Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Mười hai giờ trưa, các khoa trong bệnh viện lần lượt tan ca, tới tới lui lui đều là người, nơi này là trạm trung chuyển của cuộc đời, có tân sinh, có kết thúc, còn có đủ loại hoàn cảnh.

Thẩm Trác Ngọc đút một tay vào túi, nắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Cô gái vừa được đưa vào thế nào rồi?"

Y tá trẻ bước ra thở dài: "Không qua khỏi."

Thẩm Trác Ngọc cau mày, hô hấp trở nên ngắn ngủi, cô há miệng, cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại.

Y tá trẻ cũng cảm thấy đáng tiếc, không nhận thấy cô có gì khác lạ, chờ người nhà bệnh nhân đến, nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện mắt Thẩm Trác Ngọc đã đỏ hoe.

Nàng vội vàng hỏi: "Bác sĩ Thẩm, chị bị sao vậy?"

"Không, không sao.." Bác sĩ Thẩm nghiêng đầu.

Những người đã quen nhìn thấy sinh tử khó có thể nói những lời an ủi, y tá trẻ lắp bắp nói: "Chị quen biết cô bé đó sao? Aiz... thật đáng thương, cha mẹ thật vô trách nhiệm, say rượu lái xe còn không thắt dây an toàn, mới tám tuổi thôi…”

Thẩm Trác Ngọc lấy lại bình tĩnh: "Tám...tám tuổi?"

"Đúng vậy."

Y tá trẻ đáng tiếc thở dài.

Thẩm Trác Ngọc toát mồ hôi lạnh, thở ra một hơi, đợi cô bé được đẩy ra ngoài, cô đi tới nhìn qua, an ủi người nhà bệnh nhân.

Lái xe trong tình trạng say rượu, người cha không chú ý vượt đèn đỏ, bị xe tải lớn tông phải, bé gái không thắt dây an toàn.

Vết thương của người cha không nguy hiểm đến tính mạng, cô bé đã chết.

Sinh mệnh mong manh, trong bệnh viện lại có một tiếng khóc khác.

Y tá trẻ nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Bác sĩ Thẩm có thân thích họ Trì sao?"

Một đồng nghiệp hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

"Mỗi lần có bệnh nhân họ Trì tới, chị ấy đều qua xem." Y tá trẻ nói: "Thường xuyên như vậy, luôn là lo lắng sốt ruột, giống như có chuyện gì đó."

Một y tá khác nói: “Trước kia tôi nghe nói đối tượng kết hôn của bác sĩ Thẩm họ Trì, nhưng sau đó xảy ra chuyện, cho nên hai người không kết hôn”.

“Nhắc đến chuyện này tôi mới nhớ, không phải trước kia có tin tức sao, hai cha con yêu cùng một nữ nhân, lúc đó còn tặng nhẫn, thiết kế sư cũng là một người.”

“Đúng đúng đúng, lúc đó còn lên hot search, sẽ không phải là bác sĩ Thẩm đi. Tôi nhớ lúc đó trên mạng mắng rất nhiều, nói hào môn sống buông thả, còn cô vợ nhỏ giống như một cuộn băng hai mặt vậy."


Hai y tá nói chuyện rất lâu, cho đến khi y tá trưởng đi tới gõ cửa: "Đừng nói nhảm, các cô còn không rõ ràng bác sĩ Thẩm là ai sao?"

Các y tá nhanh chóng im lặng, bác sĩ Thẩm nổi tiếng là người tốt, thường đưa tiền cho bệnh nhân chữa bệnh, ai gặp khó khăn tìm cô cũng giúp đỡ, trong bệnh viện cô được biết đến là một mỹ nhân ôn nhu.

Nói về tin đồn của cô, ai cũng cảm thấy đáng thương, những hot search trước đó có lẽ đã để lại ấn tượng sâu sắc, trong lòng ai cũng có chút nghị luận.



Sợ hãi một lúc, Thẩm Trác Ngọc cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn vài miếng rồi quay lại khoa tiếp tục tiếp đãi bệnh nhân.

Phòng khám ngoại của bệnh viện chưa bao giờ thiếu bệnh nhân, càng có nhiều người gọi Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc vẫn luôn vùi đầu trong công việc.

"Mời bệnh nhân 0321 Trì Nhuế Thư đến khoa Tim mạch khám bệnh."

Đài phát thanh vang lên, Thẩm Trác Ngọc sửng sốt.

Thẩm Trác Ngọc quay đầu nhìn máy tính, sau đó ngẩng đầu nhìn người từ bên ngoài đi vào, hôm nay cô đã nghe thấy cái tên này hai lần.

Trì Nhuế Thư... hiện tại đã rút đi vẻ ngây ngô, từ Trì đại tiểu thư 18 tuổi biến thành một cô gái 23 tuổi.

"Chào bác sĩ Thẩm." Trì Nhuế Thư đưa bản kết quả khám sức khỏe cho cô, nói: "Trên đó nói xương sườn, tim và phổi có tạp âm."

Thứ cô đưa là báo cáo khám sức khỏe của trường đại học, Thẩm Trác Ngọc bừng tỉnh, hỏi: "Ngày thường có triệu chứng gì khó chịu không? Bác sĩ khám sức khỏe nói thế nào?"

"Bình thường không sao, nhưng tim thường đập nhanh, đập xong cảm thấy buồn nôn, lúc kiểm tra sức khỏe, đổi hai ba bác sĩ, họ đều nói có tạp âm bên trong."

“Trước tiên làm siêu âm màu và điện tâm đồ đi.” Thẩm Trác Ngọc nói cho cô: “Tầng hai.”

“Được.” Trì Nhuế Thư cầm báo cáo, Thẩm Trác Ngọc lại nói: “Đừng căng thẳng.”

Trì Nhuế Thư siết chặt ngón tay, khi đi ra, cô xoa xoa ngực hai lần, không dám dùng quá nhiều sức.

Khoa tim mạch có rất nhiều bệnh nhân, Thẩm Trác Ngọc lại tiếp thêm mấy bệnh nhân nữa, kê một ít thuốc, làm việc được một giờ mới tới Trì Nhuế Thư.

Trì Nhuế Thư đưa hai bức ảnh cho Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc lật qua nói: “Siêu âm màu không có vấn đề gì, bình thường thôi, sóng T thay đổi, chỉ là nhịp tim đập nhanh mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn, dạo này thức khuya nhiều sao?"

Trì Nhuế Thư gật đầu: “Gần đây thức khuya viết luận văn mấy đêm.”

“Nghỉ ngơi nhiều một chút.” Thẩm Trác Ngọc đưa báo cáo cho cô, “Còn phải tập thể dục nhiều hơn.”


"Cảm ơn bác sĩ, vậy nguyên nhân gây nôn là gì?"

“Bụng dưới bên trái có đau không?” Thẩm Trác Ngọc hỏi.

Trì Nhuế Thư nói: "Đau."

"Bị viêm dạ dày ruột."

Nói xong, Thẩm Trác Ngọc dừng một chút, nhẹ giọng bổ sung: "Cũng nên chú ý đến chế độ ăn uống."

Một bệnh nhân bên cạnh cười nói: “Bác sĩ Thẩm thật đa tài, còn có thể biết được bệnh dạ dày.”

“Làm bác sĩ, nhất định phải biết nhiều một chút.” Thẩm Trác Ngọc gật đầu với Trì Nhuế Thư, nhận đơn từ bệnh nhân bên cạnh, nói với bệnh nhân: “Gần đây anh có chút nhiễm trùng, trước đây anh có từng phẫu thuật bắc cầu tim không?... Không sao đâu, không cần tiêm, chỉ cần uống thuốc là được..."

Phòng khám ngoại không lớn, không thể chứa quá nhiều người, Trì Nhuế Thư nhìn một hồi rồi cầm đơn đi ra ngoài.

Thẩm Trác Ngọc tan làm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trì Nhuế Thư vẫn đang ngồi ở khu vực chờ bên ngoài, cúi đầu xem báo cáo kiểm tra vừa rồi.

Vài giây sau, Trì Nhuế Thư ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: "Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp, Thẩm Trác Ngọc gật đầu.

Cô cười nhẹ đáp lại, hỏi, "Dạo này con thế nào?"

Nói xong cảm giác như cắn phải lưỡi, nếu sống tốt thì sao lại đến bệnh viện?

Trì Nhuế Thư cười nói: "Vừa rồi dì nói con khá tốt, vậy con liền khá tốt."

Nàng lại hỏi: "Còn dì thì sao? Cùng chồng dì có khỏe không?"

Thẩm Trác Ngọc hơi sửng sốt, cũng nói khỏe.

Trì Nhuế Thư nhét báo cáo vào trong túi rồi nói: “Gọi cho chồng dì đi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm, hai ngày nữa con phải trở về, lần sau sẽ không có cơ hội.”

Thẩm Trác Ngọc khô khan trả lời, nói được lại nói: “Dì đi thay quần áo.”

“Được.” Trì Nhuế Thư đứng ở cửa chờ cô.

Thẩm Trác Ngọc quay lại quầy, cúi đầu nhìn quần áo trên người, cởi áo blouse ra treo lên mắc áo, mất mấy phút mới xách túi đi ra.


Cô nhìn Trì Nhuế Thư áy náy nói: "Xin lỗi, chồng dì làm ca đêm, không thể cùng ăn cơm, chúng ta đi ăn trước đi, lần sau có thời gian lại kêu ông ấy đi cùng."

Trì Nhuế Thư nói không sao rồi mở thang máy.

Hai người cùng nhau đi vào, khá đông đúc, cả hai đều đứng trong góc, khi gặp bệnh nhân của Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc liền giúp đỡ, lại dặn dò vài câu.

Ra ngoài hạ nhiệt độ, Thẩm Trác Ngọc hít hít mũi, gần đó có một nhà hàng, cô dùng điện thoại tìm kiếm trên Baidu, hỏi Trì Nhuế Thư: “Con muốn ăn gì?”

"Đều có thể, dì xem đi."

Thẩm Trác Ngọc rất ít khi đi ăn ngoài, thường ở nhà nấu cơm, thỉnh thoảng đi ra ngoài cùng đồng nghiệp mới có thể khao chính mình một chút, cô tìm kiếm vài nhà hàng, tìm được một nhà hàng Nhật có đánh giá tốt.

Hai người bắt taxi tới đó, trong nhà hàng buôn bán rất tốt, đợi một lát mới có phòng riêng, không khí yên tĩnh, ý tưởng nghệ thuật được thiết kế giống như một buổi trà đạo của Nhật Bản.

Gọi một đĩa thịt nướng, sushi và một ít sashimi, Thẩm Trác Ngọc vốn định gọi thêm hải sản, nhưng Trì Nhuế Thư ngăn lại, nói: "Đủ rồi, không cần nhiều như vậy, gọi nhiều quá ăn không hết sẽ lãng phí."

"Được, nếu con chưa no thì lát nữa dì lại gọi cho con." Thẩm Trác Ngọc dùng nước nóng đun đôi đũa đưa cho nàng, Trì Nhuế Thư cũng không trực tiếp nhận lấy mà nhìn cô thật sâu, nói: "Thói quen của dì vẫn không thay đổi.”

Trước kia khi đi ăn ngoài, Thẩm Trác Ngọc cũng rất thích rửa đũa đưa cho nàng, Thẩm Trác Ngọc sửng sốt một chút rồi nói: “Như vậy sạch sẽ hơn, khi con ăn ở ngoài chú ý một chút, chính mình cũng nên dưỡng thành thói quen này."

"Được." Trì Nhuế Thư cúi đầu ăn.

Hai người nói rất ít, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Thẩm Trác Ngọc thỉnh thoảng sẽ hỏi nàng về chuyện ở nước ngoài, chuyên ngành của nàng là gì, sau khi tốt nghiệp dự định của nàng là gì, giống như cha mẹ hỏi con cái vậy.

Trì Nhuế Thư đơn giản trả lời, nói nàng ở nước ngoài sống rất tốt, bận rộn học tập, có nhiều nơi vui chơi, chỉ là không có thời gian đến đó, đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị, nàng thích đồ Trung, nhưng lúc đầu nàng không nấu được, sau đó đói đến ngất xỉu, liền đăng ký học nấu ăn, hiện tại có thể nấu ăn.

Những gì Thẩm Trác Ngọc nghe được là cuộc sống ở nước ngoài cũng không tốt lắm, nhưng nàng đã khác trước.

Bốn năm, hai người ít nhiều đã thay đổi, ngoại hình, tính cách, thói quen, nếu không quen biết nhau có lẽ sẽ không nhận ra nhau.

Trước kia Thẩm Trác Ngọc để tóc dài, nhưng hiện tại chỉ thắt một bím tóc nhỏ sau đầu, trở bên thành thục ôn như hơn trước, trầm lặng mượt mà như dòng suối.

Về phần Trì Nhuế Thư, nàng còn thay đổi lớn hơn, đại tiểu thư vốn ồn ào kiêu ngạo trước đây giờ đã trở nên trầm tĩnh hơn, thu liễm mọi góc cạnh sắc bén, giống như là một người khác.

Thẩm Trác Ngọc không quen.

Súp miso trong nhà hàng rất ngon, ăn một bát liền thấy no, khi ra ngoài thì trời đã tối nên hai người đi dọc phố một lúc.

"Con sống ở đâu?" Thẩm Trác Ngọc hỏi.

“Tìm một khách sạn gần đây ở là được, cũng không thể ở lại quá mấy ngày.”

Thẩm Trác Ngọc hỏi: “Vậy lần này trở về là làm gì?”

"Nói chuyện kết hôn, bạn trai con đang phát triển ở trong nước, chờ con lấy được bằng tốt nghiệp sẽ kết hôn."


Thẩm Trác Ngọc nói khá tốt, lại hỏi: "Bạn trai con không đến đón con sao? Nếu không con đến trung tâm tìm một khách sạn lớn đi."

“Không cần, anh ấy không quan tâm đến con.”

Trì Nhuế Thư đút hai tay vào túi, hỏi: "Quá bận, đến lúc kết hôn sẽ xin nghỉ một thời gian, dì có muốn đến dự hôn lễ của con không?"

Thẩm Trác Ngọc thấy giới trẻ hiện nay yêu đương đều pha lẫn mật ngọt, không thể nói là cảm giác gì, muốn hỏi nhưng lại sợ không thích hợp.

Cô kéo quần áo hỏi: “Con có mang theo hành lý không?”

"Không."

“Vậy…” Thẩm Trác Ngọc nuốt nước bọt, “Vậy đi mua hai kiện đi, con mặc ít quá, chờ đợt lạnh đến con sẽ không chịu nổi.”

"Gần đây có cửa hàng quần áo không?" Trì Nhuế Thư xoa mũi, "Đừng nói, đúng là rất lạnh, ở nước ngoài còn ấm hơn ở đây."

Bên này chỉ có những cửa hàng bán lẻ nhỏ, không có hàng hiệu nào, Thẩm Trác Ngọc sợ nàng không quen mặc, nhưng Trì Nhuế Thư nói không sao.

Hai người liên tiếp vào mấy cửa hàng, quần áo cũng tương đối sang trọng, Trì Nhuế Thư chọn một bộ quần áo mặc thử, quay lại hỏi: "Thế nào? Nhìn cũng được đi."

Trì Nhuế Thư xuất ngoại khi mới mười tám tuổi, mười tám tuổi chính trực thanh xuân, vóc dáng rất cao, hiện tại giống như đã cao thêm một chút.

Dù cô mặc quần áo nào cũng rất đẹp, Thẩm Trác Ngọc nói đẹp rồi đi thanh toán, Trì Nhuế Thư vội vàng muốn quét mã, Thẩm Trác Ngọc nói: “Đã lâu rồi không gặp con, coi như đây là món quà gặp mặt đi."

Trì Nhuế Thư không từ chối mà cầm lấy quần áo, khi đi ra cô mới nhận ra đây là cửa hàng cuối cùng.

Đi về, đi tới ngã tư, Trì Nhuế Thư nói: "Con đi đây, con thấy gần đây có khách sạn."

Thẩm Trác Ngọc ừ một tiếng, xoay người lên taxi.

Có gió lạnh thổi qua, ngoài đường không có mấy người đi lại, đêm mùa đông ảm đạm, chỉ muốn về nhà thật nhanh, nằm xuống chiếc giường ấm áp.

Thẩm Trác Ngọc mở cửa, bên trong vắng tanh, chỉ có rèm cửa rung chuyển, cô ngả người ra sau, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào giữa hai lông mày.

Cuộc hội ngộ với Trì Nhuế Thư nằm ngoài dự liệu của cô, có đôi khi cô cũng mơ tưởng được gặp lại Trì Nhuế Thư nhưng chưa bao giờ lại hòa hợp như vậy.

Cô nằm xuống một lúc, thu dọn quần áo trên bậu cửa sổ, gấp lại rồi cất vào tủ.

Ngày mai Thẩm Trác Ngọc có ca trực sớm, cô không có ý định thức khuya, tắm xong chuẩn bị đi ngủ, lúc nằm xuống, điện thoại ở đầu giường rung lên.

Thẩm Trác Ngọc cầm lấy nhìn qua, phát hiện là một dãy số lạ, mỗi ngày đều có rất nhiều người gọi điện cho cô, nghĩ xem có thể là bệnh nhân nào, cô nhẹ giọng hỏi: "Alo, ai vậy?"

Đầu bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng co rúm lại, Thẩm Trác Ngọc nhận ra là ai, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Bên kia càng không nói cô càng lo lắng, vội vàng mặc quần áo chuẩn bị tìm người, nói: "Nhuế Nhuế sao? Con đang ở đâu?"

Trong điện thoại vang lên tiếng gió, Trì Nhuế Thư đột nhiên nghẹn ngào nói: "Dì, dì có thể đưa con về không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận