Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

"Cậu nói cậu là cái gì?" Khúc Thanh Trúc cảm thấy chính mình không thể nhìn thẳng nàng.

"Không có gì, không có gì." Lục Kiều Vi chỉ là miệng tiện, nàng nói chính mình chính là cái gì đó, tâm tình cũng rất phức tạp.

Khúc Thanh Trúc đứng một lúc, vẫn rất tò mò nói: "Sao lại hoài nghi? Sao cậu không xác định một chút?"

Lục Kiều Vi có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ nói: “Không phải, Văn Cẩn Ngôn cũng không tệ, cô ta có tiền có sắc, còn là giám đốc điều hành của DMD, khả năng cô ta thích mình giảm đi 10%."

"Vậy cậu thử nghĩ xem, tại sao cô ta lại thích mình?"

Trong lòng Lục Kiều Vi vẫn biết điều gì đó, hẳn là không thể yêu từ cái nhìn đầu tiên hay ở trên giường, biểu hiện của nàng ở trên giường cũng không tốt.

Khúc Thanh Trúc nói: "...Cậu trẻ tuổi xinh đẹp."

“Yếu tố bên ngoài chỉ là một phần, phải nhìn vào yếu tố bên trong”.

"Cậu hài hước."

“Quên đi, cậu không hiểu đâu.” Lục Kiều Vi đẩy vai cô nói: “Đứng vào trong một chút, đừng để cô ta nhìn thấy mình.”

Khúc Thanh Trúc muốn nói chút chuyện, rốt cuộc cô chỉ thấy Văn Cẩn Ngôn đối xử với Lục Kiều Vi rất tốt, cụ thể thì cô không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lục Kiều Vi thoạt nhìn cũng không có ý muốn giúp cô giải quyết nghi hoặc, giữ bí mật đến kín mít, không ngừng nhìn Văn Cẩn Ngôn: “Người đại diện đó nhìn rất quen mắt.”

"Đại diện Diệp, không phải khoảng thời gian trước mỗi ngày đều lên hot search sao? Bạn gái của cô ấy là một nghệ sĩ dương cầm, rất lợi hại."

"Ồ ồ ồ." Lục Kiều Vi gật đầu, lại liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, trước đây Văn Cẩn Ngôn luôn 'chơi bời lêu lổng', nhàn đến không thể nhàn hơn, cách nói chuyện ôn nhu nhưng phong cách có chút nữ cường.

Hai người lại hàn huyên một hồi, muốn đi tham quan hội trường, nguyên nhân chủ yếu là để xem chiếc nhẫn kim cương được thiết kế, nàng chỉ xem quá trình, còn chưa biết kết quả, vẫn luôn nghĩ tới.

Văn Cẩn Ngôn không đi, nàng cũng không thể đi vòng, hai người nấn ná hồi lâu, Khúc Thanh Trúc động viên nàng: “Cứ trực tiếp qua đó đi, cậu sợ cái gì.”

Lục Kiều Vi nghĩ nghĩ, đúng vậy, theo lý mà nói, hiện tại Văn Cẩn Ngôn thích nàng, cũng không phải nàng thích Văn Cẩn Ngôn, nàng sợ cái gì?

Nàng vừa tiến lên một bước lại quay lại, lấy gương trang điểm ra tô son môi rồi kéo Khúc Thanh Trúc đi tới.

Văn Cẩn Ngôn vẫn đang nói chuyện với người đại diện bên cạnh, hình như không để ý đến nàng, Lục Kiều Vi đi tới, nhìn cô thật kỹ. Những viên kim cương màu hồng tỏa sáng rất rực rỡ dưới ánh sáng, phải mất hơn một tỷ năm mới tạo thành một viên kim cương, loại kim cương quý hiếm có màu sắc rực rỡ này chỉ có xác suất được tạo ra trong hơn một tỷ năm.

Trước kia Lục Kiều Vi thiết kế nhẫn kim cương, vòng cổ và các đồ trang sức sang trọng khác, nàng chỉ muốn nhắm đến đại chúng và thu hút doanh số bán hàng.

Đây là lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên nàng cảm nhận được nghệ thuật, thấy mình là một người rất tài năng. Đúng lúc nàng đang nhìn thì một người nước ngoài đi tới, tóc vàng mắt xanh, tóc gợn sóng, ngạc nhiên "Wow" một tiếng, nói: "So beautiful, It must belong to me."

Giọng điệu có chút điên cuồng, Lục Kiều Vi nghe vậy rất vui vẻ, nàng có chút đắc ý nói: "Cảm ơn cô đã thích, tôi là người đã thiết kế ra chiếc nhẫn này."

Mỹ nữ ồ lên, bắt tay với nàng, giao tiếp với nàng bằng tiếng Trung không chuẩn: “Tác phẩm của cô rất đẹp, người cũng thật xinh đẹp”.

"Cô cũng vậy." Lục Kiều Vi cười đến muốn bay lên trời, cảm giác này thật vui sướng. Tiếng Anh của nàng không tốt lắm nên nàng dùng cánh tay đẩy Khúc Thanh Trúc, ra hiệu cho cô giải thích cho nàng, tự mình đứng sang một bên tận hưởng.

Vui vẻ một hồi lại nhìn chiếc nhẫn kim cương, một miếng khăn giấy đưa tới cho nàng, Lục Kiều Vi ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn: "Đẹp không?"

Lục Kiều Vi hoảng hốt một lát, sau đó bình tĩnh gật đầu, lấy khăn giấy tùy ý lau tay, "Không ngờ làm ra hiệu quả tốt như vậy."

Văn Cẩn Ngôn nói: “Trước đó tôi đã mời em đến công ty xem, nhưng em lại không đi.”

Khi đó nàng đang né tránh Văn Cẩn Ngôn, sợ rơi vào miệng hồ ly tinh, làm sao dám đi tới đó, bây giờ xem cũng không có ảnh hưởng gì, Lục Kiều Vi cảm thán một tiếng: “Không biết ai sẽ sở hữu nó."

Văn Cẩn Ngôn nhìn quanh hiện trường một lượt rồi nói: “Hôm nay mọi người đến đây nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này đều muốn sở hữu, cô có nhìn thấy người đại diện kia không? Cô ấy đặc biệt đến đây để bắt lấy chiếc nhẫn kim cương này.”

"Người vừa nói chuyện với cô sao?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu nói: "Là cho bạn gái của cô ấy. Nói chính xác thì là vợ sắp cưới của cô ấy, cô ấy mua để cầu hôn bạn gái."

“Cô cũng chú ý tới giới giải trí sao?”

“Chú ý một chút, thường xuyên hợp tác.”

DMD là tài nguyên trong giới giải trí, người đại diện trong giới giải trí đều đang gấp rút hợp tác với họ, Lục Kiều Vi một lần nữa cảm nhận được sức mạnh của DMD, sự lợi hại của Văn Cẩn Ngôn, đây không phải là đứa con được trời sủng ái, mà là người của trời, giống như một tầm cao mà người phàm không thể đạt tới.

Người đại diện đi tới, tự giới thiệu muốn bắt tay với Lục Kiều Vi, ngón tay của Lục Kiều Vi đều đang run rẩy, người đại diện là người đại diện kim bài nổi tiếng, trong tay cô ấy đều là ảnh đế ảnh hậu, thậm chí khoảng thời gian trước cô ấy còn được lên tạp chí Forbes.

Loại vinh dự này trước kia tưởng đều không thể tưởng tượng được, tuy Lục Kiều Vi hưng phấn nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, khi người đại diện đến bắt tay nàng, nàng khẽ mỉm cười.

"Chiếc nhẫn rất đẹp, thiết kế Lục thật táo bạo." Người đại diện Diệp câu môi cười, nhướng mắt, nhìn có chút phong lưu.

Chiếc nhẫn kim cương này đối với cô rất đặc biệt, trên thế giới không có thiết kế sư nào dám đưa hai nữ nhân vào thiết kế, nó đặc biệt thích hợp để cầu hôn.

"Quá khen, cô thích là được rồi."

Lục Kiều Vi là thiết kế sư, nàng có nhiệm vụ quan trọng khác trong cuộc đấu giá ngày hôm nay, đó là giải thích nguồn cảm hứng của chiếc nhẫn cho người xem.

Không cần ngôn từ hoa mỹ, cứ nói với họ nguồn cảm hứng ban đầu, "Đây là hai nữ nhân hãm sâu vào dục vọng, họ ôm nhau thật chặt, không thể tách rời. Cho nên, chiếc nhẫn đính kim cương..."

Mọi người đến tham quan đều ngạc nhiên.

Điều thú vị nhất là ở đoạn cuối, cuộc đấu giá chủ yếu là đồ trang sức, quá trình diễn ra gay cấn và tiền chảy như nước, khó có thể tưởng tượng rằng một món đồ trang sức đơn giản có thể kiếm được mấy trăm vạn.

Lục Kiều Vi ngồi ở bên cạnh Văn Cẩn Ngôn, đây là lần đầu tiên nàng tham gia đấu giá, tò mò thấp giọng hỏi: “Giá khởi điểm của chiếc nhẫn là bao nhiêu?”

Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em muốn sao? Em cũng có thể tự mình bắt lấy."

"Tôi bắt lấy cái này làm gì? Tôi không có tiền."

Cánh môi Văn Cẩn Ngôn mấp máy, Lục Kiều Vi thở dài: “Điều hạnh phúc nhất của một thiết kế sư là nhìn thiết kế của mình được người phù hợp mua lại, để có thể phát huy được ý nghĩa và vai trò thực sự của nó.”

Nhẫn kim cương, chẳng phải chúng tượng trưng cho hạnh phúc sao?

Văn Cẩn Ngôn hơi nghiêng người về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Giá khởi điểm của chiếc nhẫn là 500 vạn.”

"500 vạn?" Lục Kiều Vi sửng sốt.

Văn Cẩn Ngôn đặt một ngón tay lên môi, nhẹ giọng nói: "Đây là bí mật, ở phần cuối cùng, không thể tùy tiện nói ra."

"Ò..." Lục Kiều Vi kìm nén kinh ngạc: "500 vạn, cao như vậy."

Văn Cẩn Ngôn bổ sung: “500 vạn là giá thấp nhất, chúng tôi chính là cảm thấy giá quá thấp nên mới đưa đến đấu giá để làm mới giá.”

500 vạn mà thấp? Thiết kế sư trẻ lấy 500 vạn là giá trên trời, không nghĩ tới giá cả còn có thể tăng lên, ghê gớm, thật ghê gớm.

Đây chính là chênh lệch, Lục Kiều Vi cảm giác được.

Thấp của kẻ có tiền và thấp của người nghèo không phải là một loại.

Cuối cùng chiếc nhẫn kim cương màu hồng được bán đấu giá, đúng như lời Văn Cẩn Ngôn nói, giá khởi điểm là 500 vạn, khi bảng đấu giá hạ xuống, rất nhiều người giơ bảng hiệu, giá không ngừng tăng lên, đã lên đến 900 vạn.

Vừa rồi người đại diện Diệp từ đầu đến cuối đều không hề hạ tay, có hai người khác tranh đoạt với cô ấy, một người là mỹ nữ ngoại quốc vừa rồi, người còn lại mặc tây trang, nhìn trang phục thì có lẽ là doanh nhân.

Văn Cẩn Ngôn giới thiệu với nàng: "Người đó là thiên kim Fashe, hẳn là theo tới một ngàn vạn, người còn lại là nhà thẩm định trang sức."

Đúng như dự đoán, thiên kim đã bỏ cuộc sau khi đạt một 1000 vạn, doanh nhân nước ngoài theo sau với 1200 vạn, cuối cùng, người đại diện Diệp đã nhận chiếc nhẫn với giá 1300 vạn.

Lòng bàn tay của Lục Kiều Vi đổ mồ hôi, nóng bừng, nàng chưa bao giờ có nhiệt tình với thiết kế như vậy, trước đây nàng hài lòng với doanh số bán hàng, nhưng bây giờ nàng cảm nhận được giá trị thương mại thực sự của nghệ thuật, thật kích động.

Vừa đi ra đã bị chặn lại, mỹ nữ ngoại quốc chặn đường, bất mãn nói một chuỗi tiếng Anh với Văn Cẩn Ngôn.

Có lẽ là vì đang trách Văn Cẩn Ngôn không để lại chiếc nhẫn kim cương cho nàng ấy, lúc này Lục Kiều Vi mới nhận ra hóa ra Văn Cẩn Ngôn có quen biết với mỹ nữ ngoại quốc. Văn Cẩn Ngôn giao lưu với mỹ nữ ngoại quốc, nói tất cả đều là quyết định của công ty, nếu nàng ấy muốn thì lúc đó có thể bắt được, hoặc đến gặp người đại diện Diệp để mua riêng.

Mỹ nữ nói thêm: “Thật kỳ quái, sao hôm nay cô nói chuyện ôn nhu như vậy.”

Văn Cẩn Ngôn cười cười.

Lục Kiều Vi ở bên cạnh nghe bọn họ giao lưu, chỉ có thể hiểu được mấy từ.

Trước đây Văn Cẩn Ngôn rất lạnh nhạt sao?

Nhìn không ra.

Lục Kiều Vi nghe rất khó khăn, lại không đứng được nữa, nàng chạy trở về bày tỏ kích động trong lòng với Khúc Thanh Trúc: "Vừa rồi cậu cảm nhận được sức hấp dẫn của đấu giá không? Chiếc nhẫn kim cương mà mình thiết kế thật sự bán ra giá này."

Nàng ra hiệu tám ngón tay, nói: "Tiếp đó mình cũng có thể nhận được tiền thưởng, thực sự rất phong phú."

Khúc Thanh Trúc gật đầu: “Nhưng công ty chúng ta sẽ lỗ lớn.”

"Sao vậy?"

Khúc Thanh Trúc nói: "Lần trước không phải Trương Như Lan muốn gây sự với cậu sao? Sau khi rò rỉ bản thiết kế, cậu có biết số tiền bồi thường thiệt hại bao nhiêu không?"

Lục Kiều Vi thật sự không để ý tới việc này, khi công ty nói sẽ bồi thường, trong lòng nàng cảm thấy vui mừng, cảm thấy Trương Như Lan sẽ xong đời, sau đó nàng cũng không để ý nhiều.

Khúc Thanh Trúc ra hiệu cho nàng: “15%”

"Cao như vậy sao?"

"Cậu cho rằng hợp đồng của DMD dễ bắt như vậy sao? Giá mà họ đưa ra lúc đó là 20 vạn, này cũng đủ làm công ty kiếm điên rồi."

Thông thường, một bản thiết kế sẽ có giá hơn một vạn, nhưng khi gặp được người hào phóng thì ba bốn vạn, giá của DMD vào thời điểm đó khá cao, các công ty thiết kế đều muốn bắt lấy.

Cố tình là công ty gây sự, bây giờ thì tốt rồi, chiếc nhẫn được bán với giá 1000 vạn, công ty sẽ mất đi một lớp da.

Giám đốc Khúc Thanh Trúc biết tương đối nhiều, cho biết: “Trong cuộc họp, Phó tổng rất khinh thường, cảm thấy bồi thường thì bồi thường, một chút cũng không sợ hãi. Biểu hiện pháp vụ của DMD rất bình đạm, ý tứ là dựa trên hợp đồng, mọi người đều nghĩ rằng DMD bị dọa tới rồi, màn đấu giá hôm nay, chậc chậc, quá tuyệt vời."

Lúc đó mọi người đều cho rằng chiếc nhẫn chỉ có thể bán được 100 vạn, tính toán số tiền bồi thường hợp đồng còn có thể kiếm được mấy vạn mà không lỗ, ai biết được giá đã hơn 1300 vạn, này tính ra phải bồi thường gần 200 vạn.

Chậc chậc, xứng đáng.

"Vẫn là Văn tổng chơi đến tàn nhẫn."

Lục Kiều Vi tán đồng, nói: "Ừm, Văn Cẩn Ngôn quả thực rất lợi hại."

“Có gì lợi hại?” Văn Cẩn Ngôn đột nhiên đến gần, giọng nói của cô gần sát tai nàng, làm Lục Kiều Vi sợ muốn chết.

Lục Kiều Vi vội vàng tránh xa cô ra, bất mãn lẩm bẩm: "Sao lại gần như vậy? Dọa chết người."

"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi hai người có muốn cùng ăn cơm hay không, đại diện Diệp mời." Văn Cẩn Ngôn nói: "Nói là cảm ơn em đã thiết kế một chiếc nhẫn rất hợp với cô ấy."

Lục Kiều Vi suy nghĩ một lúc, vì là đại diện Diệp mời nên đây là thời điểm tốt để phát triển mối quan hệ.

Sau khi rời khỏi nhà đấu giá, nàng lên xe của Khúc Thanh Trúc, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Bây giờ nghĩ lại, trước đây mình đã phải chịu đựng quá nhiều, tất cả đều là kịch bản.”

Khúc Thanh Trúc kinh ngạc: "Cậu có thể nhìn ra đó là kịch bản sao?"

Lục Kiều Vi ban đầu không để ý tới cái gì, nhưng khi nói ra lời này, nàng lại cảm thấy rất tự tin, “Lúc đầu mình không để ý, nhưng bây giờ thì có. Gần đây mình nhớ lại mọi chuyện trước đó, mình cảm thấy cô ta thật không đơn giản."

Khúc Thanh Trúc: "...ò, vậy cậu nghĩ thế nào?"

"Hmm... thực ra mình vẫn chưa nghĩ tới quá nhiều, mình khẳng định là gặp chiêu nào liền phá giải chiêu đó, chắc chắn không bị cô ta lừa." Lục Kiều Vi vạch trần Văn Cẩn Ngôn, làm Văn Cẩn Ngôn mất mặt, liền vui vẻ hơn.

Trong lòng Khúc Thanh Trúc nhẹ nhõm một chút, ít nhất có thể nhìn ra kịch bản, sẽ không như trước kia.

"Được rồi, cậu vui vẻ là tốt rồi."

Phật dạy: Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Khúc Thanh Trúc lái xe về phía nhà hàng, luôn cảm thấy mình đang đi trên con đường không thể quay lại, không ngừng chớp mắt.

Nghe nói là đại diện Diệp chiêu đãi, khi đến nơi lại không thấy đại diện Diệp đâu, chỉ có pháp vụ và thư ký của DMD.

Pháp vụ đang gõ bàn phím, tính toán số tiền bồi thường, cô ấy rất nghiêm túc cùng đứng đắn, là nữ nhân không thích cười.

Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói: "Xin chào, tôi ngồi đây cô không phiền chứ."

Pháp vụ vốn rất nghiêm túc đột nhiên đứng dậy, làm cho Lục Kiều Vi sợ muốn chết, Lục Kiều Vi vội vàng hỏi: "Sao vậy sao vậy? Cô đừng sốt ruột, có chuyện gì từ từ nói."

Môi pháp vụ mấp máy một lúc rồi hỏi: "Lục tiểu thư, sao cô lại đến đây?"

Trên bàn, ngoại trừ Khúc Thanh Trúc, Lục Kiều Vi tương đối quen biết với pháp vụ, nàng thường thích và bình luận bài viết trên WeChat của pháp vụ, nàng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người không tệ nên ngồi cạnh cô ấy.

“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra, lướt qua vòng bạn bè rồi hỏi: “Bình thường cô đăng rất nhiều.”

“Bị bắt.” Pháp vụ lạnh nhạt nói, giọng điệu có chút khổ sở.

"A?" Lục Kiều Vi không hiểu.

Pháp vụ nói thêm: “Bị cuộc sống bức bách, hiện thực ép buộc, tôi không thể không khuất phục. Nếu phải làm lại, tôi chắc chắn sẽ không muốn lựa chọn cuộc sống như vậy”.

Lục Kiều Vi có chút hiểu ra, an ủi nói: “Cô đừng sốt ruột, cứ từ từ đi từng bước rồi cuối cùng khốn cảnh cũng sẽ qua. Tuy bây giờ chúng ta đang gặp phải một chút khó khăn, nhưng có gì phải sợ hãi trước chút mưa gió, phải không?"

Pháp vụ không nhịn được nữa nói: “Ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Nói xong, cô ấy muốn nhanh chóng chạy đi.

Lục Kiều Vi sờ sờ mũi, "Thật ra tôi chỉ muốn hỏi, giám đốc điều hành của cô khi thức dậy có dễ nổi giận không? Tôi đã xem bài đăng của cô trên vòng bạn bè..."

Trong lòng pháp vụ có chút kinh ngạc, nghiêng đầu, nhìn nàng thật sâu rồi nói: “Tôi chưa từng ngủ với giám đốc điều hành nên không biết”.

“Vậy vòng bạn bè của cô…”

Đang nói chuyện, Văn Cẩn Ngôn cũng đi tới, cô híp mắt nhìn về phía pháp vụ, sau đó ngồi đối diện với Lục Kiều Vi, nói: "Đến còn khá sớm."

Pháp vụ không nói một lời, Lục Kiều Vi rất tò mò về pháp vụ, cũng không đáp lại lời nói của Văn Cẩn Ngôn, nàng tò mò thò tới xem pháp vụ đang làm gì, muốn nhìn trộm vòng bạn bè của cô ấy.

Chờ cho đến khi thức ăn được phục vụ bưng lên.

Văn Cẩn Ngôn mở một chai rượu, rót đầy hai ly, đưa cho pháp vụ một ly, pháp vụ đưa tay nhận lấy, Văn Cẩn Ngôn cụng ly mỉm cười.

Pháp vụ căng da đầu nói: "Cảm ơn Văn tổng."

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mình đã xem nhẹ cô." Văn Cẩn Ngôn mỉm cười cầm ly rượu lên, "Chúng ta uống một ly đi, đừng quá căng thẳng."

Uống xong, pháp vụ không nói nữa.

Lục Kiều Vi rất nhạy cảm, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái liền hỏi: "Sao cô lại phiền muộn như vậy? Có chuyện gì thì nói ra đi, mọi người sẽ cùng nhau giải quyết."

“Không có gì, tôi chỉ có chút hối hận.”

Cô hối hận vì đêm đó đã hấp tấp thêm Wechat của ai đó, cơn ác mộng của cô cũng bắt đầu từ đó. Hối hận, vô cùng hối hận.

Thư ký bên cạnh vỗ vai cô nói: "Đừng nản chí, thời gian còn dài."

Có lẽ là do pháp vụ trông quá đáng thương, Lục Kiều Vi nghe cô nói vậy thực sự rất chua xót, dùng ánh mắt trấn an mà nhìn cô.



Cuối cùng sau khi ăn xong, Lục Kiều Vi rất hưng phấn, chủ yếu là vì chiếc nhẫn, buổi tối lên hot search, rất nhiều cư dân mạng khen nàng, còn lưu ảnh đăng lại chỗ này chỗ kia, rất thích thú.

Trời đã khuya nên DMD sắp xếp một phòng cho họ ở, họ đi thẳng lên lầu.

Khúc Thanh Trúc dừng lại ở tầng trước, Lục Kiều Vi nhìn thẻ phòng trên tay, nàng vẫn đang đi lên, Văn Cẩn Ngôn cũng ở bên cạnh nàng, không có dấu hiệu dừng lại.

Nàng suy nghĩ một chút: “Không thể nào, chẳng lẽ Văn Cẩn Ngôn muốn làm cái quỷ gì đó?”

Trước kia nàng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bây giờ nàng phát hiện Văn Cẩn Ngôn có ý tứ với nàng, hơn nữa nàng luôn cảm thấy Văn Cẩn Ngôn đang làm chuyện xấu.

Lục Kiều Vi tính toán vài khả năng, Văn Cẩn Ngôn lấy thẻ phòng ra muốn ở cùng nàng, nàng cười nhạo Văn Cẩn Ngôn, làm Văn Cẩn Ngôn xấu hổ rồi nàng ngủ chung với Khúc Thanh Trúc, như vậy đều không có hại gì.

Sau khi ra khỏi thang máy đi về phía trước, đi qua mấy cánh cửa, cuối cùng cũng đến được cửa phòng, Lục Kiều Vi tưởng rằng tới rồi, sau đó nàng nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn lấy thẻ mở cửa phòng bên cạnh.

"Buổi tối đi ngủ đừng tùy tiện mở cửa cho người khác, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Hôm nay đi xem đấu giá quá mệt, ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Đây không phải là Lục Kiều Vi nghĩ, nàng cúi đầu ngơ ngác nhìn thẻ phòng của mình, sau đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Cẩn Ngôn, chỉ vào mình, lại chỉ vào Văn Cẩn Ngôn: "Cô có ý gì?"

“Thẻ phòng của em là DMD đã đặt phòng trước cho em.”

Nụ cười của Lục Kiều Vi thay đổi, “Cô một phòng, tôi một phòng, mỗi người một phòng sao?”

"Ừm, sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn cũng nghi hoặc mà nhìn nàng.

Lục Kiều Vi cầm lấy thẻ phòng mở cửa chạy vào trong, nàng không hiểu tại sao Văn Cẩn Ngôn không chơi kịch bản của hồ ly tinh để hai người ngủ cùng nhau.

Sau khi đóng cửa lại, trên mặt Lục Kiều Vi đau nhức, trằn trọc trở mình trên giường suy nghĩ. Tắm xong nàng không ngủ được nên ngồi trên giường suy nghĩ miên man.

Là nàng đã nghĩ quá nhiều sao?

Hay là nàng muốn nửa đêm sờ người ta?

Lục Kiều Vi suy nghĩ miên man, nhìn điện thoại và phong cảnh, nàng không thể ngủ được, tự hỏi có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không.

Nàng lấy điện thoại ra, không khỏi tò mò, liền gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn: [Cô ngủ chưa?]

Văn Cẩn Ngôn lập tức trả lời: [Ngủ rồi]

Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Văn Cẩn Ngôn gửi thêm một hàng dấu chấm hỏi tới.

Thời gian trôi qua một chút, Lục Kiều Vi càng ngày càng cáu kỉnh, nàng đã vỗ ngực đảm bảo với Khúc Thanh Trúc, nói nàng có thể nhìn thấy rõ ràng kịch bản của hồ ly tinh.

Vậy mà tại sao Văn Cẩn Ngôn không dùng kỹ năng?

Này không giống phong cách của Văn Cẩn Ngôn.

Lục Kiều Vi: [Ngủ rồi sao còn trả lời tin nhắn của tôi?]

Vài phút sau, nàng nhận được tin nhắn.

[…Vậy, sao em không đến phòng tôi xem tôi đã ngủ hay chưa?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui