Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương



Nghe được lời này, Lục Kiều Vi giật bắn cả người, cảnh giác nhìn Văn Cẩn Ngôn, như thể bị sấm sét đánh xuống, lỗ tai dần dần nóng lên.
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn cô, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa vào mặt sau điện thoại: "Suy xét thế nào? Lục mãnh công."
Lục Kiều Vi nhìn thấy động tác này liền hoảng sợ, cô đào trí nhớ ra để suy nghĩ rốt cuộc là đã nói ra câu đó khi nào, thật sự không nhớ ra được, cô thử hỏi: "Cô sẽ không lại ghi âm đấy chứ?"
Văn Cẩn Ngôn mở màn hình cho cô xem, nghiêm trang nói: "Không có, em không có biến thái như vậy, ngày hôm đó chỉ là tình huống đặc biệt."
Lục Kiều Vi đưa tay ra muốn đoạt lấy điện thoại, nhưng cướp không được.
Văn Cẩn Ngôn giơ điện thoại của mình lên cao:"Tính chơi xấu a?"
"Không có!"
"Không cần nói sang chuyện khác, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, chị thích ở đâu, thích ở KTV hay trong khách sạn.......
Hay là đến nhà chị, lén lút sau lưng vị hôn phu của chị để tăng thêm kích thích."
Lục Kiều Vi vẫn chưa sẵn sàng để thất thân, đại não lập tức xoay tròn trong hai giây.
Văn Cẩn Ngôn ở bên cạnh thúc giục: "Sao vậy? Làm ở những nơi đó chị không thích sao?"
"Cô đừng nói chuyện!"
Văn Cẩn Ngôn nhéo cằm nói: "Thân thể nhỏ này của chị thoạt nhìn rất cường tráng, cơ bụng sáu múi, vòng eo con kiến.
Quả thật không thể đợi được."
Những lời nói này nghe rất quen tai, Lục Kiều Vi có phản ứng lại, nhớ ra đây là những lời mà cô đã nói khi giả làm đàn ông để dụ dỗ Văn Cẩn Ngôn, đã trôi qua lâu như vậy mà nàng vẫn còn nhớ rõ.
Cũng thù dai quá đi?
Rõ ràng là cô bị thua thiệt, toàn thân bị lột sạch.
"Cô quá phóng túng rồi." Lục Kiều Vi lên án nàng về mặt đạo đức, cố gắng đánh thức lòng tự trọng của nàng.
"Không, em dâm đãng mới đúng." Văn Cẩn Ngôn sửa lại cho cô.
Từ trước đến giờ, Lục Kiều Vi chưa từng thấy qua người nào mà không biết xấu hổ như vậy, cô hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận nói: "Tôi đối với cô không có hứng thú, tôi mãnh cũng không nổi."
"À......"
Vừa nói xong, Văn Cẩn Ngôn dùng đôi chân dài áp cô lên tường.

Cầu thang không đủ ánh sáng, cũng không có ai qua lại, điều này rất thuận tiện cho hai người các nàng, thân thể của Văn Cẩn Ngôn đã chặn nguồn sáng, bóng tối bắt đầu xâm chiếm.
Lục Kiều Vi đứng thẳng người, phía sau lưng dựa vào tường: "Tôi nói cho cô biết, tôi vừa mới ăn một hộp tỏi tây nướng BBQ, nếu cô hôn tôi, thì cũng chỉ là nếm dư vị đồ ăn thừa .......ưm."
Môi của Văn Cẩn Ngôn rơi xuống, chặn miệng cô lại.
Đầu óc của Lục Kiều Vi thoáng chốc trống rỗng, toàn thân căng chặt, không có cơ hội phản ứng, cũng không dám cắn, muốn đẩy Văn Cẩn Ngôn ra nhưng không có sức lực, cho nên tuỳ ý để đầu lưỡi của nàng quét qua một vòng, cô còn mở môi ra, lộ ra dáng vẻ thuận theo.
Thời điểm buông ra, Văn Cẩn Ngôn hút một ngụm thật mạnh lên khóe môi của cô, vang lên một tiếng nghe rất xấu hổ.
Bộ dáng của nàng giống như đang nếm thử dư vị: "Có phải chị vừa mới ăn kẹo sữa không? Cảm giác ...
vị sữa rất đậm đà."
Lục Kiều Vi thở hổn hển, nhìn vào đồng tử của Văn Cẩn Ngôn thấy có một người trong đó
Trong mắt của người kia có nước mắt, không phải khóc mà chính là ươn ướt.
Đôi mắt chớp chớp vài lần, tựa như thủy triều vỗ vào bờ đá ngầm, thủy triều trùng điệp càng lúc càng mãnh liệt.
Tay của Văn Cẩn Ngôn xoa nhẹ dừng trên sườn mặt của Lục Kiều Vi, ánh mắt trầm xuống, tay còn lại cởi cúc áo của Lục kiều Vi: "Để em nếm thử nơi này.......so sánh hương vị một chút."
"Đừng.....đừng....đừng ở chỗ này! "Lục Kiều Vi thật sự cảm thấy sợ, làn khí nóng thổi vào trên ngực của cô, làm cho cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng:
" Tôi....
tôi chưa sẵn sàng tốt ở bên ngoài ......hơn nữa tôi là một mãnh, khi đứng không thể phát huy được thực lực vốn có, nếu cô muốn thoải mái thì cũng không thể đứng như thế này được! "
Văn Cẩn Ngôn híp mắt, nghiêm túc suy nghĩ trong vài giây rồi gật đầu: "Vậy chúng ta đổi chỗ khác đi? Chị cảm thấy ở chỗ nào thì mới có thể phát huy được thực lực vốn có? Chị cũng đừng giữ lại, cứ dùng hết sức lực làm cho em thoải mái."
Lục Kiều Vi: "......"
Lục Kiều Vi nheo miệng lại, bị Văn Cẩn Ngôn cổ vũ sống còn gì luyến tiếc.
Văn Cẩn Ngôn đè nặng lau khóe môi ướt át của cô: "Thật phiền chị rồi."
Vài phút sau, Lục Kiều Vi bước chân trôi nổi, ngón tay run run, nàng vốn định rời khỏi KTV rồi bỏ chạy, ai mà biết được vào thời khắc mấu chốt thì bị bắt lại.
Văn Cẩn Ngôn ôm eo cô lại, từng bước từng bước đưa cô đi ra ngoài, trong lúc đó liền hỏi một câu: "À.....nhà thiết kế Lục, chuyện này không được sao?"
"Không có! Tôi chỉ là......" Chỉ là cô đi chết đi.
Lục Kiếu Vi  thật muốn tát cho chính mình vài cái, thời điểm này còn cứng miệng, đợi lát nữa xem thân thể có cứng hay không cứng.
Lục Kiều Vi khẩn trương siết chặt tay, đầu óc đều rối tung lên.
Cho đến khi Văn Cẩn Ngôn kéo cửa xe ra, cô mới duỗi chân ra thì cả người đều run lên, mới chợt nhớ đến mùi rượu trong miệng của Văn Cẩn Ngôn: "Cô uống rượu, không thể lái xe!"

"Ừ nhỉ ........
kêu người khác đến lái thay.
Vừa lúc chúng ta ở ghế sau làm khúc dạo đầu." Văn Cẩn ngôn lấy điện thoại ra.
Làm sao có thể chứ? Lục Kiều Vi nhanh chóng ngắt lời nàng: "Tôi.....tôi sẽ lái xe ..."
Lục Kiều Vi thật sự sợ khi tài xế lái thay đến, Văn Cẩn Ngôn sẽ ấn cô lên ghế rồi sau đó giở trò với cô.
Cô tuy là khoẻ mạnh nhưng thân thể cũng chỉ là một người phàm, làm sao có thể đánh lại hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm?
Đổi thành Văn Cẩn Ngôn ngồi trên ghế phụ, Lục Kiều Vi lái xe thật sự rất chậm.
Cô tận mắt nhìn thấy một số người đi xe đạp đã vượt qua siêu xe của các nàng, lại tận mắt nhìn thấy khách sạn lớn bên cạnh, bởi vì cô lái xe quá chậm cho nên cả nửa ngày cũng chưa đến nơi.
Văn Cẩn Ngôn an ủi cô: "Đừng sợ, đợi lát nữa chị lấy độc chiêu của chị ra là được, vừa rồi em thật sự rất bất ngờ, em hôn chị lâu như vậy mà thắt lưng của chị còn có thể cứng như vậy, chị chính là có cốt khí!"
Trong xe quá áp lực khiến Lục Kiều Vi hít thở không thông, vài phút sau, một chân đạp lên phanh dừng lại.
Lục Kiều Vi phụng phịu: "Chắc có hiểu lầm......"
Văn Cẩn Ngôn nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ không tin: "Thế nhưng trên giang hồ đều gọi chị là Lục đại mãnh, chị cũng vừa mới nhận, chị gạt em sao."
Lục đại mãnh?
"Bịa đặt, tất cả đều là bịa đặt!"
Lục Kiều Vi không còn quan tâm đến việc mất mặt hay không mất mặt, đè nén cảm giác xấu hổ xuống, nói: "Tôi cũng chưa........chưa từng quan hệ, kinh nghiệm không có!"
"Như vậy a..." Văn Cẩn Ngôn khẽ mím môi, nhích lại càng gần hơn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chị không chỉ có nhược điểm nằm trong tay của em, mà còn dám lừa gạt em, phải làm sao bây giờ a?"
Nghe xong lời này không còn là vấn đề có thể giải quyết bằng cách thông thường.
Văn Cẩn Ngôn lại muốn hôn cô, Lục Kiều Vi theo bản năng muốn chạy, vội vàng lùi lại suýt chút nữa ngã ra bên ngoài, cũng may Văn Cẩn Ngôn kéo trở lại ấn lên trên ghế xe, âm thanh cọ xát làm tăng thêm bầu không khí ái muội.
Đèn xe bên trong xe được bật lên, lúc này gương chiếu hậu phản chiếu hành động thân mật của các nàng.
Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay Lục Kiều Vi cẩn thận hôn lên đôi môi của cô, rồi mỉm cười nhìn cô đang co rúm lại.
Lục Kiều Vi chỉ cảm thấy nụ cười này quá nguy hiểm, thật sự rất sợ, nói: "Tôi thật sự không phải mãnh, đều là tôi nói bừa!"
Lục Kiều Vi là một người rất có cốt khí, đây lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ như vậy, nghẹn ngào một tiếng, quả thật muốn đập đầu vào tường một cái.

Lục Kiều Vi thút thít hai tiếng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, hết sức khuyên bảo: "Cô....cô tạm tha cho tôi đi, tôi lần đầu tiên lừa gạt, cũng không có kinh nghiệm gì..."
Sau một lúc lâu, chóp mũi của Văn Cẩn Ngôn cọ lên khuôn mặt của cô: "Chị chủ động hôn em một chút, làm em thoải mái, em sẽ suy xét lại." Nói xong, nàng dùng sức véo vào má của Lục Kiều Vi một cái, biến thành một yêu tinh hư hỏng.
Nàng ngồi trở lại, chăm sóc chiếc áo sơ mi đã bị Lục Kiều Vi nắm cho nhăn nheo, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi chậm rãi hướng qua, môi dán lên môi, hơi thở dồn dập, tim trong lồng ngực đập rất mạnh.
Mọi lần đều là Văn Cẩn Ngôn hôn cô, lúc đầu cô cảm thấy hoảng sợ, lúc sau thì bắt đầu cảm thụ.
Lần này mới thật sự cảm nhận được toàn bộ nụ hôn, ghế được hạ xuống, để hai người có thể thuận lợi hôn nhịp nhàng hơn.
Lông mi quét ở trên mặt cô, bên tai vang lên âm thanh của nước bọt rất khó có thể hình dung, Lục Kiều Vi cũng không biết là âm thanh của ai, chỉ cảm thấy hôn môi thật khiến người ta khát vọng.
Cô không thể nhịn xuống được, duỗi lưỡi của mình ra.
Hóa ra hôn môi duỗi đầu lưỡi ra là theo bản năng.
Sau khi dây dưa một hồi lâu, đều là Lục Kiều Vi chủ động, Văn Cẩn Ngôn phối hợp trong suốt cả quá trình, thời điểm dừng lại, tầm mắt của Lục Kiều Vi đã mông lung, nhìn Văn Cẩn Ngôn đều không rõ ràng.
So ra chủ động hôn còn thoải mái hơn là ngồi chịu đựng bị cưỡng hôn.
Văn Cẩn Ngôn ở trên môi của cô cắn một chút.
Lục Kiều Vi giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh lại, sau đó mới phát hiện không biết từ khi nào mà cô đã ngồi trên đùi của Văn Cẩn Ngôn.
Như thể bị sấm sét đánh trúng.
Lần này cô không hoảng hốt bỏ chạy, hai người ngồi vào ghế sau, gọi tài xế lái xe đến, Lục Kiều Vi uể oải dựa vào bên trong, cúi đầu xuống....thật phế vật.
......
Khi trở về nhà, Lục Kiều Vi bắt đầu thở dốc, tim đập nhanh, đặc biệt khi đang tắm cô không dám để nước nóng, nào biết rằng cơ thể của mình bắt đầu nóng lên khi đi ra khỏi phòng tắm.
Cô bật điều hòa, nằm xuống ngay đơ.
Trái lo phải nghĩ, lăn qua lộn lại, ngủ không được.
Lục Kiều Vi mở WeChat lên, tìm cô nàng pháp vụ làm kiêm chức lúc trước, hỏi:
 【Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, nếu như mình bị người khác ghi âm, đối phương còn sử dụng bản ghi âm làm nhạc chuông điện thoại, thì có vi phạm pháp luật không? Có cách nào hợp pháp để lấy lại bản ghi âm không? 】
Không ngờ pháp vụ vẫn còn chưa ngủ, liền trả lời cô: 
【 Trong tình huống bình thường, ghi âm một cuộc điện thoại cũng không tính là không phạm pháp.
Nếu bên kia sử dụng bản ghi âm của bạn để thu lợi, hành vi đó bị coi là xâm phạm quyền lợi của bạn và bạn có thể đi con đường pháp luật để đòi tiền họ.

