [Không vất vả, tôi làm xong rất nhanh]
Khúc Thanh Trúc: [Chị có thể làm sạch sao?]
Thích Nhất Hoan: [Nếu tôi làm sạch sẽ có thưởng không? Em có cho phép tôi luôn ở lại nhà em không? Tôi có thể dọn dẹp nhà của em mỗi ngày]
Khúc Thanh Trúc: [Còn tùy tình huống]
Thích Nhất Hoàn đưa máy hút bụi cho dì, lấy hoa quả mời dì ăn, sau đó bật TV hét vào điều khiển từ xa: "Mở bài hát "
Bắt chéo chân, cầm quả nho.
Nàng nhớ ngày xưa nàng có một người bạn tốt cũng trạc tuổi nàng, gần ba mươi, vì công việc quá bận rộn, không có thời gian yêu đương nên đã nuôi dạy một tiểu muội muội trẻ trung đầy sức sống, giống như nuôi một con chim hoàng yến.
Tiểu muội muội cũng khá thú vị, áp lực công việc quá lớn, lao ra đường hét lên rằng không muốn làm việc vất vả, muốn phú bà dưỡng nàng, lúc hét tình cờ gặp bạn của nàng, bạn nàng liền mang nàng ấy về nhà.
Sau đó......
Sau đó, chậc chậc, bạn nàng liền giao hết công việc cho chim hoàng yến, dỗ chim hoàng yến học hành, quản lý gia sản cho cô, nghe nói mấy ngày trước chim hoàng yến chịu không nổi nên muốn quay lại làm xã súc, thậm chí còn bỏ nhà đi lúc nửa đêm.
Thích Nhất Hoan không nghĩ tới sinh thời mình giống như làm chim hoàng yến, nàng lại nhéo một quả nho khác, mọng nước ngọt ngào, cắn một ngụm cũng không đủ.
Nàng đang nghĩ đến việc nhưỡng rượu, đang định gọi cho người bạn làm rượu để gửi nho chi đối phương, vừa mới chuyển máy, dì quản gia bên cạnh đã nói: "Thích tiểu thư, có người gõ cửa, ngài có muốn mở cửa không?"
"Mở đi... alo, đúng vậy, là tôi, bên cậu còn nho không?" Thích Nhất Hoan đi ra ban công nói chuyện với bạn.
Chủ yếu là nói về những diễn biến gần đây, còn nói chuyện tình cảm của họ, Thích Nhất Hoan kiêu hãnh khoe khoang: "Bạn gái của tôi, chính là người mà tôi đã nói với cậu lần trước, là Khúc Thanh Trúc, tổng giám đốc của công ty trang sức 'Tiểu thư Kiều Vi', tôi đuổi em ấy tới trong tay rồi, bạn gái của cậu thế nào?"
"Cũng còn tốt, chỉ là tiểu muội muội không nghe lời, chạy lung tung." Bạn nàng nhàn nhạt nói.
Thích Nhất Hoan hỏi: "Cậu không đi tìm sao?"
"Không cần tìm, em ấy chạy đến phòng ngủ của mình rồi." Bạn nàng nói, trong đầu Thích Nhất Hoan tràn đầy nghi hoặc, sau đó nàng nghe thấy tiếng rống bi phẫn đan xen từ đầu bên kia của điện thoại, một giọng nói xa lạ của tiểu muội muội cất lên: "Ai biết mẹ nó toàn bộ tòa nhà này đều là nhà của chị? Tầng tầng đều là phòng ngủ của chị!"
Thích Nhất Hoan: "..."
Bạn nàng nói: "Xin lỗi, mình là một phú bà."
Thích Nhất Hoan có chút chua chát nói: "Mình cũng là một phú bà, nhưng bạn gái mình không muốn mình nuôi, mình ở trong nhà em ấy, em ấy nuôi mình."
"Vậy cậu nghĩ cách đi." Bạn nàng nói: "Tính kế cô ấy đi."
Không phải Thích Nhất Hoàn chưa từng tính kế Khúc Thanh Trúc, mà là Khúc Thanh Trúc quá thông minh, lần nào cũng có thể phản bác nàng, bạn nàng nói: "Phải có kỷ xảo, tùy theo tính cách của bạn gái mà xuống tay"
Thích Nhất Hoan được chỉ điểm, nói: "Bạn gái của mình tương đối mềm lòng, buổi tối mình có thể giả vờ không ngủ được, lạ giường... A, đúng rồi, mình sẽ giả vờ say kéo em ấy về nhà."
Hai người phân tích, có được hay không lại là chuyện khác, dù sao bạn gái của nàng có chỉ số IQ cao, không ăn được tính kế của nàng.
Trò chuyện một lúc, Thích Nhất Hoan cũng kể một số câu chuyện thú vị về bản thân và Khúc Thanh Trúc, trong đó có câu chuyện đến Venice, đó là một kỷ niệm vô cùng ngọt ngào, nàng được tắm nắng mặt trời và được say trong tình yêu. Bạn nàng cũng nói không nghĩ tới người từng sống giữa ngàn hoa như Thích lão bản lại có một ngày rơi vào tình yêu.
Thích Nhất Hoàn mỉm cười quay đầu lại, "Cũng không có, có thời gian tôi sẽ cho cậy gặp...bạn gái? Thanh Trúc, em, em về lúc nào vậy?"
Lúc này Khúc Thanh Trúc đang ngồi trên sô pha, không biết đã về bao lâu, đã nghe được bao nhiêu, Thích Nhất Hoan suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất, run rẩy nhìn Khúc Thanh Trúc.
Khúc Thanh Trúc cười nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: "Rất mệt, một mình chị dọn dẹp sao?"
Đầu lưỡi Thích Nhất Hoan xoắn xuýt, "Đúng vậy, là như vầy, tôi tự mình dọn dẹp, mệt mỏi liền kêu dì tới dọn dẹp, phải không dì?"
Dì cũng rất có nhãn lực, gật đầu liên tục: "Lúc cô mới về chúng tôi vừa mới tới đây, trước đó đều là Thích tiểu thư dọn dẹp."
"Mười đô la trong ngăn kéo của tôi còn ở đó không?" Khúc Thanh Trúc hỏi.
Dì trả lời rất nhanh: "Không có, lúc lau chùi tôi không thấy, cô nhớ nhầm sao? Tay chân tôi rất sạch sẽ a."
Khúc Thanh Trúc nhìn Thích Nhất Hoan, nâng nâng cằm.
Thích Nhất Hoan cắn môi, nghiêng người, nhỏ giọng nói với bạn nàng: "Giúp mình một chút, trả lời thế nào đây?"
Bạn nàng nói: "Không trả lời được, cô ấy quá thông minh." Nói xong, trong điện thoại chỉ có tiếng bíp, bạn nàng đã trực tiếp cúp máy.
Thích Nhất Hoan lại nhìn về phía Khúc Thanh Trúc.
Khúc Thanh Trúc khoanh tay, bắt chéo chân thon dài, tây trang của cô có vết nhăn mà sáng giờ chưa vuốt phẳng, cô chậm rãi nói: "Giả vờ không ngủ được, lạ giường, Thích lão bản, nếu không thì chị về nhà ngủ đi."
"Không không không, tôi chỉ thuận miệng nói bừa thôi."
"Còn uống say nhớ nhà, Thích Nhất Hoan."
Thích Nhất Hoan ra ngoài, quản lý quán bar đã lâu như vậy, chưa bao giờ là kẻ hèn nhát, hiện tại chân có chút run rẩy, vội vàng đi tới ngồi bên cạnh Khúc Thanh Trúc: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi."
"Hảo tỷ tỷ, tha cho tôi đi."
Khúc Thanh Trúc mỉm cười giơ tay lên sờ đầu nàng: "Ngoan."