Đây là lần đầu tiên hai người kết hôn, luống cuống tay chân không biết tổ chức một sự kiện lớn như hôn lễ, liền đặc biệt thuê một công ty để lo liệu, hai người cùng nhau chuẩn bị thiệp mời và quà lưu niệm.
Chữ viết của Thẩm Trác Ngọc rất đẹp, cơ bản là Thẩm Trác Ngọc viết, Trì Nhuế Thư vốn muốn giúp cô viết, nhưng Thẩm Trác Ngọc không thích chữ viết xấu của nàng, nàng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
"Con đây là đau lòng dì." Trì Nhuế Thư nói.
"Chỉ là viết vài chữ mà thôi." Thẩm Trác Ngọc vừa viết vừa nói: "Chúng ta có nên mời mấy người Lục Kiều Vi đến không? Trước đây chị ấy đã thiết kế nhẫn cho chúng ta, hẳn là nên cảm ơn chị ấy."
Nghĩ lại, Thẩm Trác Ngọc cũng đến dự hôn lễ của bọn họ, hôn lễ rất hoành tráng, kết hôn trên một hòn đảo, Thẩm Trác Ngọc đến đó một ngày, cảm giác hâm mộ đến bây giờ vẫn còn.
"Mời, chúng ta phát thiệp mời đi, bọn họ có đến hay không còn phải xem bọn họ có thời gian hay không." Trì Nhuế Thư nói: "Bình thường bọn họ sẽ tới."
Thẩm Trác Ngọc cũng muốn bọn họ tới chơi, đông đúc náo nhiệt, cô cẩn thận viết thiệp mời, viết cho Lục Kiều Vi, Khúc Thanh Trúc, còn có người may váy cưới cho hai người - Cố Tinh Thần, cũng đặc biệt nói họ có thể mang theo người nhà, tới chơi không cần cảm thấy ước thúc, muốn làm gì thì làm.
Sau khi thiệp mời được gửi đi, mỗi ngày điện thoại của Thẩm Trác Ngọc đều vang lên, mọi người đều gọi tới chúc mừng, đều nói có thời gian, hai người chọn một ngày tốt, trùng hợp là vào ngày Quốc khánh, để mọi người có thể đến chơi.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là tại một điểm du lịch trong nước, bên cạnh là khu vui chơi giải trí được Trì tiên sinh hào phóng bố trí để bọn họ có thể vui chơi cả ngày.
Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư không nhịn được tò mò, đi tới trải nghiệm trước, Trì tiên sinh nói hai người có thể tùy ý chơi một ngày, nhưng Trì Nhuế Thư từ chối, nghĩ nếu có nhiều người sẽ thú vị hơn.
Ai biết đến ngày đó sẽ hối hận? Ở đó không có quá nhiều người, phải xếp hàng ít nhất một tiếng đồng hồ, đứng đến chân tê dại. Thẩm Trác Ngọc bắt đầu nghĩ thể lực của mình rất tốt, nhưng không bao lâu liền cũng không cầm cự được.
Buổi tối trở về khách sạn, Trì Nhuế Thư nghiêm túc gửi tin nhắn cho cha nàng: "Cảm ơn ba đã có tâm, ngày kết hôn của con nhất định sẽ rất vui."
Trì tiên sinh: “Chú ý an toàn”.
Mặc dù rất nhiều trò chơi thường dành cho trẻ em nhưng người lớn cũng muốn trải nghiệm, nằm trên giường, Trì Nhuế Thư chống tay lên gối, tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào trong ngày cưới.
Những việc cụ thể đều đã được an bài, tất cả những gì hai người phải làm là chụp ảnh cưới, Trì Nhuế Thư thích mạng mục này, thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp, sau đó rửa tất cả các bức ảnh dán khắp nơi trên tường, đầy một phòng.
Thẩm Trác Ngọc dùng sức lắc đầu, "Cũng không cảm thấy sợ hãi."
Trì Nhuế Thư vui vẻ lại treo một ảnh lớn khác lên đầu giường của hai người.
Ngày tháng trôi qua, cuối cùng ngày hôn lễ cũng đến, hai người đang ở trong phòng thay đồ của riêng mình, Trì Nhuế Thư mặc tương đối giản dị, rất soái khí, trang điểm sớm rồi ra ngoài đón khách.
Lục Kiều Vi và những người khác đều tới, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đứng cùng nhau, hai người thì thầm không biết đang nói gì, Lục Kiều Vi cau mày, nắm chặt tay Văn Cẩn Ngôn, giống như đang bảo vệ vợ mình.
Mà cả người của Thích Nhất Hoan đều dán ở trên người của Khúc Thanh Trúc, giống như keo dán chó, Khúc Thanh Trúc đẩy nàng nhiều lần nhưng cũng không thể đẩy nàng ra.
Về cặp đôi kia, Cố Tinh Thần và Đại minh tinh, không thấy Cố Tinh Thần, có lẽ là đang giúp dì của nàng chỉnh váy cưới, nhưng đã thấy Đại minh tinh, cô đang ngồi ở cửa phòng thay đồ, đeo một cặp kính râm to che mặt, trông giống như thần giữ cửa.
Cuối cùng, tầm mắt của Trì Nhuế Thư rơi vào trên người Túc Vĩnh Ỷ cô đơn chiếc bóng, nàng quen biết Túc Vĩnh Ỷ, khi nàng đi du học, hai người đã từng trò chuyện trong một lần giao lưu.
Bởi vì phương thức xuất ngoại cũng tương tự, có thể coi như thiên nhai lưu lạc, nàng đi tới cụng ly với Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ cười nói: “Chúc mừng, lần trước gặp em còn mặt ủ mày ê, hiện tại đã ôm được mỹ nhân về nhà, hẳn là trong lòng đã nở hoa rồi."
Đó là điều đương nhiên, hiện trường hôm nay không ai có thể hưng phấn hơn nàng, Trì Nhuế Thư cười, dùng sức gật đầu: “Thật vất vả mới chờ được mây tan thấy trăng sáng, em đương nhiên là vui vẻ, đợi lát nữa dì của em từ trong đó đi ra, trái tim em vẫn sẽ luôn không ngừng nhảy lên."
Túc Vĩnh Ỷ nói thêm hai lời chúc mừng.
Trì Nhuế Thư rất nghi hoặc, không hiểu tại sao Túc Vĩnh Ỷ lại từ bỏ Cố Tinh Thần, lúc trước nàng luôn cho rằng tình cảnh của bọn họ giống nhau.
Túc Vĩnh Ỷ lắc đầu nói: "Không giống nhau, từ lúc bắt đầu đã không giống, em xuất ngoài vì yêu Thẩm tiểu thư, rồi lật ngược tình thế, còn tôi..."
Cô mím môi, nhấp một ngụm rượu, "Còn tôi, tôi quá hỗn trướng, tôi đã từ bỏ cô ấy, chọn một cuộc sống khác, từ khi đó liền chú định không có khả năng."
Khi đó, cô cảm thấy Cố Tinh Thần rất yêu mình, phóng túng tùy hứng, lại là không nắm chắc cùng chừng mực, làm tổn thương người lại tổn thương chính mình, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ trên ngực.
Tourmaline dưa hấu.
Cô đã đeo rất lâu, được Cố Tinh Thần tặng, cô đưa cho Lục Kiều Vi thiết kế, Lục Kiều Vi nói dù có thiết kế hay không cũng như nhau.
Lúc ấy cô không hiểu ý tứ, nhưng sau đó mới hiểu ra, cô lại đánh bóng tourmaline dưa hấu rồi gửi cho Cố Tinh Thần.
Cố Tinh Thần không nhận, chỉ cười nói: "Lúc trước tôi tặng tourmaline dưa hấu cho cậu vì nó còn gọi là đá ước nguyện, tôi hy vọng nó có thể hoàn thành được ước nguyện của cậu, hiện tại cậu có thể thực hiện ước nguyện của tôi không?"
Trong lòng Túc Vĩnh Ỷ đã đoán được, nhìn nụ cười trên mặt Cố Tinh Thần, cô gật đầu: "Ước nguyện của cậu là gì?"
Cố Tinh Thần nói: "Túc Vĩnh Ỷ, chúng ta vĩnh viễn đừng hòa giải về mặt tình cảm."
Quá khứ đã là quá khứ, Cố Tinh Thần muốn bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới, nàng đã qua cái tuổi không thể làm được điều đó, nàng không cần một đoạn tình cảm vĩnh viễn không thể hòa giải, quên nhau đi.
Túc Vĩnh Ỷ không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác là phải từ bỏ, nàng nói: "...Vậy, vậy chúng ta có thể làm bạn bè không?"
Cố Tinh Thần nói có thể.
Hai người chỉ có thể là bạn bè.
Sau đó cô nghe nói Cố Tinh Thần cùng đại minh tinh ở bên nhau, đại minh tinh rất tốt với nàng, tại lễ trao giải đã tỏ tình với nàng.
Đại minh tinh nói: "Bởi vì chị ấy rất tốt, cho nên tôi cần phải trở nên ưu tú, như vậy mới xứng đôi với chị ấy. Tôi tuyên bố, chị ấy có thể có được một người tốt như tôi".
Lời này tuy kỳ quái nhưng nghe hay hơn những từ "cả đời" và "một ngàn năm" kia nhiều, Cố Tinh Thần nghe xong cũng đỏ mắt, từ ngày đó, hai người chính thức hẹn hò.
Về phần chính mình.
Hẳn là sẽ học cách dần dần từ bỏ.
Túc Vĩnh Ỷ lại nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên bị va phải, rượu sâm panh trên tay cô gái dính vào tây trang của cô, cô gái xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ kêu người đưa tây trang tới, không biết có thể xin số điện thoại của cô không?"
Kỹ xảo tiếp cận không tốt lắm, Túc Vĩnh Ỷ do dự một chút rồi đưa số điện thoại cho nàng, hai người trở thành bạn bè, cô gái phấn khích chạy đi.
Hôm nay cả hai cô dâu đều rất xinh đẹp, Thẩm Trác Ngọc mặc một chiếc váy cưới đuôi cá gợi cảm, bên dưới có đính những viên kim cương lấp lánh, giống như nàng tiên cá dưới đáy biển sâu, ánh trăng lung linh khi cô nhảy ra khỏi nước, ở bên cạnh cô là Trì Nhuế Thư trong tây trang màu trắng, trên ngực có hoa hồng đỏ, tươi sáng xinh đẹp.
Nàng nắm tay Thẩm Trác Ngọc từng bước đi về phía thảm đỏ, giống như một hiệp sĩ trung thành bảo vệ cô dâu của mình, hai người sóng sai đi đến chỗ linh mục, trả lời câu hỏi của linh mục.
Khách mời bên dưới vỗ tay hoan hô, pháo hoa nổ tung, cánh hoa lần lượt rơi xuống, Trì Nhuế Thư vén khăn che mặt của Thẩm Trác Ngọc, chui vào, hai người nhìn nhau, môi chạm môi, tràn đầy tình ý.
Hai người ôm hôn một cách hợp pháp trong sự chúc phúc của mọi người, đột nhiên hiểu rằng thật may mắn khi lúc ấy đã đưa ra quyết định như vậy, nếu không liền sẽ bỏ lỡ người trước mặt.
Thẩm Trác Ngọc cười ôm Trì Nhuế Thư nói: "Vất vả con rồi."
Trì Nhuế Thư hạnh phúc cười ngây ngô: “Dì cũng vất vả rồi.”
Nói xong, nàng dừng một chút, "Không đúng, phải là... phải là vợ, vợ cũng vất vả rồi."
Một tiếng vợ có chút lúng túng nhưng lại ngọt ngào khiến Trì Nhuế Thư không nhịn được lại gọi thêm mấy tiếng, hai người ngượng ngùng liền dán mặt vào nhau, che chắn cho nhau.
Sau đó, khi đi ra ném hoa, một nhóm người đứng phía sau đoạt lấy, bất kể đã kết hôn hay chưa kết hôn, họ đều đứng phía sau mà đoạt lấy, Thích Nhất Hoan đoạt lấy trước, muốn ném cho Khúc Thanh Trúc, nhưng bị Lục Kiều Vi chặn đường cướp rồi ném cho Văn Cẩn Ngôn, không nghĩ tới Khúc Thanh Trúc lại cướp đi, tới tới lui lui nhiều lần, gần như xé nát bó hoa.
Không rõ cuối cùng bó hoa đã rơi vào tay ai.
Đêm tân hôn, Trì Nhuế Thư và Thẩm Trác Nhọc về phòng, hai người là chen vào, cửa đóng chặt, bên ngoài có tiếng ồn ào náo nhiệt, giống như đang định nháo động phòng.
Trì Nhuế Thư cởi tây trang, đặt lên ghế, Thẩm Trác Ngọc đứng cạnh nàng, nghĩ nghĩ rồi cũng cởi váy cưới, chiếc váy cưới này rất nặng, mấy người hỗ trợ mới mặc vào được.
Trì Nhuế Thư đi tới giúp cô kéo khóa, theo xuống để lộ tấm lưng trắng nõn của cô, nàng giơ ngón tay chạm vào, cẩn thận sờ sờ, giống như đang chạm vào ngọc thạch.
Nhẹ nhàng hôn cô, chiếc váy cưới nặng nề tuột khỏi vai, rơi xuống người cô, Trì Nhuế Thư ôm eo hôn lên vai cô, Thẩm Trác Ngọc nắm tay nàng, xoay người cùng nàng hôn môi.
Nụ hôn càng sâu, hai người nằm trên giường, Thẩm Trác Ngọc chống trên người Trì Nhuế Thư, ngồi lên người nàng, trước đó đều là Trì Nhuế Thư chủ động, đây là một lần khó có được, làm cho Trì Nhuế Thư rất hưng phấn.
Thẩm Trác Ngọc ấn một ngón tay nhắc nhở nàng: "Đừng kêu lớn, bên ngoài có rất nhiều người đang nghe, để bọn họ biết chúng ta đang làm gì sẽ... sẽ rất xấu hổ."
Trì Nhuế Thư gật đầu vâng một tiếng, chờ tay Thẩm Trác Ngọc tay dừng ở trên người mình, gấp không chờ nổi cởi áo của nàng ra.
Hai người kìm nén âm thanh, giúp nhau bịt miệng, không cho người ngoài biết bọn họ đang làm gì, nhưng điều này lại trở thành một loại cảm xúc, hai người càng hưng phấn hơn.
Đêm ngoài cửa sổ rất sâu, hôm nay sắp kết thúc.
Nhưng câu chuyện này giống như còn vĩnh viễn kéo dài, mỗi người ở thế giới đó đều sống một cuộc sống hạnh phúc.
[Kết thúc]