Vì một vài câu ghi âm, mà đi con đường pháp luật cảm thấy không đáng.
Chưa kể Văn Cẩn Ngôn không dùng nó để kiếm tiền, cô nghĩ lại rồi hỏi:
 【Cưỡng hôn có phạm pháp không? 】 

Pháp vụ: 【 Phải xem xét trường hợp như thế nào, để kết luận là quấy rối tình dục hay xâm hại tình dục. 】
Lục Kiều Vi: 【 Nếu có cảm giác thì thế nào? 】
Pháp vụ: 【 Có cảm giác thì cũng được xem xét, cảm giác tình dục là bản năng nằm ngoài tầm kiểm soát của cơ thể, không thể khống chế được.
Bạn bị quấy rối tình dục không sao? Cần tôi giúp đỡ sao? 】
Cũng không tính là quấy rối tình dục, Lục Kiều Vi tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là cảm giác không lừa được người, cô chủ động hôn Văn Cẩn Ngôn, khi đó cô liền lén lút xoa xoa mấy cái.
Lục Kiều Vi trả lời: 【 Không cần cảm ơn.

Pháp vụ nghĩ đến điều gì đó, cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng, vì vậy vội vàng báo cáo với giám đốc điều hành của mình.
Giám đốc điều hành trả lời lại một câu cảm ơn, sau đó chuyển tiếp nàng một cái gì đó: 【 Đợi lát nữa đăng bài này lên vòng bạn bè của cô.
】 
Pháp vụ nhìn tiêu đề, rồi trả lời: 【............
Cô có thể tự mình đăng bài này được không? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chị ấy tương đối tin tưởng pháp luật.

Ở phía bên kia, Lục Kiều Vi cảm thấy mất mát một lúc, bắt đầu bật nhạc lên.
Mặc dù cô hôn Văn Cẩn Ngôn có cảm giác, nhưng là cô vẫn khống chế được! Hầu hết mọi người đều không thể khống chế được, cô thì có thể.
Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là cô quá thẳng!
Cô thật sự là một cô gái thẳng đủ tiêu chuẩn.
......
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lục Kiều Vi nằm ngay ngắn lại.
Vài phút sau bò dậy đi vào phòng tắm, đỏ mặt thay quần lót, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa bên trong quần lót.
Trăm ngàn không nghĩ đến.......
Tối hôm qua cô nằm mơ, thế nào lại không kiềm lại được......Cùng Văn Cẩn Ngôn quấn lấy nhau lăn qua lăn lại triền miên không ngừng, cô buộc phải thừa nhận thân thể này thật vô dụng, rất đói khát........bắt đầu muốn phụ nữ.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận