Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Văn Cẩn Ngôn đặt tay lên trán Lục Kiều Vi, sờ đi sờ lại.

Sờ vào không thấy nóng, cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Thích Nhất Hoan cũng đi tới, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lục Kiều Vi, thân xác vẫn là thân xác kia, nhưng lời nói và hành động lại không đúng lắm.

Lục Kiều Vi cũng không oán trách mà còn mỉm cười đáp lại.

"Tránh ra." Văn Cẩn Ngôn đẩy Thích Nhất Hoan sang một bên, Thích Nhất Hoan ngã xuống ghế sô pha, nhìn không ra vấn đề, nhưng cảm thấy da đầu tê dại, liền hỏi Khúc Thanh Trúc: "Bạn của em thật sự không sao chứ? Sao tôi cảm thấy thật đáng sợ".

Thích Nhất Hoan thò tới quá nhanh làm Khúc Thanh Trúc chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng, cô lấy một cái gối che tầm mắt của mình lại nói: “Tôi cảm thấy cô cũng rất đáng sợ.”

"Không phải chứ, hai người đều làm sao vậy?" Thích Nhất Hoan không hiểu nổi, bắt đầu cảm thấy có chút cáu kỉnh.

Bên cạnh, Văn Cẩn Ngôn sờ trán Lục Kiều Vi, sau đó nhéo mặt nàng, lúc cô thường làm như vậy, Lục Kiều Vi sẽ nghiêng mặt đi, mắng cô một trận.

Hiện tại Lục Kiều Vi ngoan ngoãn để cô vuốt ve, hoàn toàn để cô nhéo nặn, Văn Cẩn Ngôn thuận thế véo hai lần, thách thức điểm mấu chốt của nàng, dùng ngón tay vuốt ve môi nàng hai cái.

Lục Kiều Vi ngoài dự đoán, nàng liếm đầu ngón tay của cô, thấp giọng hỏi: "Sờ đủ chưa? Sờ dễ chịu không?"

Đầu ngón tay của Văn Cẩn Ngôn hơi run lên.

"Không có vấn đề gì, đừng chấn kinh như vậy." Lúc này Lục Kiều Vi lên tiếng, giọng nói của nàng nhẹ nhàng hơn vài độ, giống như các góc cạnh đã được mài nhẵn, rất nhu hòa, đặt ở trên người bất cứ ai cũng đều là biểu hiện ôn nhu, nhưng đặt ở trên người Lục Kiều Vi lại có chút quỷ dị.

Đối với người khác đó là một nụ cười, nhẹ nhàng như gió xuân, khi chạm vào lại có cảm giác ấm áp, nhưng đối với Lục Kiều Vi, đó giống như là trào phúng, nhưng nàng lại cười rất nghiêm túc, làm người ta nổi da gà.

Văn Cẩn Ngôn cẩn thận suy nghĩ chuyện này, mấy ngày nay cô xem như rất phóng túng Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi chạy đến nhà Khúc Thanh Trúc, cô còn không ra tay bắt người trở về, ngày thường cũng không hù dọa nàng. Nếu có vấn đề thì hẳn là ở nhà Khúc Thanh Trúc mà ra.

Cô hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Khúc Thanh Trúc.

"Công bằng mà nói, thoạt nhìn Khúc Thanh Trúc là nạn nhân, vấn đề là từ trên người Lục Kiều Vi." Thích Nhất Hoan hỗ trợ chắn một chút, thuận thế hòa hoãn mối quan hệ với Khúc Thanh Trúc, nhưng Khúc Thanh Trúc vẫn cách xa hơn, thậm chí còn hỏi nàng có thể tẩy trang hay không, nói son môi của nàng thật đáng sợ.

Lục Kiều Vi giúp Thích Nhất Hoan nói: “Tôi thấy rất đẹp.”

Thích Nhất Hoan: "A... Cảm ơn cô."

Văn Cẩn Ngôn hạ giọng hỏi Lục Kiều Vi: “Em uống rượu sao?”

"Tôi không uống nhiều, chỉ uống một chút thôi." Lục Kiều Vi cầm ly lắc nhẹ, vừa uống vừa nhìn Văn Cẩn Ngôn: "Cô có muốn uống không? Trời lạnh, uống một chút đi, nhưng đừng uống say.”

Văn Cẩn Ngôn cầm lấy ly rượu trong tay nàng.

Lục Kiều Vi không hề giãy giụa, để cô lấy ly rượu đi.

Nàng bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không uống rượu, không tin thì hỏi Thanh Trúc đi, tôi chỉ uống một ngụm khi cô đang nói chuyện với tôi thôi. Tôi không thích uống rượu với người lạ, nếu người đó là cô, uống một chút cũng không sao."

Lông mày Văn Cẩn Ngôn đột nhiên giật giật hai cái.

Hai người tới tới lui lui rất lâu nhưng đều không tìm ra được nguyên nhân, Thích Nhất Hoan nói: “Tôi nghi ngờ cô ấy đã uống rượu giả, giống như những người ở quán bar, khi uống rượu giả vào chính là cái dạng này."

Lục Kiều Vi không muốn nói chuyện phiếm với bọn họ nữa, ăn một cái bánh ngọt nhỏ, ngồi một bên xem điện thoại, thỉnh thoảng lại tắt máy, nhìn mình trên màn hình.

Xem tin tức một lúc, nàng nhìn thấy tin nhắn mà Trang Như Nhuế gửi cho nàng cách đây hơn mười phút, Trang Như Nhuế nói: [Tôi vừa nghe một thực tập sinh trong phòng của chúng ta nói Giám đốc Vu đã tặng Đinh Duyệt Nghiên hai viên kim cương, thật hay giả vậy]

Lục Kiều Vi nghĩ đến vừa rồi Đinh Duyệt Nghiên đến khoe khoang, cũng phổ cập khoa học cho Trang Như Nhuế, Trang Như Nhuế hỏi: [Không phải Vu tổng đang theo đuổi cô sao? Sao lại mập mờ với Đinh Duyệt Nghiên? Ánh mắt quá kém đi?]

Ban đầu Vu Thụy Viêm theo đuổi nàng, nhưng sau đó nàng nói không muốn yêu đương, uyển chuyển từ chối Vu Thụy Viêm, Vu Thụy Viêm ngừng theo đuổi nàng, hai người giữ khoảng cách, cư xử như đồng nghiệp bình thường và bạn bè bình thường trong công ty.

Hiện tại rất ít giao tiếp, Vu Thụy Viêm có thể tự do theo đuổi bất cứ ai mà hắn thích, chỉ là thật khó tin hắn lại theo đuổi Đinh Duyệt Nghiên, còn tặng Đinh Duyệt Nghiên hai viên kim cương.

Lục Kiều Vi giúp Vu Thụy Viêm giải thích một chút.


Trang Như Nhuế: [Đinh Duyệt Nghiên quá tâm cơ, chắc chắn là cô ta muốn hạ công phu ở trên người Vu Thụy Viêm, sau đó có đủ tư cách để trở thành nhân viên chính thức]

Hàn huyên một lúc, Lục Kiều Vi nhìn quanh đại sảnh, nàng không thấy Vu Thụy Viêm và Đinh Duyệt Nghiên, lại nhìn thấy nhà thiết kế Túc Vĩnh Ỷ mà Khúc Thanh Trúc đã giới thiệu với nàng trước đó.

Túc Vĩnh Ỷ đang đi về phía này, nhưng có vài người đứng bên cạnh nàng ấy, rất nhiều người muốn nói chuyện với nàng ấy nên không thể tiến tới.

"Em đang nhìn gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn đột nhiên thò qua hỏi.

