Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Sau khi Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan kết hôn, hai người sống trong một biệt thự lớn, chưa đủ đến tuổi muốn sinh con nên có vẻ rất trống trải.

Thích Nhất Hoan thích náo nhiệt nên đã đến gặp một người bạn xin một con chó về nuôi, đó là giống Husky, khi bắt đầu thương lượng, Khúc Thanh Trúc còn có chút do dự vì hồi nhỏ cô đã bị chó cắn một lần, khi nhìn thấy chó có chút sợ hãi.

Thích Nhất Hoan trấn an cô: "Em yên tâm, dắt husky về để làm chúng ta vui vẻ, không có việc gì chúng ta có thể ra ngoài dắt chó đi dạo, cũng coi như là lạc thú sau khi kết hôn."

Khúc Thanh Trúc nghe xong thấy có lý nên kêu nàng dắt, nếu thực sự khó hòa hợp thì cô sẽ gửi trả bạn của nàng.

Cùng ngày, Thích Nhất Hoan vui vẻ mua thức ăn cho chó, ổ chó và mọi đồ chơi chó thích chơi, nàng còn chụp ảnh trước đăng lên WeChat: [Đi đón con trai, sau này trong nhà sẽ có thành viên mới, không cần ghen tị]

Mặt sau còn tag Khúc Thanh Trúc.

Ba giờ chiều, Thích Nhất Hoan mang chó về, Husky vừa tới sợ người lạ, còn rất xa cách, đi như mèo.

Thích Nhất Hoan sợ Khúc Thanh Trúc không thích, liền đội chiếc mũ dưa hấu mua trước đó lên cho nó, xoa đầu chó dặn dò: “Lát nữa gặp mẹ mi, mi nhất định phải thành thục ổn trọng, không thể tùy tiện, nếu chọc mẹ mi không vui, cái nhà này liền không thể dung nạp mi.”

Husky sủa một tiếng, Thích Nhất Hoan vui vẻ dắt nó vào nhà, chia lãnh địa cho nó, nơi nào là ba mẹ ở, nơi nào là của riêng nó, tuyệt đối không được phép tiến vào, chẳng hạn như phòng ngủ và thư phòng.

Husky sủa liên tục hai tiếng, Thích Nhất Hoàn gửi tin nhắn cho một người bạn nói: "Cậu huấn luyện rất tốt, có thể hiểu tiếng người, nói cái gì làm cái đó, hiện tại mình rất tự tin, rất mong chờ cuộc sống tương lai."

Sau khi gửi xong, nàng chơi với husky một lát, trước kia nàng thường đến chỗ bạn mình chơi với Husky, Husky biết nàng nên nhanh chóng làm quen với nơi này.

Thích Nhất Hoan chỉ vào bức ảnh cưới trên tường, “Nhìn cho rõ, mỹ nhân bên cạnh ta chính là vợ của ta, là mẹ khác của mi, hôm nay ta dẫn mi đi gặp em ấy, mi phải thông minh một chút biết không!”

Thích Nhất Hoan gửi vài bức ảnh cho Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc trả lời được, sáu giờ tối, Thích Nhất Hoan dắt chó đến đón cô tan làm.

Mặc dù là thú cưng nhưng cũng là thành viên mới của gia đình, Khúc Thanh Trúc vẫn rất căng thẳng, bước đi nhanh hơn bình thường, khi bước đến cửa công ty, cô nhìn thấy Thích Nhất Hoan đang dắt chó xuống xe.

Con chó lè lưỡi ngồi cạnh Thích Nhất Hoan, khi Thích Nhất Hoan ho một tiếng, con chó nghiêng đầu liếc nhìn người ra cửa công ty.

Khúc Thanh Trúc cong môi đi đến chỗ bọn họ, Thích Nhất Hoan lại ho, Husky nhìn chằm chằm vào Khúc Thanh Trúc, dẩu mông cười với Khúc Thanh Trúc, mặc dù nó đeo rọ mõm nhưng Khúc Thanh Trúc có thể cảm nhận được nó nhiệt tình thế nào.

Khúc Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn Thích Nhất Hoan, rồi lại nhìn Husky, mỉm cười, ngồi xổm xuống sờ đầu husky, hỏi Thích Nhất Hoan: “Chị dạy sao?”


"Đương nhiên, thế nào, thích không?"

Thích Nhất Hoan cũng sờ sờ đầu Husky, nói: "Biểu hiện không tồi, sủa một tiếng cho mẹ nghe đi."

Husky: "Gâu gâu!"

Khúc Thanh Trúc cười nói: "Rất giống chị."

"Sao có thể?" Thích Nhất Hoan hạ giọng nói: "Chị không kêu em là mẹ, chị không thể kêu. Đương nhiên nếu em muốn, chị cũng có thể kêu một tiếng."

"Không phải nói cái này." Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Husky, thỉnh thoảng giả vờ cao lãnh, Khúc Thanh Trúc thực sự không nhịn được, nói: "Hôm nay chúng ta về nhà trễ một chút, đi tản bộ."

“Được.” Thích Nhất Hoan lại hỏi: “Husky, có được không?”

"Còn chưa có tên sao?"

"Không có, chị chờ em về đặt."

"Vậy phải đặt thật hay." Khúc Thanh Trúc cầm sợi dây trong tay nàng, hai người đi dọc đường một lúc, Husky rất hiếu động, luôn chạy khắp nơi, thừa dịp lúc này trời còn chưa tối, lại dẫn Husky sang công viên bên cạnh đi dạo một vòng.

Buổi tối trở về, hai người đang nghĩ tên, Thích Nhất Hoan phát hiện Khúc Thanh Trúc vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Thích Nhất Hoan một tay chống cửa sổ xe, suy nghĩ sâu xa rồi nói: “Chị không giỏi đặt tên, đây là chó của hai chúng ta, em nghĩ đặt tên gì hay đều có thể đặt."

"Về em sẽ nói cho chị biết, em muốn nghĩ kỹ."

Khúc Thanh Trúc lại xoa xoa Husky, Husky ngồi giữa hai người, khá ngoan ngoãn, nhìn mẹ này rồi lại nhìn mẹ kia.

Thỉnh thoảng bởi vì hai mẹ quá cao lãnh nên nó nghiêng đầu tỏ vẻ nghiêm túc, có mấy lần Khúc Thanh Trúc không khỏi nghiêng đầu cười.

"Nhất Hoan, quyết định này của chị rất đúng." Khúc Thanh Trúc khen nàng.

Thích Nhất Hoàn xấu hổ đến mặt đỏ bừng.


Về đến nhà, Thích Nhất Hoàn trộn thức ăn cho Husky, Khúc Thanh Trúc vào bếp nấu ăn, lúc hai người đang ăn thì Husky kéo cái máng tới, dựa vào bên cạnh mà ăn.

Một nhà ba người khá vui vẻ, Thích Nhất Hoan không có việc gì phải xử lý nên chơi ở cạnh bàn của Khúc Thanh Trúc một lúc, hôn lên má cô, đi tắm rồi hẹn cô nửa tiếng sau gặp lại, chuẩn bị lát nữa hôn ở trên sô pha một lúc.

Khúc Thanh Trúc gật đầu, nói được.

Nhưng khi Thích Nhất Hoan đi ra, Khúc Thanh Trúc đang ôm Husky, hai chân Husky quẫy ở trên đùi, Khúc Thanh Trúc cười đến nấc lên.

Thích Nhất Hoan ghen, như thế nào xoay người một cái con trai lại biến thành tình địch rồi?

Nàng buồn bực liền nghe Khúc Thanh Trúc gọi mình: "Nhất Hoan, chị mau nhìn xem, Husky rất giống chị, hai người giống như được tạc từ cùng một khuôn vậy, chơi rất vui."

Trong đầu Thích Nhất Hoan tràn ngập dấu chấm hỏi, husky giống nàng?

Khúc Thanh Trúc giống như tâm linh tương thông với nàng, đáp: "Biểu tình rất giống, ha ha ha, chơi rất vui, em nghĩ ra nên đặt tên nó là gì rồi."

Trong đầu Thích Nhất Hoan cũng hiện lên một cái tên, vội vàng nói: "Đừng, đừng nói là..."

"Kêu là Nhị Hoan đi, thật sự rất đáng yêu, Nhất Hoan, Nhị Hoan, nghe liền cảm thấy là người một nhà."

Thích Nhất Hoan: "..."

Đột nhiên nàng thấy hối hận khi đưa Husky về nhà, nàng mang Alaska hay Eskimo không tốt sao! Này chẳng lẽ không đáng yêu sao…

Nhìn Nhị Hoan ngốc nghếch kia, phi, Husky ngốc nghếch kia... Dù sao cũng là cẩu ngốc, nàng liền hối hận.

Thích Nhất Hoan đứng nhìn một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Khoảnh khắc: [Vợ và Chó]

Bầu trời đang chuyển sang màu xám, ánh nắng chiếu lên ghế sô pha và cơ thể bọn họ, mang đến cho mọi thứ một tầng ấm áp.


Những bình luận bên dưới thật gây mất hứng.

Văn Cẩn Ngôn: [Đây là em trai cậu sao? Husky Nhất Hoan?]

Lục Kiều Vi: [Thanh Trúc cười thật vui vẻ, hahahaha, sao chị lại muốn mang husky về nhà?]

Bạn ủ rượu: [Sao nghe như mắng người vậy, lúc này nên tag vợ của cậu vào đi]

Bạn nào đó: [A, má lúm đồng tiền của tỷ tỷ không có rượu mà lại làm Nhất Hoan (Husky) say như chó]

[Husky ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

Thích Nhất Hoan cầm điện thoại đi đến ngồi cạnh Khúc Thanh Trúc, sau đó nhìn Husky đang thè lưỡi cười, cười cũng không được, tức giận cũng không được, nàng mở miệng “gâu” với Husky một tiếng.

Husky chết lặng, nhìn nàng chằm chằm.

Mặc dù không hiểu tại sao mẹ nó lại muốn học nó, nhưng nó liền thức thời nhảy khỏi ghế sô pha.

Sau khi husky rời đi, Thích Nhất Hoan lại chiếm lãnh thổ, nói: "Bảo bối, chị nghĩ chúng ta cần dạy nó một ít kiến ​​thức."

“Kiến thức gì?”

“Kiến thức tính dục.” Thích Nhất Hoan nghiêng người hôn lên môi cô, tâm tình Khúc Thanh Trúc rất tốt, hôn lại nàng, nhẹ nhàng mà mềm mại, giống như lúc yêu đương cuồng nhiệt, hai người ôm nhau, làm cái gì cũng tinh tế ôn nhu.

Khi Thích Nhất Hoan hôn, nàng liếc nhìn Husky đang lăn lộn trong phòng khách, khi husky nhìn nàng, nó cũng rất kích động chạy vòng quanh với quả bóng trong miệng.

Keng keng keng.

Khúc Thanh Trúc nghe xong lỗ tai nóng lên, cũng không da mặt dày như Thích Nhất Hoan, ngay cả ở trước mặt con chó cũng có thể làm chuyện kia với cô, cô vỗ vai nàng nói: "Về phòng đi."

Thích Nhất Hoan nhạy bén liếc nhìn đôi tai đỏ rực của cô, trong lòng kích động, ánh mắt sáng lên, "Thanh Trúc.... thẹn thùng sao?"

Khúc Thanh Trúc không nói gì.

Thích Nhất Hoan lại cắn vào tai cô: “Nóng như vậy.”

"Được rồi được rồi, nháo trước mặt con cái ra thể thống gì?" Khúc Thanh Trúc giả vờ nghiêm túc, nhưng Thích Nhất Hoan lại tàn nhẫn đẩy cô ngã xuống ghế sô pha, "Chị muốn làm ở đây, Thanh Trúc ngoan, xin em."


"Không được." Khúc Thanh Trúc muốn đi, lại bị Thích Nhất Hoan kéo lại, hai người giằng co, Thích Nhất Hoan ôm eo cô, suýt nữa xé rách tây trang của cô.

Hai người lôi lôi kéo kéo, Husky cũng tới lôi lôi kéo kéo.

Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan vẫn là vào phòng ngủ, khi hai người đi ra, dép lê liền thành một nửa, hai người không muốn đánh, chỉ có thể giáo dục.

Khúc Thanh Trúc ngồi ở bên cạnh husky, nói: "Nhị Hoan, sau này không được cắn dép nữa."

“Nhị Hoan, mi không được học theo thói xấu của mẹ mi, không thể làm công tử, không thể làm hoa hồ điệp.”

"Nhị Hoan, về sau chúng ta sẽ là người một nhà."

Dù có được giáo dục bao nhiêu lần, thói quen của Husky vẫn không thay đổi, Thích Nhất Hoan cùng dưỡng thành một thói quen xấu.

Mỗi lần, bất cứ khi nào muốn thấy Khúc Thanh Trúc xấu hổ, nàng sẽ kéo Husky qua, hôn Khúc Thanh Trúc trước mặt Husky.

Tùy thời tùy chỗ, đôi khi trong phòng khách, đôi khi trong phòng bếp, đôi khi trong phòng tắm.

Mỗi khi có Husky ở bên cạnh, Khúc Thanh Trúc đều xấu hổ đỏ mặt mắng nàng: "Chị có thể có mặt mũi chút được không?"

"Em xem tôi muốn mặt mũi khi nào?"

Muốn mặt mũi có thể lấy vợ được không?

Rõ ràng là không, người trẻ tuổi không cần cảm thấy thẹn, gặp được liền theo đuổi, đuổi theo được chính là thành tựu.

Trong khoảng thời gian này, Thích Nhất Hoan đã nhiều lần dựa vào Husky để chiếm thế thượng phong, khi dễ Khúc Thanh Trúc cho đến khi hỏng mất, hỏng đến phát khóc...

Dù sao ăn thịt cũng tốt.

Điều không tốt duy nhất chính là sau này Husky cũng dưỡng thành một thói quen xấu, chỉ cần Thích Nhất Hoan muốn làm chuyện kia với Khúc Thanh Trúc, Husky sẽ theo phản xạ có điều kiện cắn bóng chuông chạy xung quanh.

Những ngày sau khi kết hôn đều vui vẻ như vậy, không có kết cục hạnh phúc, bởi vì hai người càng ngày càng hạnh phúc hơn.

À đúng rồi.

Sau này theo yêu cầu mãnh liệt của Thích Nhất Hoan, Husky lại có thêm một cái tên khác: Trúc Hoan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận