Lục Kiều Vi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm giác bản thân giống như biến thành một đống sắt vụn, cô khó khăn đứng lên, bấm tạm dừng đoạn video vẫn còn đang la hét, sau đó đỏ mặt nâng ghế lên.
Sau khi làm xong, ngón tay của cô kịch liệt run rẩy, bầu không khí kiều diễm ban đầu được thay thế bằng sự xấu hổ mãnh liệt.
"Âm thanh gì vậy, Vi Vi, cô đang xem cái gì vậy?" Trang Như Nhuế vươn cổ nhìn vào hướng bên trong: "Là bộ phim truyền hình lần trước mà cô đã nói với tôi phải không?"
Hiển nhiên là Trang Như Nhuế nghe không hiểu nó là cái gì, Lục Kiều Vi trong lòng cảm thấy có chút may mắn.
Bàn làm việc và cửa nằm thẳng hàng, nếu không đi vào thì sẽ không dễ dàng nhìn thấy .
Lục Kiều Vi không ngừng ám chỉ rằng chính mình không có việc gì, có thể lừa thì lừa cho qua chuyện, cô chưa kịp nói thì một đồng nghiệp khác đã nói thêm một câu: "Trông có vẻ rất thảm, thể loại phim này ở trong nước có thể được thông qua sao?"
"Nhìn giống như hai vị mỹ nữ, tôi vừa nhìn thấy được một chút."
"Chính là cảm giác có một chút ngược, giọng nữ chính bên trong kêu lớn như vậy, thật thê thảm."
Lục Kiều Vi khóc trong lòng, đây là muốn cô chết sao.
Lục Kiều Vy rất muốn tự tát cho bản thân mấy cái, sao lại để âm thanh trực tiếp truyền ra ngoài như vậy, tai nghe đâu sao không dùng!
Giữa cuộc bàn tán xôn xao, còn có người đề nghị cùng xem.
Lục Kiều Vi cứng họng giống như là không có quyền phản bác.
Cô ngẩng đầu lên một chút, bắt gặp ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, cũng không biết Văn Cẩn Ngôn đang nghĩ cái gì, đôi mắt hơi rũ xuống, thần sắc có vẻ phức tạp.
Xong rồi, xong rồi, ngay cả Văn Cẩn Ngôn cũng cảm thấy cô quá mức.
Vài giây trôi qua, Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, cùng lắm thì chết thôi: "Tôi vừa xem chính là......"
"Phim Hồng Kông." Văn Cẩn Ngôn tiếp lời nói của cô, giọng điệu lãnh đạm: "Dùng để tìm cảm hứng thiết kế, là như vậy phải không?"
"Hả?" Lục Kiều Vi ngốc lăng.
Văn Cẩn Ngôn dùng ánh mắt yên tâm nhìn Lục Kiều Vi, cô cứng đờ mà gật đầu một cái, Văn Cẩn Ngôn lại nói thêm: "Không ngờ nhà thiết kế Lục lại siêng năng như vậy, chị bắt đầu làm việc ngay sau khi mọi người vừa rời đi.
DMD rất vui khi được hợp tác với nhà thiết kế như chị."
Hả? Hợp tác gì? Lục Kiều Vi ngốc lăng, nhưng vẫn phối hợp khô khan nói " Đúng vậy, đúng vậy". Sự nghi hoặc của đồng nghiệp so với cô cũng không nhỏ hơn, nhưng vẫn tỉnh táo hỏi: "Có phải Kiều Vi lại hợp tác với DMD nữa phải không?"
Văn Cẩn Ngôn gật đầu nhìn Lục Kiều Vi, nói: "Đúng, là hợp tác."
Lục Kiều Vi miễn cưỡng nghĩ đến khung cảnh này, mặc dù biết chuyện hợp tác là không có thật nhưng đầu như gà mổ thóc gật liên tục: "Đúng vậy, vừa rồi tôi đang xem phim Hồng Kông.
Phim Hồng Kông có nhiều cảm hứng hơn, phong cách Hồng Kông hiện đang rất phổ biến.
"
"Thật lợi hại!" Trang Như Nhuế bội phục giơ ngón tay cái về phía Lục Kiều Vi: "Vi Vi, cô cũng đừng làm việc quá sức, thân thể là quan trọng nhất a, ngàn vạn lần không được suy sụp."
Suy sụp ...
Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, gần đây cô rất có khuynh hướng suy sụp, cô cười khan nói: "Đi ra ngoài nói chuyện đi..........
Mọi người sao đột nhiên trở lại vậy?"
Không phải đều đã đi rồi sao!?
"Vừa xuống dưới lầu, chúng tôi đụng phải tiểu ca đưa bánh." Trang Như Nhuế nói: "Aizz, chúng tôi gõ cửa cũng đã nửa ngày, không nghe thấy cô lên tiếng.
Tôi còn tưởng có chuyện gì xảy ra với cô.
May mà Văn tổng có chìa khóa nhà của cô.
"
Nói như vậy, mọi người lại đổ dồn sự chú ý vào Văn Cẩn Ngôn, đúng vậy đúng vậy, làm sao Văn Cẩn Ngôn có chìa khóa nhà của Lục Kiều Vi mà mở cửa một cách thuần thục như vậy, chẳng lẽ .......
Lục Kiều Vi liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn một cái, Văn Cẩn Ngôn đang mở hộp bánh kem, không có ý muốn giải thích.
Lục Kiều Vi nhéo nhéo lỗ tai đỏ bừng của mình, chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi, cô nói: "Chắc là nhét chìa khoá vô nhầm áo khoác, vừa rồi áo khoác của chúng tôi treo ở gần nhau, aizz trí nhớ của tôi thật là! "
"Như vậy a" Mọi người đã bị lừa thành công, cười nói: "Cô không biết nó doạ người đến thế nào đâu.
Lúc vào chúng tôi liền nghe thấy tiếng la hét, đặc biệt thê thảm, còn tưởng rằng cô bị bệnh suýt chút nữa là gọi cấp cứu rồi.
"
Đó không phải Lục Kiều Vi hét, mà là hai nữ chính hét.
Nếu bọn họ vào sớm hơn, họ sẽ có thể nghe thấy khách thuê nhà kêu to "Đừng mút", "Chịu không nổi" ...
So sánh những từ như thế này thì.....
Lục Kiều Vi không biết liệu cô có nên cảm thấy may mắn vì mọi người vừa tiến vào đúng lúc hay không, hay cô nên biết ơn vì hai vị tỷ tỷ đã nhập vai quá tốt, vẫn luôn ưm ưm a a, đau đau.
Lục Kiều Vi xoa xoa mặt, tiếp đón mọi người ăn bánh kem.
Sau khi cắt bánh xong, Văn Cẩn Ngôn đưa cho cô một miếng đầu tiên trước, miếng bánh thuộc về cô có nhiều kem nhất, trên đó còn có một quả anh đào nhỏ.
"Ăn không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
Lục Kiều Vi muốn nói không cần, nhưng vẻ mặt kia của Văn Cẩn Ngôn buộc cô không thể không nhận, cô ngượng ngùng cười: "Tôi thích nhất là ăn phần kem, rất ngọt, hihi."
Văn Cẩn Ngôn ừm một tiếng, lấy một thứ khác trong túi ra đặt bên cạnh Lục Kiều Vi, đó là chiếc hộp đựng dây chuyền kim cương mà Lục Kiều Vi đã bí mật nhét vào.
"Chị cũng đem cái này nhét vào."
"Ô ô ô, xem trí nhớ của tôi này, còn bắt cô vất vả trở lại một chuyến." Lục Kiều Vi cầm lấy cái hộp, cảm giác đây không phải là dây chuyền kim cương mấy carat, mà là hai trăm vạn tấn bom.
"Ăn bánh, ăn bánh kem." Lục Kiều Vi vừa nói vừa đào một miếng kem bỏ vào miệng, có một chút kem dính lên trên môi, cô liếm liếm môi, bị ánh mắt mờ mịt của Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
.
"Ăn ngon không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
"Thật ngon! Bánh kem Văn tổng mua rất ngon!"
Mọi người đều cảm thấy chuyến quay lại này rất đáng giá, Lục Kiều Vi cười đến mức khóe miệng cương cứng, tâm đều đã lạnh, cô khoanh tay ngồi bên cạnh Khúc Thanh Trúc.
"Cậu có thể hiểu không? Không có một chiếc bánh ngọt nào có thể làm vơi đi nỗi chua xót trong lòng của mình." Lục Kiều Vi muốn được người tỷ muội này an ủi một chút.
Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Nói thật, mình không hiểu."
Lục Kiều Vi bị sặc một tiếng.
Cũng may sau khi ăn bánh kem xong, mọi người cuối cùng có thể chia tay, Lục Kiều Vi đi theo phía sau mọi người như một con chim cút.
Xe của Văn Cẩn Ngôn đậu ở dưới lầu, vẫn giống như mọi lần, là chiếc Maybach màu đen đóng kín rèm trông rất an tĩnh, Văn Cẩn Ngôn dựa vào cửa xe nói: "Sao chị lại bất cẩn như vậy?"
Cô không phải bất cẩn, mà là bởi vì quá ngượng ngùng.
Cho nên cô đã đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, còn có kéo rèm cửa kín mít, ai mà ngờ rằng bởi vì quá cẩn thận nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, tạo ra loại sai lầm này.
Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn xin tha, không muốn nhớ lại cảnh tượng thảm thương kia.
Ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn trầm xuống: "Em đang nói về sợi dây chuyền, sao có thể bỏ vào túi của em một cách bất cẩn như vậy."
Nàng nhẹ giọng nói: "Đừng làm như vậy nữa, chị phải đeo sợi dây chuyền lên cổ, như vậy mới không bị mất nữa".
Giọng điệu rất ôn nhu nhưng không mỉm cười nhiều như vừa rồi nữa, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc, như là đang bực bội trước hành vi của cô, nhưng chớp mắt một cái đã khéo léo áp chế nó đi xuống.
Lục Kiều Vi giãy giụa lần cuối, nói: "Quá quý, nếu sợi dây chuyền một hai trăm thì tôi sẽ nhận, nhưng cái này đến tận hai trăm vạn, thật đáng tiếc."
Văn Cẩn Ngôn mím môi, giọng nói có chút lạnh: "Chị đang làm em khó xử sao?"
"Hả?"
Văn Cẩn Ngôn nói: "Hai trăm vạn đối với em mà nói không tính là gì cả.
Chị bảo em tìm một sợi dây chuyền một hai trăm.
Em tìm ở đâu a? Đừng làm khó em".
"Aizz, tôi không có ý đó." Lục Kiều Vi đau đầu, giải thích một cách khô khan: "Tôi chỉ là cảm thấy không phù hợp."
Cô mua dây chuyền cho mẹ của mình mới chỉ có một vạn.
Bỗng nhiên nhận dây chuyền của Văn Cẩn Ngôn đến hai trăm vạn, thật sự không được chút nào.
"Không có gì thích hợp hay không thích hợp, cứ nhận lấy đi." Tay của Văn Cẩn Ngôn rơi xuống đỉnh đầu của Lục Kiều Vi, nhẹ nhàng xoa hai cái: "Đừng nghĩ quá nhiều."
Như thể vừa rồi Văn Cẩn Ngôn đang an ủi cô về chuyện sợi dây chuyền, Lục Kiều Vi xấu hổ đỏ mặt, cô mất sức đẩy nàng ra.
Cơ thể mềm nhũn và tê dại, giống như bị điện giật.
"Đã biết." Lục Kiều Vi nhỏ giọng nói.
Lần đầu tiên hai người ở chung hòa hợp như vậy, chính là bởi vì Lục Kiều Vi có chút biệt nữu, như thế nào đều cảm thấy không thoải mái, thở dài một hơi rồi lại ngẩng đầu lên.
Văn Cẩn Ngôn cong môi cười: "Hành động hôm nay của chị thật sự khiến em ngạc nhiên."
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Lục Kiều Vi không có trả lời "Tôi là gái thẳng, xem cái này thì có làm sao." Thay vào đó là im lặng lắng nghe, lộ ra đôi tai đỏ ửng, có lẽ là đang thẹn thùng, bộ dáng có chút ngoan ngoãn.
Văn Cẩn Ngôn lai xoa thêm hai cái lên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp quét qua mặt Lục Kiều Vi: "Tuy nhiên, không ngờ đến chị còn có nhu cầu ở phương diện này a."
Lục Kiều Vi ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn nàng.
Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Sao chị không nói sớm với em một chút?"
"Hả?"
"Nếu chị thích như thế này thì quả thật khó làm." Văn Cẩn Ngôn dường như gặp phải vấn đề gì đó nan giải, ánh mắt lướt xuống mặt Lục Kiều Vi, rồi dừng lại ở nơi nào đó, như đang tìm kiếm một cái gì đó huyền bí.
Lục Kiều Vi đột nhiên nghĩ đến nội dung trong phim, đoạn đầu tiên của cốt truyện, chủ nhà phát hiện vùng vải trước ngực của khách thuê nhà bị ướt nên hỏi cô ấy có chuyện gì vậy, khách thuê nhà ngượng ngùng xoắn xít nói chuyện.
Sau đó với bộ dáng như thế này, chuyện 'thịt' để thay cho tiền thuê nhà đã được đề xuất từ đó.
Nhưng Văn Cẩn Ngôn hỏi như vậy là có ý gì? Cô nào có nhu cầu trên phương diện kia a, đừng hiểu lầm a!
"Em phải làm sao đây?" Văn Cẩn Ngôn đối mặt với cô, đặt một ngón tay lên ngực Lục Kiều Vi: "Chị nhìn xem, đây là cái gì?
"Cái gì?" Lục Kiều Vi liếc nhìn một cái, đầu ngón tay của Văn Cẩn Ngôn có một chút màu trắng, vẻ mặt xấu hổ của Lục Kiều Vi ngay lúc này không khác gì khi bị bắt gặp đang xem phim trong phòng.
"Sữa." Văn Cẩn Ngôn rút khăn giấy lau màu trắng trên đầu ngón tay.
Lục Kiều Vi đứng hình tại chỗ, cô rất muốn giải thích cho rõ ràng, cô thật sự không phải như vậy, cô cũng không có con, cũng không có chồng chết, cô làm sao có thể có dục vọng như vậy được.
Chính là nói không nên lời, cảm thấy rất thẹn.
............
Haizz.
Loay hoay cũng tiễn mọi người đi hết, Lục Kiều Vi trở về nhà quăng mình lên giường, bực dọc đấm vào giường mấy cái, cô đây là đang làm gì vậy a, muốn trấn trạch, nhưng bản thân lại bị đánh bay.
May mắn thay ngày mai là cuối tuần, không cần phải đi làm.
Cô vẫn còn có thể tận hưởng thụ sự bình yên trước khi chết.
Cô cũng không dám chạm vào máy tính, thoạt nhìn đã cảm thấy hít thở không thông.
Mặc dù đã giải tỏa được cơn khủng hoảng nhưng Lục Kiều Vi vẫn rất bất an, cô tiến vào nhóm chat công ty và chuyển phát một vài bộ phim Hồng Kông để mọi người nghiêm túc bình luận phim ảnh.
Mọi người nói cảm ơn, nhưng cũng không có rủ cô đi dạo phố.
Lục Kiều Vi gõ chữ hỏi: 【Tại sao mọi người đi ra ngoài không gọi cho tôi? 】
Trang Như Nhuế trả lời: 【Không phải cô đang làm việc sao? Còn tăng ca làm thêm giờ, chúng tôi sợ làm chậm trễ công việc của cô.
】
Lục Kiều Vi nhanh chóng trả lời: 【Đúng, đúng, vậy mọi người đi chơi vui vẻ, tôi đang bận.
】
Không thể chột dạ, cô phải kiên cường.
......
Thứ hai đi làm, Lục Kiều Vi nghĩ rằng sự lo lắng của cô đã nhanh chóng qua đi, nhưng không nghĩ đến vừa bước vào văn phòng khiến cô cảm thấy bối rối.
Khi mọi người nhìn thấy cô đều sẽ hỏi tiến trình hợp tác với DMD như thế nào.
Lục Kiều Vi cười ha ha, cảm thấy bầu không khí thật yên tĩnh.
Lục Kiều Vi ngồi trong văn phòng, mặt dán vào bàn, chết tiệt, dù đã hai ngày trôi qua, cô sống còn không bằng chết.
Đứng ngồi không yên, muốn đi lung tung nhưng lại sợ hành vi của mình quá mức sẽ khiến mọi người sinh ra nghi ngờ.
Buổi chiều có một nhà thiết kế đến xin nghỉ, thời gian xin nghỉ cũng khá dài, Lục Kiều Vi đang nhìn bảng biểu của nàng, lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đến chính là quản lý sản xuất của DMD, đến nói về chuyện hợp tác cùng với cô.
Lục Kiều Vi sững sờ, đối phương nói là do Văn Cẩn Ngôn đặc biệt sắp xếp.
Cô kinh ngạc, không nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn lại làm chuyện này, bản hợp đồng thật sự đã được đưa đến đây, có hợp đồng trong tay, bộ phim cô xem lén ngày đó đã hoàn toàn bị tẩy trắng thành nguồn cảm hứng.
Hợp đồng được đặt trên bàn, cùng với báo cáo xin nghỉ của nhà thiết kế, Lục Kiều Vi cầm bút trong nhất thời không biết nên ký cái nào, vẫn là giám đốc của DMD nói: "Cô ký phê chuẩn giúp cô ấy nghỉ thai sản trước đi, tôi không vội.
"
Sau đó lịch sự chúc mừng nhà thiết kế đang mang thai.
Lục Kiều Vi kêu lên một tiếng, nhìn vào nội dung bản báo cáo.
Nghỉ thai sản? Nghỉ thai sản!!
Lục Kiều Vi nỗ lực bình tĩnh ký tên xuống, rồi nhìn vẻ mặt tươi cười của quản lý DMD, cô luôn cảm thấy người bên kia cười cũng quá mức ...
quá mức kinh hãi.
Lục Kiều Vi nói: "Chỉ là một kỳ nghỉ thôi."
Quản lý: "Chúc mừng."
Lục Kiều Vi: "Đã mang thai ba tháng."
Quản lý: "Là hỉ sự."
Lục Kiều Vi: "Chồng của cô ấy cũng đi làm ở công ty!"
Quản lý: "Chuyện này....chuyện này hẳn là rất tình cảm."
Nhà thiết kế mang thai: "...
cảm ơn hai người?"
Cuộc nói chuyện thật kỳ lạ, Lục Kiều Vi muốn nói thêm một câu rằng đứa trẻ không phải của cô, cô cố gắng kiềm chế bản thân và không để hành vi của mình quá mức thiểu năng.
Cô lật hai trang của hợp đồng, không thể đọc vào bất kỳ chữ nào trên đó, nói: "Cô sẽ không nói với giám đốc điều hành của cô về chuyện hôm nay đi?"
Quản lý gật đầu: "Loại chuyện này thuộc về quyền riêng tư của cô, chúng tôi đều không nói."
Lục Kiều Vi: "À.....
Vậy là tốt rồi."
Cô không ký hợp đồng, cảm thấy bản thân không nên ký nó, quản lý nói rằng cô có thể xem xét lại.
Sau khi tán gẫu một tiếng, cô liền đem người tiễn đi, suy sụp đi đến văn phòng của Khúc Thanh Trúc để trò chuyện, Khúc Thanh Trúc vốn dĩ đang xem tập tài liệu, nhưng khi thấy Lục Kiều Vi, lập tức dừng tập tài liệu trên tay, hỏi: "Sao vậy, cậu lại làm chuyện gì kinh thiên động địa rồi phải không? "
"Cậu nói...
cậu nói ngày hôm đó mọi người đều đã phát hiện mình đang xem cái kia sao?" Lục Kiều Vi đỏ mặt lên, thật ra cô cũng không muốn nhắc đến chuyện này.
"Chuyện này ..." Khúc Thanh Trúc nhớ lại một cách ngắn gọn, ngày hôm đó các nàng lên lầu gõ cửa nhưng không ai trả lời và điện thoại cũng không kết nối được.
Dù sao cũng vừa mới chuyển nhà, ngày thường Lục Kiều Vi đi làm đều uể oải như vậy, mọi người đều rất lo lắng, sau đó Văn Cẩn Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa, tất nhiên mọi người đều bị hành vi của nàng làm cho sửng sốt, nhưng không kịp đề cập đến thì liền nghe thấy tiếng kêu to từ cánh cửa truyền đến từng đợt, cái gì mà đau quá, cái gì mà muốn chết .....
Tiếng khóc thật đáng thương và bất lực.
Mọi người cũng không thể nghĩ ra kia là cái gì, nên đẩy cửa ra xem.
Sau đó ...
Văn Cẩn Ngôn Ngôn lập tức đi tới che trước mặt.
Người biết thì phải giả vờ không biết, người không biết thì nhất định không biết, Khúc Thanh Trúc nhìn bộ dạng muốn chết của Lục Kiều Vi, cũng không dám hù dọa cô, nói: "Đừng lo lắng, Văn Cẩn Ngôn chặn thật sự rất nhanh, hơn nữa cô ấy đã đưa ra lý do thoả đáng.
Nếu sau đó cậu không nói với mình, mình cũng đã tin điều đó.
"
"Thật sự, thật vậy chăng?"
Khúc Thanh Trúc vỗ bả vai của Lục Kiều Vi, nhìn đứa trẻ đáng thương ở trong lòng, ngoài miệng an ủi cô, "Thật sự, đừng nghĩ tới nữa, chuyện đã qua rồi, cậu coi như là một giấc mơ đi, cố gắng làm việc."
"Ô ô ô ô, Thanh Trúc cậu thật tốt, cậu không biết hai ngày này mình đã phải chịu bao nhiêu áp lực đâu."
"Ngoan."
Sau khi nói chuyện với Khúc Thanh Trúc xong, Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, công việc tiếp theo diễn ra suôn sẻ nên cô dành thời gian xem xét bản hợp đồng của quản lý DMD đưa tới.
Các điều kiện khá tốt và tiền thưởng cũng không tệ.
Nhưng là đuối lý.
Lục Kiều Vi suy nghĩ một lúc, cô vẫn nên phải đến DMD một chuyến, dựa vào xem phim nên ký được hợp đồng, nghe như một trò đùa, quá hư cấu như câu chuyện ngàn lẻ một đêm.
Hơn nữa, cô cũng không thể xấu hổ nhận lấy.
Nghĩ như vậy, Lục Kiều Vi tính toán phải sớm đi qua nói cho rõ ràng, để đỡ phải buổi tối lại nằm mơ, trước khi đi cô xịt một ít nước hoa đặc biệt rất thơm và tinh tế, có như vậy mới không bị xấu hổ khi gặp ai đó.
Đến cửa DMD, thư ký đưa cô lên lầu, mấy ngày nay không liên hệ nhiều với Văn Cẩn Ngôn, cô liền hỏi một vài câu về tình hình gần đây của Văn Cẩn Ngôn.
Thư ký nói: "Tổng tài của chúng tôi từ khi trở lại lần trước đã rất không vui.
Có vẻ như đã gặp phải vấn đề nan giải gì đó, vẫn luôn nghiên cứu gì đó ở trong văn phòng.
Có thể khi cô đi vào phải đợi một lúc."
"Không có việc gì." Lục Kiều Vi cũng chưa nghĩ ra nên nói chuyện cùng nàng như thế nào.
Trong văn phòng, Văn Cẩn Ngôn yên lặng ngồi trước bàn làm việc, cau mày xem máy tính.
Trông bộ dáng rất bận rộn, không có thời gian để phát hiện Lục Kiều Vi tiến vào.
Phải mất nửa tiếng sau nàng mới ngẩng đầu nhìn lên.
Văn Cẩn Ngôn hỏi Lục Kiều Vi: "Sao chị đến không gọi trước cho em."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Kiều Vi đến, nhưng lần này cô bó tay bó chân không dám động đậy, thì thào nói: "Bởi vì tôi ...
không có mặt mũi a."
Mấy lời tiếp theo nhỏ như tiếng muỗi kêu, cô thật sự không chịu nổi nữa, cảm giác cảnh tượng ngày đó đang lặp lại lần nữa, từ lòng bàn chân đến từng sợi tóc đều tản ra tín hiệu xấu hổ mạnh mẽ.
Thật quá xấu hổ.
Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, khoé miệng giơ lên, độ cong của đường cung khiến cho người nhìn vui vẻ, nhất thời không thể phân biệt là đang cười vui vẻ vì công việc hay là đang chê cười Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi khó chịu đến mức đứng ngồi không yên, giống như học sinh tiểu học bị phạt đứng, hồ ly tinh .....Không thể gọi là hồ ly tinh, Văn Cẩn Ngôn đã giúp cô, hai người các cô bây giờ xem như là bằng hữu tỷ muội.
Lục Kiều Vi tính toán nên chủ động đi qua, chủ động nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn: "Ôn tổng, về chuyện hợp tác, tôi cảm thấy..."
"Không muốn hợp tác sao?" Văn Cẩn Ngôn so với cô càng thẳng thắn.
Lục Kiều Vi giải thích, "Cũng không phải ý tứ đó, cô không cần hiểu lầm."
"Cho em một cái lý do."
Lục Kiều Vi cảm thấy thẹn mà nói: "Tôi chính là cảm thấy tôi không xứng đáng."
"Hửm?"
"Ngày đó cô ra tay giúp tôi giải vây, tôi còn lấy hợp đồng kiếm tiền của cô.
Thật sự là không thể nào nói nổi."
"Như vậy a....." Văn Cẩn Ngôn thản nhiên nói, thái độ có chút có lệ, trạng thái này không hoàn toàn giống như trước đây.
Nói xong, Văn Cẩn Ngôn tiếp tục tập trung vào màn hình.
Lục Kiều Vi trong lòng lo lắng đến mức không hiểu được ý của Văn Cẩn Ngôn, tò mò đi về phía trước xem xét, ánh mắt tiếp xúc với ánh sáng hình huỳnh quang trên hình, liền nhìn thấy hai tiểu tỷ tỷ đang xếp chồng lên nhau.
Chết tiệt, đây không phải là bộ phim mà cô đã xem ngày hôm đó sao?
Văn Cẩn Ngôn như thế nào ở văn phòng xem cái này a!
Trên người Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang, cầm bút máy, bên cạnh có một cuốn sổ, nét chữ dày đặc thể hiện sự siêng năng và hiếu học của người này.
Ngoại trừ màn hình chuyển động của máy tính, mọi thứ xung quanh đều yên lặng, trong không khí dường như nghe thấy thanh âm tích tắc của kim giây, như đang công khai xử lý tội nghiệt của cô.
"Đẹp sao? Hiện tại vẫn nghiêm túc xem nó đến như vậy." Văn Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nói với cô.
Lục Kiều Vi điên cuồng lắc đầu: "Khó coi, không đẹp chút nào."
"Thật sự?"
"Thật....thật sự!" Lục Kiều Vi rất muốn khóc, hốc mắt kích động nước mắt lưng tròng, nếu không phải cô rất có cốt khí thì bây giờ cô có thể đã ngã xuống đất.
"Em cảm thấy còn có thể." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc mà nói: "Thoạt nhìn liền mê muội, không thể thu mắt lại, lỗ tai bất cứ âm thanh gì cũng không thể nghe được."
Thế giới nội tâm của Lục Kiều Vi đang mưa to gió lớn.
Văn Cẩn Ngôn mời Lục Kiều Vi: "Cùng nhau xem đi?"
Trên màn hình, khách thuê nhà và chủ nhà đang ở cao điểm, nếu bật âm thanh lên thì có thể nghe thấy tiếng nước tăng dần và tiếng thét chói tai có thể vang vọng xuyên qua các tòa nhà chọc trời của DMD.
Lục Kiều Vi không dám nói chuyện tiếp, cúi đầu tự ti, cảm thấy trong cuộc sống này không có tia hy vọng nào, rất tuyệt vọng.
"Thật sự không ngờ đến chị lại thích như vậy, có chút khó học."
Lục Kiều Vi muốn nói không thích, nhưng xác thực cô rất có cảm giác vào ngày hôm đó, nếu không
1 2 »
.