“Tìm đồng nghiệp, lát nữa tìm anh ta nói chuyện.” Lục Kiều Vi thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại trở nên ôn hòa hơn nhiều, “Sao vậy, cô có chuyện gì sao?”

“Không có.” Văn Cẩn Ngôn vẫn luôn quan sát nàng, nói: “Hôm nay em có chút khác ngày thường.”

"Từ từ quen." Lục Kiều Vi đưa nước cho cô, lau đi vết son trên khóe môi cô, đều làm xong từng chi tiết, có ôn nhu hay không còn tùy thuộc vào việc nàng có thể hiện đúng chỗ hay không.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi biết mình làm đúng, hỏi: "Sau này đều đối xử với cô như vậy được không?"

Yết hầu Văn Cẩn Ngôn trượt xuống, bộ dáng thoạt nhìn không được tốt lắm.

Ngồi được một lúc, Lục Kiều Vi nhìn thấy Vu Thụy Viêm.

Vu Thụy Viêm đang trò chuyện với một vài người, có lẽ là đối tác của công ty, Lục Kiều Vi chờ những người đó rời đi mới đứng dậy.

Trước khi rời đi, nàng lại quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn im lặng, cau mày, đương nhiên là không muốn nàng nói chuyện với Vu Thụy Viêm.

Lục Kiều Vi đi tới chỉnh lại quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, nói: “Tôi đi có chút việc, ở đây ngoan ngoãn chờ tôi, đừng chạy lung tung nga.”

Văn Cẩn Ngôn giật giật khóe môi, nói: "Tôi hiểu rồi."

Nói xong cô mím môi, cảm giác thật kỳ quái.

Lục Kiều Vi trực tiếp đến chỗ Vu Thụy Viêm, sau đó quay lại gọi Khúc Thanh Trúc: “Cậu đi với mình, tránh hiểu lầm không đáng có.”

Khúc Thanh Trúc ôm gối, “Mình có thể không đi không?”

Lục Kiều Vi chớp chớp mắt, Khúc Thanh Trúc gãi gãi đầu, đành phải đứng dậy đi theo, nói: "Cậu có thể đừng làm việc này nữa được không? Làm người bình thường chẳng phải tốt hơn sao?"

“Mình như vậy khá tốt.”

Hai người còn lại ngồi trên sô pha, đều dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn bóng người rời đi của bọn họ, Thích Nhất Hoan dịch đến bên cạnh Văn Cẩn Ngôn, nói: "Cậu có cảm giác đã xảy ra chuyện gì không?"

Văn Cẩn Ngôn gõ gõ ngón tay hai cái, nói: “Chẳng lẽ là mình dọa em ấy sợ rồi?”

Lục Kiều Vi xác thực là nhát gan, nếu không nàng nhìn thấy thứ trong hộp sẽ không sợ đến mức đến nhà Khúc Thanh Trúc ở mấy ngày.

Thích Nhất Hoan cười: "Dọa cô ấy sợ? Sao mình lại cảm thấy lá gan của em ấy rất lớn nga."

Văn Cẩn Ngôn hơi nhướng mày.

Thích Nhất Hoan nói: "Chẳng lẽ cậu không thấy em ấy đang dùng kịch bản của cậu sao? Chỉ là nụ cười của em ấy không ôn nhu mà là tương đối hung ác."

“Là vậy sao?” Văn Cẩn Ngôn hơi nhíu mày.

"Chắc chắn là như vậy." Thích Nhất Hoan đứng dậy nói: "Cậu ở đây chờ đi, mình đi nghe lén một chút, nhất định nơi này có âm mưu, để mình vạch trần sự thật."

Bên kia, Lục Kiều Vi nói chuyện với Vu Thụy Viêm xong liền kéo Khúc Thanh Trúc vào toilet, Thích Nhất Hoan không vào mà ở bên ngoài nghe lén.

Lục Kiều Vi kéo Khúc Thanh Trúc, tự tin nói: "Mình cảm thấy gần thành công rồi, cậu có thấy vẻ mặt của Văn Cẩn Ngôn không? Cô ta đã sợ rồi."

Khúc Thanh Trúc làm ra vẻ mặt khó nói hết: “Mình không thấy cô ấy sợ cậu, nhưng mình lại cảm thấy cô ấy là ghét bỏ cậu.”

"Ghét bỏ? Sao có thể? Rõ ràng là cô ta rất hưởng thụ." Lục Kiều Vi rất đắc ý. "Ngày thường cô ta dựa vào đầu óc để tính kế mình, lần này mình làm theo kịch bản của cô ta, cô ta sẽ không còn đường thoát."


Nàng vén tóc ra sau tai, từ tự tin chuyển sang tự luyến, "Cậu không thấy sau khi mình biến thành ôn nhu đặc biệt có mùi vị nữ nhân sao?"

Nghe những lời này Thích Nhất Hoan thiếu chút nữa lại ho khan, nàng vừa định đi tới dạy cho Lục Kiều Vi một khóa thì nghe thấy Lục Kiều Vi nói: “Dù sao chúng ta cũng đã đánh cược, nếu mình thắng, cậu phải hôn Thích Nhất Hoan, hôn cô ấy đến hít thở không thông, đến lúc đó mình sẽ gọi xe cấp cứu cho cậu."

"Không phải, mình là nói Văn Cẩn Ngôn sợ cậu, không phải là loại sợ này, cậu như vậy cũng không tính." Tai Khúc Thanh Trúc đỏ bừng, "Hơn nữa mình cảm thấy Văn Cẩn Ngôn đã nhìn thấu kịch bản của cậu, cậu thế này hoàn toàn không tính."

"Này không phải là cậu chơi xấu sao?" Vốn dĩ Lục Kiều Vi chỉ nói đùa thôi, nàng thật sự không thể nhìn bạn tốt đi cưỡng hôn Thích Nhất Hoan.

“Mình không có chơi xấu.” Khúc Thanh Trúc phản bác, “Cô ấy thật sự không sợ cậu như vậy, cùng lắm là nhượng bộ cậu, nhất thời bị cậu làm cho phát ngốc.”

Lục Kiều Vi ủ rũ, không vui nói: "Vậy ý của cậu là mình nhát gan, không hung mãnh, cậu nói xem, như thế nào mới tính là mình thắng?"

Khúc Thanh Trúc không muốn nàng tức giận, liền đặt lại độ khó, “Ít nhất cô ấy cam tâm tình nguyện thừa nhận cậu rất mãnh, như vậy mới tính là cậu thắng. Cô ấy trêu chọc cậu, dung túng cậu, như vậy không thú vị."

Cô quan sát cảm xúc của Lục Kiều Vi, sợ Lục Kiều Vi tức giận, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực nhát gan một chút cũng không sao, mình thấy cậu như thế này rất đáng yêu, mình nghĩ cái tên Lục Đại Mãnh cũng không dễ nghe lắm..."

Cô còn chưa nói xong, vẻ mặt của Lục Kiều Vi đột nhiên thay đổi: "Ai nói cái tên này không dễ nghe? Mình cảm thấy rất dễ nghe, Lục Đại Mãnh thì sao? Biệt danh thôi mà!"

"Chúng ta nhất định phải cho mọi người biết, Lục Đại Mãnh mình rất mãnh!" Lục Kiều Vi vừa cầm nước vỗ vào mặt vừa lý tưởng hào hùng nói.

"..."

Vài phút sau, Thích Nhất Hoan lại ngồi xuống bên cạnh Văn Cẩn Ngôn.

Nàng liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn rồi quay đầu đi, vài phút sau nàng quay đầu lại, tiếp tục thở dài.

“Muốn nói gì thì mau nói đi.” Văn Cẩn Ngôn rất không kiên nhẫn.

Thích Nhất Hoan lắc đầu nói: "Việc này không đơn giản."

Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.

Thích Nhất Hoan nói: "Cậu thật sự làm cho Lục Kiều Vi sợ rồi."

Văn Cẩn Ngôn cau mày nói: “Vừa rồi cậu…”

"Đó chỉ là suy đoán của mình thôi, là mình nghĩ ra, nhưng nghĩ kỹ lại, mình thấy logic này không đủ cẩn thận, cậu nghĩ lại đầu óc ngốc ngốc của Lục Kiều Vi đi, mỗi ngày bị cậu đùa giỡn..."

Văn Cẩn Ngôn ngắt lời nàng: “Đừng nói em ấy như vậy, em ấy rất ưu tú.”

"Xin lỗi." Thích Nhất Hoan nói, "Mình vừa nghe hai người họ nói chuyện, Lục Kiều Vi..."

"Làm sao vậy?"

"Cô ấy đang khóc, nước mắt chảy ra như vòi nước, cô ấy nói quá sợ hãi, đáng thương muốn chết, Thanh Trúc an ủi cô ấy cũng vô dụng. Cậu thật sự đã làm cô ấy sợ rồi, bây giờ cậu nên biểu hiện... "

Văn Cẩn Ngôn không tin, nói: “Em ấy sẽ không khóc.”

"Cậu chắc không?" Thích Nhất Hoan nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Cậu có chắc cô ấy sẽ không khóc không?"

Ngày thường Lục Kiều Vi rất mạnh miệng, nhưng khi ở trên giường lại thường thường bị làm cho khóc, Văn Cẩn Ngôn thực sự không quá chắc chắn.

Thích Nhất Hoan nói tiếp: “Cậu nên tỏ ra sợ cô ấy một chút, để cô ấy cảm nhận được công khí của chính mình, không phải cô ấy tự xưng là Lục Đại Mãnh sao? Hiện tại cô ấy càng ngày càng nhát gan, không còn cảm nhận mãnh nữa phải không? Này không phải tự bế sao?"

Văn Cẩn Ngôn không trả lời, nhìn về phía hành lang, Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc cùng nhau đi ra.

Mặt của Lục Kiều Vi quả thực ẩm ướt.


Thích Nhất Hoan hạ giọng: “Nhìn xem, cô ấy thật quật cường, vừa khóc xong liền dùng nước lạnh rửa mặt, mình đều đau lòng cô ấy, trên đời sao lại có một cô gái quật cường như vậy? Không phải lúc trước cậu nhìn trúng điểm này của cô ấy sao?"

Dòng suy nghĩ vốn rõ ràng ban đầu đã bị đánh gãy, vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn có chút phức tạp, cô không thể hiểu được Lục Kiều Vi nữa, Thích Nhất Hoan nói tiếp: “Mình đã gặp quá nhiều cô gái như cô ấy rồi, Ngôn Ngôn, cậu tính kế quá nhiều, cho cô ấy một chút không gian thích hợp đi, cậu nên nhu nhược một chút, thật đấy."

Vừa nói xong, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Thích Nhất Hoan, trong lòng Thích Nhất Hoan căng thẳng, ngón tay bất an vặn vẹo, giây tiếp theo, nàng nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nói: “Đừng gọi nhũ danh của mình.”

"...Ò." Thích Nhất Hoan thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mình biết rồi, Văn Bất Khả, không phải... Văn tổng."

Lục Kiều Vi đi tới trước, tự tin bước đi, nhìn qua nhìn lại giữa hai người vài lần, sau đó ngồi xuống bên cạnh Văn Cẩn Ngôn.

"Chờ lâu không?"

Văn Cẩn Ngôn lắc đầu, giây tiếp theo, môi Lục Kiều Vi áp vào sườn mặt cô, Văn Cẩn Ngôn khựng lại.

“Trộm hôn cô một chút, đừng để người khác nhìn thấy.” Mặt Lục Kiều Vi chạm vào mặt cô, có chút lạnh.

Văn Cẩn Ngôn khàn giọng ừ một tiếng.

Sau cuộc vui thì bữa tiệc cũng kết thúc.

Lục Kiều Vi gửi tin nhắn trong nhóm là nàng không có ý định quay lại công ty, một đồng nghiệp thấy hôm nay nàng vẫn luôn cười nên muốn đi nhờ xe.

Mọi người đều nghĩ nàng sẽ đồng ý, nhưng Lục Kiều Vi uyển chuyển từ chối, kêu họ ngồi xe của Vu Thụy Viêm, nghĩa là nàng sẽ về cùng bạn.

Nói xong, nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng mỉm cười.

Đồng nghiệp thở dài nói: "Vu tổng uống say, Đinh Duyệt Nghiên nói sẽ đưa Vu tổng về, trời quá lạnh, chúng tôi thật sự không có biện pháp gì."

Lục Kiều Vi dừng một chút, hỏi: "Cô nói ai đưa Vu Thụy Viêm về?"

"Đinh Duyệt Nghiên." Một đồng nghiệp khác nói: "Cô ấy vì chuyển chính thức mà rất tích cực làm việc, cả đêm không uống rượu, tôi rất bội phục cô ấy, sau khi làm chân chó cho cô, hiện tại lại đi làm chân chó cho giám đốc bọn họ."

Ánh mắt Lục Kiều Vi tối sầm.

Đồng nghiệp nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Lục Kiều Vi hỏi: “Cô có biết họ tới khách sạn nào không?”

Đồng nghiệp lắc đầu nói không biết.

Trước đây Lục Kiều Vi chắc chắn sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, nàng và Vu Thụy Viêm không nói về công ty, nàng chỉ nhắc nhở Vu Thụy Viêm cẩn thận với Đinh Duyệt Nghiên, lúc đó hắn đã đồng ý, còn nói không có loại quan hệ này với Đinh Duyệt Nghiên.

Cho nên, hắn sao có thể để Đinh Duyệt Nghiên đưa hắn trở về, chưa kể trong phòng bọn họ còn có nam sinh.

Lục Kiều Vi nhớ lại một chút rồi nói: “Cô gọi điện trước hỏi xem cô ấy ở đâu.”

Đồng nghiệp nghe không hiểu, gọi mấy lần đều không có người bắt máy, chuyển sang số của Vu Thụy Viêm cũng vẫn không có người bắt máy, lo lắng hỏi: "Có thể đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Lục Kiều Vi bình tĩnh nói: "Không sao đâu, mọi người về trước đi, chuyện này giao cho tôi, đừng lộ ra ngoài, hiểu chưa?"

Nàng càng nói như vậy đồng nghiệp càng tò mò, nói: "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Đinh Duyệt Nghiên là con gái mà."

Lục Kiều Vi ừ một tiếng, cùng đồng nghiệp lên xe, thương lượng với mấy người Văn Cẩn Ngôn: “Có chút chuyện, tôi đi nhờ xe một chút.”

Mấy người Văn Cẩn Ngôn đã uống rượu, chỉ có thể nhờ đồng nghiệp lái xe.

Lục Kiều Vi ở trên xe gọi điện thoại, mấy phút sau mới nói: "Lái xe đến khách sạn phía trước, đã tìm được người rồi."

"Được..." Đồng nghiệp bình tĩnh điều khiển xe, đây là lần đầu tiên hắn lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, phía sau có nhiều đại lão như vậy.

Lục Kiều Vi cúp điện thoại, nhìn Văn Cẩn Ngôn: "Cô sợ không?"

“Hửm?” Văn Cẩn Ngôn nhìn nàng: “Sợ cái gì?”

Khi xe dừng lại, Lục Kiều Vi nắm ngón tay của cô, nắm chặt lại rồi kể lại mọi chuyện cho lễ tân khách sạn, toàn bộ quá trình nàng đều làm một mình.

Mọi người đứng phía sau nàng, sững sờ một lúc.

Lễ tân lấy thẻ phòng đưa họ lên lầu, nói: “Quả thực có một cô gái đã đưa một người đàn ông lên lầu, nhưng người đàn ông đó quá say không thể đi được, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.”


Nói xong, nàng gõ cửa trước nhưng không có ai ra mở, cho nên nàng nhanh chóng dùng thẻ chìa khóa trực tiếp đẩy cửa vào.

Đặt phòng đơn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy giường, quần áo vương vãi trên sàn, trên giường có người đang nằm, hình như là chưa tỉnh.

Lục Kiều Vi nhìn thoáng qua, lập tức bịt mắt Văn Cẩn Ngôn lại, Văn Cẩn Ngôn chưa kịp phản ứng đã lùi lại một bước.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, còn có tiếng khóc, nghe giống như giọng của Đinh Duyệt Nghiên.

Lục Kiều Vi ngăn mọi người đi lên, nàng nhỏ giọng nói với tiếp tân: "Cô có thể giúp tôi khuyên đồng nghiệp của tôi được không? Bình thường tôi và cô ấy không có quan hệ tốt, sợ chọc đến cô ấy."

"Không sao đâu, yên tâm đi." Tiếp tân đi vào, Lục Kiều Vi và những người khác đợi ở bên ngoài.

Tiếp tân bên trong gõ cửa mấy lần, Đinh Duyệt Nghiên mới lên tiếng, giọng nói rất thấp lại run rẩy, hình như đã xảy ra chuyện gì đó: “Tôi không dám ra ngoài, Vu tổng, anh ấy còn ở đó không? Tôi sợ."

Nàng ta nói ngắt quãng, đại khái ý tứ nghe ra là khi Đinh Duyệt Nghiên đưa Vu Thụy Viêm tới đây, giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó.

Hiện tại sợ hãi trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài.

"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm chứng cho cô, kẻ xấu nhất định sẽ đền tội." Cô gái tiếp tân là một người có trái tim ấm áp, không ngừng hỗ trợ khuyên nhủ nàng ta.

Dỗ dành nàng ta hơn mười phút, cuối cùng Đinh Duyệt Nghiên cũng chịu mở cửa, nàng ta mặc áo choàng tắm của khách sạn, tóc ướt đẫm, nghẹn ngào kéo áo choàng tắm, nhân viên tiếp tân ôm lấy nàng ta: “Đừng sợ đừng sợ, bạn của cô đều ở đây."

Đinh Duyệt Nghiên đang khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bỗng nhiên ngừng lại: "Bạn của tôi?"

Mặt của Lục Kiều Vi lộ ra từ sau cánh cửa, nàng đi tới, quan tâm hỏi: "Đinh Duyệt Nghiên, cô không sao chứ? Những lời cô vừa nói có thật không? Đừng sợ."

Đối mặt với nụ cười ôn nhu như kim đâm của Lục Kiều Vi, Đinh Duyệt Nghiên không thốt nên lời.

"Tôi đã gọi cảnh sát cho cô rồi, cảnh sát sẽ đến ngay." Lục Kiều Vi nói, "Nhớ nói rõ với cảnh sát chuyện này."

Động tác của Đinh Duyệt Nghiên cứng đờ trong giây lát, nàng ta run rẩy, giọng điệu thay đổi: "Chị gọi cảnh sát? Ai kêu chị gọi cảnh sát?"

Đột nhiên cao giọng làm những người trong phòng giật mình, tiếp tân hỗ trợ nói: "Vị tiểu thư này gọi điện thoại cho cô không được, chỉ có thể thông qua cảnh sát kiểm tra, cô cũng đừng quá kích động."

Đinh Duyệt Nghiên hít một hơi thật sâu nói: "Nếu gọi cảnh sát, mọi người đều sẽ biết tôi bị... có thể đừng gọi cảnh sát được không? Mau hủy đi."

"Cô định ăn khổ sao? Vu tổng còn chưa tỉnh lại, sẽ dễ dàng bắt được anh ta." Lục Kiều Vi nói: "Cảnh sát sẽ giữ bí mật, cô yên tâm, tôi sẽ không để lộ ra ngoài."

Đây mà gọi là không lộ ra sao? Mấy người ngoài cửa đều là không khí sao?

Lục Kiều Vi nhặt quần áo trên đất mặc cho nàng ta, nhẹ giọng nói: “Lạnh phải không, tôi thấy cô đang run rẩy, dù sự thật thế nào thì cô cứ nói đi, người phạm tội tuyệt đối sẽ không chạy thoát.”

Mặc dù đang mặc quần áo nhưng Đinh Duyệt Nghiên càng run rẩy lợi hại hơn, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Lục Kiều Vi, chị cố ý."

“Không phải cô cũng cố ý sao?” Lục Kiều Vi ôn nhu cười lại với nàng ta.

Lục Kiều Vi lấy khăn giấy ra, không dấu vết mà lau lau tay, đi đến trước mặt Văn Cẩn Ngôn, kéo kín áo khoác cho cô, nhỏ giọng nói: “Con gái con lứa ra ngoài phải tự bảo vệ mình, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, càng không thể tùy tiện đặt phòng với nam nhân."

Lông mi của Văn Cẩn Ngôn khẽ run, lần này cô không mặc áo khoác, đưa tay mặc áo vào, được Lục Kiều Vi dẫn ra ngoài.

Lại có mấy người lên xe, Lục Kiều Vi là người báo án, nàng cần phải đi lấy lời khai, lần này Lục Kiều Vi không theo Văn Cẩn Ngôn lên xe mà đi xe cảnh sát.

Những người ngồi trong Maybach còn chưa định thần lại, vừa rồi bọn họ vẫn đang ở giữa thao tác của Lục Kiều Vi, quá tàn nhẫn.

Thành thật mà nói, không ai trong số họ nghĩ tới Lục Kiều Vi sẽ làm được một việc như vậy, nàng trực tiếp gọi cảnh sát trên xe.

Người kinh ngạc nhất chính là Thích Nhất Hoan, mỗi khi thấy Lục Kiều Vi bị Văn Cẩn Ngôn lừa đều đầu óc choáng váng, cho nên nàng luôn cho rằng Lục Kiều Vi là ngốc bạch ngọt.

Khúc Thanh Trúc thấp giọng giải thích: “Có lần Lạc Nhất Ngôn tới công ty gây sự, Vi Vi dùng ghế đánh anh ta vỡ đầu chảy máu, cậu ấy đã nói trong công ty, nhất định sẽ bắt được tiểu tam, không tha cho cô ta, giết chết cô ta."

Các đồng nghiệp cũng lên tiếng: "Chúng tôi cũng đã nghe nói, trong công việc Lục Kiều Vi vẫn luôn rất tàn nhẫn."

Nếu hôm nay không tận mắt chứng kiến ​​thao tác của Lục Kiều Vi thì ai dám tin.

Cái nhìn ​​của Thích Nhất Hoan đối với Lục Kiều Vi đã biến chất, nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn bên cạnh, nói: "Không thể không nói, so ra, Lục Kiều Vi thực sự rất ôn nhu với cậu, đây là thật thật thật sự ôn nhu."

Còn chưa nghe được câu trả lời của Văn Cẩn Ngôn, nàng nhận thấy biểu tình của Văn Cẩn Ngôn không đúng, nàng dùng ngón tay vặn lớp vải trên người, hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Hửm?” Văn Cẩn Ngôn phục hồi tinh thần một chút, thấp giọng nói: “Mình bị ôn nhu của em ấy thuyết phục."

Sau đó, cô lại cười nhẹ: “Mình thực sự sợ em ấy rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận