Mấy phút sau, xe chậm rãi dừng lại, Thích Nhất Hoan xuống xe, nàng đi vòng qua mở cửa cho Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc cũng không trực tiếp xuống xe mà nhìn chằm chằm vào môi nàng.
Thích Nhất Hoan tiến về phía trước một chút, giả vờ như không biết: "Sao vậy? Có cần tôi giúp không?"
Khúc Thanh Trúc gọi nàng là "Thích lão bản".
Tim Thích Nhất Hoan giống như bị người nắm, một mặt sợ tiểu tâm tư của mình bị phát hiện, mặt khác lại mong đợi Khúc Thanh Trúc hôn mình.
Sau vài giây giằng co, Thích Nhất Hoan dùng tay giữ cửa xe, vẻ mặt có chút không để ý, “Sao vậy, nếu em thấy không thoải mái thì tôi đưa em đến bệnh viện. Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ không đưa, nếu là em thì công việc không còn quan trọng nữa."
Nàng đang nói thì Khúc Thanh Trúc kéo vạt áo của nàng một chút, Thích Nhất Hoan lập tức hiểu ý, lên xe, Khúc Thanh Trúc hỏi: “Vi Vi bọn họ đã tới chưa?”
Thích Nhất Hoan quay đầu lại, không nhìn thấy xe của hai người Lục Kiều Vi, nói: “Nếu em muốn đợi em ấy thì chúng ta trò chuyện một lát.”
Khúc Thanh Trúc hỏi: "Nói cái gì? Nói kịch bản của cô sao?"
Thích Nhất Hoan sửng sốt.
“Hôm qua tôi đã nghe ra ám chỉ của cô, hẳn là cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi với Vi Vi.” Khúc Thanh Trúc thẳng thừng chỉ vào môi nàng, “Hôm nay cô còn tô son, vẫn luôn bổ trang.”
Tâm tình của Thích Nhất Hoan có chút phức tạp, hôm nay nàng rất đắc ý với kịch bản của mình, không ngờ lại bị Khúc Thanh Trúc vạch trần. Nghĩ đến đây, nàng vẫn có chút xấu hổ hỏi: “Vậy không vạch trần tức là tôi có cơ hội sao?”
Khúc Thanh Trúc nói: “Tôi chỉ đang thắc mắc kinh hỉ mà cô nói, cùng với, mùi nước hoa trên người cô. Cô thường xuyên bắt chuyện với những cô gái như thế này sao?”
Thích Nhất Hoan lắc đầu, "Không có, em nghĩ tôi thành cái gì vậy?"
Khúc Thanh Trúc không tin, cô ngả người ra sau, ma sát ghế da tạo ra tiếng vang, một lúc sau mới nói: “Vậy cô có thể hôn tôi.”
"A?"
Lời cô nói thẳng thắn đến mức Thích Nhất Hoan không kịp phản ứng, nàng sửng sốt quay đầu nhìn Khúc Thanh Trúc, phát hiện sắc mặt Khúc Thanh Trúc lạnh lùng, nhìn không có gì kỳ quái, giống như đang xử lý công việc.
Trong quán bar có rất nhiều loại người, nàng từng gặp đủ loại nữ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người như Khúc Thanh Trúc, đang nghĩ ngợi thì Khúc Thanh Trúc liếc nhìn nàng hỏi: "Vi Vi tới rồi sao?"
Nàng nhìn qua gương chiếu hậu không nhìn thấy xe, nhưng Thích Nhất Hoan cũng không muốn đợi, có một số cơ hội phải tự mình nắm bắt, nàng nghiêng người tới đặt một tay lên lưng ghế xe, khi khoảng cách đến gần hơn, cảm giác ái muội đột nhiên dâng lên.
Thích Nhất Hoan còn đang do dự không biết hôn cô như thế nào thì Khúc Thanh Trúc đột nhiên nâng cái cổ thon dài hôn lên môi nàng, cánh môi không kịp phòng bị mà dán vào nhau. Thích Nhất Hoan rũ mắt, nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt Khúc Thanh Trúc, tựa hồ đang phong ấn cái gì đó.
Nàng muốn hôn nơi đó.
Nụ hôn đến rồi đi rất nhanh, Khúc Thanh Trúc hôn xong liền lùi lại, nói: “Hôn thật ra cũng đều giống nhau.”
"Không phải, để tôi nói cho em biết, này là phụ thuộc vào việc em hôn ai..."
Nàng còn chưa nói xong, Khúc Thanh Trúc lại dán lên lần nữa.
"Hôn không phải là môi chạm môi..."
Lại dán lên lần nữa.
“Chờ một chút, tôi còn chưa sẵn sàng…”
"..."
Mấy phút sau, Khúc Thanh Trúc rời khỏi môi nàng, nói: "Bạn tôi tới rồi, tôi muốn xuống xe, Thích lão bản có thể nhường đường không?"
Thích Nhất Hoan biện hộ, "Tôi cảm thấy, hôn môi phải thè lưỡi ra, vừa rồi chỉ là bên ngoài..."
“Không cần.” Khúc Thanh Trúc lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, vừa xuống xe vừa nói: “Môi cô rất ngọt, có vị như quả đào.”
Vậy đây là lý do chính làm nàng bị nhìn chằm chằm suốt một đường sao?
Trước khi Lục Kiều Vi tới, Khúc Thanh Trúc cúi đầu nhìn đồng hồ, nốt ruồi ở khóe mắt cực lạnh, cô nói: “Về sau đừng mơ ước tôi nữa, không thú vị.”
Thích Nhất Hoan ngồi ở ghế trống bên cạnh nhìn cô.
Khi Lục Kiều Vi xuống xe, Khúc Thanh Trúc mới có chút ấm áp, nói với nàng: "Đi thôi, lát nữa còn có cuộc họp."
Lục Kiều Vi vẫy tay với Văn Cẩn Ngôn, dụi dụi mắt, đột nhiên dừng lại, nheo mắt nói: "Môi cậu sao thế? Hình như son bị lem?"
“Lem sao?” Khúc Thanh Trúc cầm lấy gương trang điểm Lục Kiều Vi đưa tới, nhanh chóng lau son môi, lưu loát bổ trang rồi nhanh chóng rời đi: “Nhanh lên, hôm nay tới muộn rồi.”
Lục Kiều Vi luôn cảm thấy không đúng, nàng liếc nhìn cô, rồi lại liếc nhìn lần nữa, cuối cùng thu hồi tầm mắt.
Hôm nay Thanh Trúc thật kỳ quái.
Văn Cẩn Ngôn chờ bọn họ đi vào thang máy mới nhìn chiếc xe phía trước, Thích Nhất Hoan ngồi ở ghế sau, không biết đang nghĩ gì, ánh mắt có chút thâm trầm.
Cô gõ cửa sổ xe, hiếm khi nói chuyện với nàng, cô cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: "Đại sư trà đạo, ngài đây là đang hưởng thụ quá mức sao?"
Thích Nhất Hoan hít một hơi thật sâu, nói: "Văn Bất Khả, chú ý lời nói của cậu một chút, mình chỉ là..."
Văn Cẩn Ngôn cười nói: “Nhìn cậu hình như rất hít thở không thông, có cần mình gọi 120 cho cậu không?”
Thích Nhất Hoan gượng cười: “Khúc Thanh Trúc không có kinh nghiệm là chuyện bình thường, lần sau có cơ hội mình sẽ dạy em ấy.”
Văn Cẩn Ngôn nói: “Khúc Thanh Trúc đọc rất nhiều tiểu thuyết.”
“Tiểu thuyết và thực tiễn không giống nhau.”
"Cô ấy cũng từng xem phim khiêu dâm."
Thích Nhất Hoan bỗng nhiên quay đầu nhìn cô: "Cái gì?"
Văn Cẩn Ngôn bổ sung: “Nội dung còn không quá đứng đắn.”
Trước đó Văn Cẩn Ngôn đã phát hiện Lục Kiều Vi lén đọc tiểu thuyết, nội dung rất sặc sỡ, là Khúc Thanh Trúc đã tìm cho nàng, Khúc Thanh Trúc cũng từng thú nhận đã xem qua phim khiêu dâm.
Thích Nhất Hoan nghe xong có chút nghi hoặc, "Chờ, chờ một chút..."
Văn Cẩn Ngôn không chờ nàng, nói xong liền rời đi, chỉ còn lại xe của Thích Nhất Hoan ở trước cửa công ty, qua nửa giờ xe mới rời đi, trong lúc này thậm chí còn lái nhầm đường, lại quay đầu trở lại.
…
Cuộc họp này không phải vì công việc mà là chuyện của Vu Thụy Viêm, nếu chuyện này truyền ra sẽ không tốt cho danh tiếng của công ty, công ty muốn tạm thời ngừng tung tin đồn, chờ kết quả từ cảnh sát.
Đến giữa trưa, đồn cảnh sát lại gọi cho Lục Kiều Vi, hỏi một số thông tin cơ bản, hẳn là họ đã biết mối quan hệ của nàng với Lạc Nhất Ngôn, hy vọng nàng sẽ đến phối hợp một chút.
Lục Kiều Vi trực tiếp hỏi kết quả điều tra.
Cảnh sát nói: "Đinh Duyệt Nghiên không bị xâm hại, hiện tại cô ấy đã thay đổi lời khai, nói Vu Thụy Viêm đã quấy rối cô ấy. Bất quá chúng tôi đã điều tra vụ việc rõ ràng, đó là cái bẫy mà cô ấy và bạn trai giăng ra, Vu Thụy Viêm vô tội."
Lục Kiều Vi hỏi: "Như vậy có được coi là vu khống không? Tôi nhớ loại vu khống bôi nhọ danh dự của người khác phải chịu trách nhiệm pháp lý đúng không?"
Cảnh sát nói đúng vậy.
"Vậy lát nữa tôi sẽ đến đồn cảnh sát." Lục Kiều Vi còn có việc phải làm, đồng nghiệp của nàng vừa trả lại xe cho Văn Cẩn Ngôn, nàng có thể dùng xe của Văn Cẩn Ngôn, sau khi xong việc ở công ty, nàng gọi điện kêu Khúc Thanh Trúc đi cùng nàng.
Vu Thụy Viêm đã gọi luật sư, trạng thái của hắn đã tốt lên rất nhiều, nhưng trạng thái của Đinh Duyệt Nghiên - người đã vu khống hắn lại không tốt lắm, nghe nói có vài lần giả vờ ngất xỉu đau bụng gì đó.
Nhìn thấy Đinh Duyệt Nghiên ngồi sau cửa sắt, trong lòng Lục Kiều Vi hung hăng phun ra một ngụm ác khí.
Trong thời gian này, nàng một mình chạy đến thành phố này, thay đổi công việc và quan hệ xã hội, nàng chỉ biết Lạc Nhất Ngôn, chỉ có một người bạn duy nhất là Khúc Thanh Trúc.
Nàng sợ tính khí thất thường của mình sẽ gây phiền toái cho Khúc Thanh Trúc, cho dù giám đốc nhắm vào nàng, nàng cũng sẽ nén giận, cho dù là đứng nhất thành tích, nàng cũng sẽ bị người khác chèn ép.
Lạc Nhất Ngôn là cọng rơm cuối cùng đối với nàng, nhưng "tiểu tam" này lại rất vô liêm sỉ, khi nàng nói chuyện điện thoại với Lạc Nhất Ngôn, nơi chốn khinh bỉ nàng, chán ghét nàng.
Nàng vô cùng khổ sở, không thể kể cho người khác biết, chỉ có thể chịu đựng, làm ra vẻ vô tư không để trong lòng, thực tế nàng đã khóc rất nhiều lần.
Lúc này Đinh Duyệt Nghiên không còn giả vờ với nàng nữa, nói: "Sao vậy, chị đến để chê cười tôi sao?"
"Đúng vậy, rất khôi hài." Lục Kiều Vi nói: "Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã biết cô muốn làm gì, tôi đây là muốn thưởng thức bộ dáng ngu ngốc của cô."
Đinh Duyệt Nghiên tức giận đến sắc mặt trắng bệch: "Lục Kiều Vi, chị thật độc ác."
"Tôi chính là độc ác như vậy, đối phó với loại người như cô, chính là phải lấy ác chế ác." Lục Kiều Vi gật đầu nói: "Hôm nay tôi còn có một việc phải làm, đó là kiện cô ăn trộm cơ mật thương nghiệp, còn trộm danh sách khách hàng của tôi, cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua sao?"
“Danh sách khách hàng tính là cơ mật gì?” Đinh Duyệt Nghiên biết chuyện này khó khởi tố nên không kiêng nể gì mà trộm đi, định bán cho đối thủ cạnh tranh của Lục Kiều Vi.
"Nhưng cùng với việc cô vu khống Vu Thụy Viêm, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, tôi thật sự không muốn kiện cô, tôi chỉ muốn cho mọi người biết, làm các công ty đưa cô vào danh sách đen."
“Từ giờ trở đi, dù cô đi làm ở đâu, người ta cũng sẽ biết cô chính là Đinh Duyệt Nghiên vu hãm sếp của mình, đánh cắp cơ mật của công ty rồi bị giam giữ, tên tuổi này có lớn hay không? Cô cảm thấy còn có đường ra không?"
Đinh Duyệt Nghiên tức giận đến biến sắc: "Lục Kiều Vi! Chị có bệnh, chị là bệnh tâm thần! Chị quá độc ác, không biết xấu hổ!"
"Đừng mắng tôi như vậy, vốn dĩ tôi còn muốn dạy cô cách đòi tiền Lạc Nhất Ngôn."
Lục Kiều Vi lại nói: "Tôi chia tay với Lạc Nhất Ngôn, lấy lại 50 vạn, nếu cô mang thai con của anh ta thì phải lấy ít nhất 20 vạn, anh ta sẽ đưa tiền cho cô sao?"
Đinh Duyệt Nghiên nắm chặt tay, rất muốn có cốt khí rời đi nhưng những gì Lục Kiều Vi nói quá hấp dẫn, nàng ta chỉ có thể để Lục Kiều Vi giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình, tiếp tục nghe.
Lục Kiều Vi nhìn vào bụng nàng ta, chậm rãi nói: "Muốn gì thì phải rõ ràng, làm hại người khác cũng vô dụng, còn tự làm mình mất mặt lại quá tiện. Tôi khuyên cô nên lấy thứ gì đó có giá trị một chút, cô có biết quê quán của Lạc Nhất Ngôn ở đâu không?"
"Hẳn là cô hiểu ý của tôi."
Sao Đinh Duyệt Nghiên lại không hiểu, nàng ta luôn muốn ở lại công ty, chính là bởi vì Lạc Nhất Ngôn ngủ với nàng ta, liền coi thường nàng ta, cho rằng nàng ta chỉ là thực tập sinh, không muốn chịu trách nhiệm, cho nên nàng ta còn không dám phá thai, sợ không lấy được gì cho mình.
Lục Kiều Vi biết, ngay từ đầu nàng đã biết nhưng không muốn chọc thủng, để nàng ta sống chết giãy giụa, hiện tại lại đưa nàng ta vào ngõ cụt, làm nàng ta và Lạc Nhất Ngôn xé rách da mặt.
Mà nàng ta không còn đường nào khác để đi.
Lục Kiều Vi nhẹ nhàng cười nói: "Nhìn xem, tôi có tốt với cô không?"
Nàng đứng dậy đi về phía cửa, sau đó quay đầu vẫy tay với Đinh Duyệt Nghiên.
…
Bên ngoài đồn cảnh sát hiếm khi thấy được ánh mặt trời mùa đông.
Lục Kiều Vi hít sâu một hơi.
Khúc Thanh Trúc cười nói: "Sao cậu còn giúp Đinh Duyệt Nghiên nghĩ chiến thuật? Này không phải là giúp cô ta sao?"
“Cậu có biết tại sao mẹ mình cứ giục mình kết hôn không?”
Khúc Thanh Trúc nói: "Tại sao?"
Lục Kiều Vi nói: "Lạc Nhất Ngôn đã nói xấu mình, mình không biết anh ta nói gì, nhưng nhất định có liên quan đến Văn Cẩn Ngôn."
Lạc Nhất Ngôn làm nàng bất an, nàng liền gậy ông đập lưng ông, làm Đinh Duyệt Nghiên về quê của Lạc Nhất Ngôn để gây rắc rối, điều mà thế hệ cha mẹ muốn nhất chính là thể diện, để xem Lạc gia bọn họ còn bao nhiêu thể diện."
"Hôm nay là Tết Nguyên Đán, một năm mới, một khởi đầu mới."
"Ha ha." Lục Kiều Vi vui vẻ trở lại, cất đồ ăn Khúc Thanh Trúc mua vào cốp xe, nhưng nàng thoáng nhìn thấy chiếc hộp ở trong góc.
Nụ cười lập tức cứng đờ.
Chẳng trách nàng không tìm được chiếc hộp này, Văn Cẩn Ngôn đi đâu cũng mang theo, hôm qua đồng nghiệp của nàng còn lái xe về!
Lục Kiều Vi lại hít một hơi thật sâu.
"Sao vậy?" Khúc Thanh Trúc ở phía trước nhìn nàng.
Lục Kiều Vi nhanh chóng quay đầu lại, "Không phải hôm nay là Tết Nguyên Đán sao? Chúng ta đi quán bar ăn mừng một chút đi. Hôm qua Thích Nhất Hoan nhắn tin cho mình nói quán bar của cô ấy mới mở, chúng ta qua xem một chút đi."
Nàng đi đến ghế lái, đợi Khúc Thanh Trúc lên xe, thắt dây an toàn rồi hỏi: "Cậu đi không? Nếu không thì chúng ta ra ngoài ăn cơm."
"Đi, cậu đưa mình về nhà trước, mình lấy đồ." Khúc Thanh Trúc nói.
Khúc Thanh Trúc về nhà lấy đồ, trong xe còn có thêm một hộp quà, cô đưa cho Lục Kiều Vi, nói: “Đây là quà Tết Nguyên Đán cho cậu.”
Lục Kiều Vi mở to mắt: "Cậu cho mình ư?"
Khúc Thanh Trúc gật đầu, Lục Kiều Vi ngượng ngùng nhận lấy chiếc hộp: “Chúng ta là bạn nhiều năm như vậy, cậu vẫn tặng quà cho mình.” Nói đến đây, nàng tràn đầy mong đợi hỏi cô: “Cậu tặng mình cái gì vậy?”
“Cậu mở ra sẽ biết.”
"Lát nữa mở." Lục Kiều Vi đặt chiếc hộp lên bảng điều khiển trung tâm, đến quầy bar mới trả lời tin nhắn của Thích Nhất Hoan.
Khúc Thanh Trúc nhận được điện thoại từ nơi làm việc, đi ra hành lang nghe máy, Thích Nhất Hoan từ văn phòng đi ra, hai người đụng mặt nhau, Khúc Thanh Trúc khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Trải qua chuyện ngày hôm đó ít nhiều cũng xấu hổ, Thích Nhất Hoan vốn định trực tiếp rời đi, nhưng lúc này nàng dừng lại, dựa vào lan can nhìn Khúc Thanh Trúc, nàng vẫn muốn trêu chọc cô, nhưng cô lại không để ý đến nàng.
Thích lão bản có chút bối rối, hôn cũng hôn rồi, tốt xấu gì cũng cho người ta cái ánh mắt, nhưng Khúc Thanh Trúc vẫn lạnh lùng như cũ khiến nàng ngứa ngáy, đứng đó một lúc cũng thấy chán nên đi vào trong tìm Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi đang xem điện thoại, nàng ngồi ở quầy bar, xem rất chăm chú, thật lâu không để ý đến nàng.
Thích Nhất Hoan suy nghĩ không biết có phải nàng đang đọc loại tiểu thuyết mà Văn Cẩn Ngôn đã nói hay không, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết chữ "ghi sổ", nhìn xuống dưới có mấy chữ "Lạc Nhất Ngôn", này rất rõ ràng, tất cả đều là những chuyện Lạc Nhất Ngôn đã làm.
Này còn phải note lại sao?
"Khụ--"
Lục Kiều Vi giật giật ngón tay: “Làm gì vậy, làm tôi giật cả mình."
Lại quay đầu nhìn, nhất thời còn không nhận ra Thích Nhất Hoan, chủ yếu là vì tiểu tây trang mà Thích Nhất Hoan mặc hôm nay, bởi vì nàng quá chỉnh tề, ăn mặc có chút đứng đắn."
"Em đang đọc sách à." Thích Nhất Hoan chống cằm.
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, thu điện thoại lại, hỏi: "Sao vậy?"
“Hỏi em chuyện này.” Thích Nhất Hoan cân nhắc lời nói: “Tôi nghe Cẩn Ngôn nói em đọc rất nhiều sách, hiểu biết nhiều.”
Lục Kiều Vi hơi ngồi thẳng, nói: "Đúng vậy, thì sao?"
“Kỳ thực tôi chỉ muốn hỏi em đã tìm những loại sách đó ở đâu.” Thích Nhất Hoan hạ giọng nói: “Tôi cũng rất thích đọc loại sách này, nhưng tìm không thấy…”
Mắt của Lục Kiều Vi sáng lên, giống như cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy người cùng sở thích trong biển người mênh mông, nhỏ giọng nói: "Cô cũng thích đọc sao?"
"Thích, nhưng ngày thường tôi không tìm thấy."
"Kỳ thực tôi cũng không tìm được, đều là Thanh... đều là nhờ bạn tìm giúp tôi, bạn của tôi giống như kho tài nguyên, cái gì cũng có, nếu cô muốn đọc thì hiện tại tôi sẽ chia sẻ cho cô."
Lục Kiều Vi là người hào phóng, trước khi chia sẻ còn nhìn Thích Nhất Hoan, thần thần bí bí nói: "Lát nữa tôi sẽ chia sẻ cho cô một vài bộ phù hợp với cô."
Thích Nhất Hoan ừ một tiếng, chỉ trong vài giây, một loạt chia sẻ được chuyển tiếp bắn ra trên điện thoại của nàng:,
"Chờ, chờ một chút, có phải chia sẻ này có vấn đề gì không? Có phải em đã hiểu lầm tôi cái gì hay không?" Đôi môi đỏ mọng của Thích Nhất Hoan hơi hé mở, làm ra vẻ nữ nhân thành thục, "Em không cảm thấy mấy cái chia sẻ này đều dính dáng đến tôi sao??"
Lục Kiều Vi nói: “Tôi còn không có nói cô là người phía dưới này, sao cô lại tự mang mình vào rồi?”
Thích Nhất Hoan: "..."
Mỗi lần nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn trêu chọc nàng, không phải nàng rất ngốc sao, tại sao khi nói chuyện với người khác lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
"Chúng ta nói chuyện khác đi, bạn của em mỗi ngày xem những thứ này không phải là hơi cong sao?" Thích Nhất Hoan thử hỏi.
"Này là không thể, bọn tôi đã biết nhau nhiều năm, bạn của tôi rất thẳng, thẳng như sắt thép vậy."
Thích Nhất Hoan có chút bất đắc dĩ, sau đó nghe thấy Lục Kiều Vi dùng giọng rất nhỏ khó có thể nghe được: "Đương nhiên, hiện tại tôi không thể nói chính mình rất thẳng, tôi là loại biến dị."
"?"
Thích Nhất Hoan khiếp sợ, lại thử hỏi: "Vậy em cho rằng Khúc Thanh Trúc là thẳng sao? Nghe đến tên của em ấy, tôi liền cảm thấy không quá thẳng."
"Đây không phải là vấn đề thẳng hay không, cậu ấy không có hứng thú yêu đương, cũng không thích làm những chuyện thân mật, rất mâu thuẫn." Lục Kiều Vi cảnh giác nhìn nàng, "Cô hỏi cái này làm gì?"
"Không, em đừng căng thẳng, tôi chỉ cảm thấy em vẫn biết quá ít về bạn của mình." Ai nói không có hứng thú, tôi thấy còn có thể hôn.
Đang trò chuyện, giữa hai người xuất hiện một bàn tay, ngăn cản hai người lại, Văn Cẩn Ngôn ngồi ở giữa, cười nhìn Thích Nhất Hoan: "Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói cho mình biết sao?"
“Aiz, cậu thật keo kiệt.” Thích Nhất Hoan dịch sang một bên, “Cậu đến còn rất sớm.”
"Đang là ngày nghỉ, tan làm sớm." Văn Cẩn Ngôn quay đầu lại nói chuyện với Lục Kiều Vi, "Sao đột nhiên em lại muốn đến quán bar? Không phải em đã đồng ý hôm nay tôi đưa em về nhà sao? Tôi đều đã sớm chuẩn bị rồi."
"Ăn mừng không được sao? Tiệc mừng năm mới!" Lục Kiều Vi nói thầm trong lòng: Đừng cho rằng tôi không biết, thứ cô chuẩn bị cho tôi chính là chiếc hộp đựng thứ đó.
Đương nhiên nàng không thể nói như vậy, lại nói: "Khó có được nghỉ một ngày để đón năm mới, ở bên ngoài trải qua cùng bạn bè không phải rất tốt sao? Buổi tối chúng ta cùng trở về đi."
"Là vậy à, tôi còn tưởng em lại không về nhà, làm tôi hiểu lầm em, tôi cũng thương tâm lại khổ sở, còn rất sợ hãi."
Lục Kiều Vi cảm thấy đáng thương, tâm đều mềm, véo đùi để tỉnh táo nói: "Đừng khổ sở, chúng ta gọi đồ uống đi, uống rượu được không? Tôi sẽ đền bù cho chị."
"Được, đều nghe em."
Nàng đến quán bar trên danh nghĩa là Thích Nhất Hoan, nàng cũng không khách khí hỏi: “Thích lão bản, nơi này có loại rượu nào không thích hợp cho con gái uống không? Uống vào sẽ say ấy.”
Vậy khẳng định là rượu ngoại được đặc chế, Thích Nhất Hoan chỉ cho nàng: “Uống nhiều sẽ dễ say, con gái uống thứ này không an toàn.”
Lục Kiều Vi ò một tiếng, nói với bartender: "Tôi muốn tất cả những loại này!"
Bartender bị sự táo bạo của nàng làm cho sửng sốt, hỏi Thích Nhất Hoan: "Lão bản, tất cả đều muốn sao?"
Thích Nhất Hoan nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn gật đầu: "Ừm, hôm nay tính cho tôi, ăn mừng một chút."
Bartender là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, còn tốn thời gian, khi hai bartender cùng nhau lắc rượu, mọi người trong quán bar đều tưởng các mỹ nữ đang thi uống rượu liền sôi nổi đi qua xem náo nhiệt.
Khúc Thanh Trúc nói chuyện điện thoại xong quay lại có chút mờ mịt, hỏi: "Bảo bối, cậu sao vậy? Không cần phải hành hạ chính mình như vậy."
"Ai nói mình muốn hành hạ chính mình? Mình nói nhỏ với cậu." Lục Kiều Vi đang định nói vào tai cô, Văn Cẩn Ngôn cũng ghé tai lại nói: "Vừa rồi là ai gọi là bảo bối?"
Khúc Thanh Trúc: “Tôi tự gọi mình.”
Văn Cẩn Ngôn lại ngồi vào giữa bọn họ, nói: "Mọi người đều kêu chúng ta uống rượu, phải làm sao bây giờ? Muốn uống rượu không?"
"Không phải trước đó tôi đã nói với cô rồi sao? Ở ngoài dừng nghe người lạ nói, người khác kêu cô uống chị liền uống sao?" Lục Kiều Vi cau mày nói.
Hai bartender đẩy ly rượu qua, đặt lên quầy bar, chiếm hết nửa bàn, rất ấn tượng, họ nhắc nhở: “Rượu ngài muốn, đừng uống quá nhiều.”
"Chỉ có mười lăm ly sao, vậy một ngụm một ly." Lục Kiều Vi cầm ly rượu nhấp một ngụm, nàng lập tức hoảng hồn, nheo mắt lại.
Chết tiệt, mạnh quá.
Thích Nhất Hoan đẩy đẩy Văn Cẩn Ngôn nói: "Đây không phải là đồ uống, nhìn có màu sắc sặc sỡ nhưng nồng độ rượu rất cao, sao cậu không ngăn em ấy."
“Không ngăn em ấy lại, có thể em ấy muốn chuốc say mình, sau đó không về nhà.” Văn Cẩn Ngôn nhàn nhã nói, xoa ly rượu uống một ngụm.
"Không phải, mình lại cảm thấy em ấy muốn chuốc say chính mình." Thích Nhất Hoan nâng cằm ra hiệu cho cô xem kỹ.
Lục Kiều Vi thật sự không có ý chuốc say cô, nàng cứ uống một mình, uống một ly lại đi lấy ly thứ hai, bình thường nàng không thích uống rượu, nhưng sau một thời gian không uống lại thấy khó uống, cho nên nàng chỉ biết liếm uống từng ngụm nhỏ.
Một lúc lâu sau, sau khi uống xong ly thứ hai, Văn Cẩn Ngôn cầm lấy ly hỏi: “Sao vậy?”
Lục Kiều Vi uống xong có chút khó chịu, nàng chớp chớp mắt, Văn Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn vào mắt nàng: "Sao em lại khóc?"
Lục Kiều Vi muốn nói mình không có khóc, nghĩ tới đây nàng nghẹn ngào nói: “Kỳ thực hôm nay tôi rất khổ sở.”
“Sao?” Văn Cẩn Ngôn im lặng nghe nàng nói.
"Tôi rất áp lực."
"Hửm? Sao lại áp lực?"
Lục Kiều Vi mím môi, thấp giọng nói: "Cô biết không, lúc nào tôi cũng nằm dưới, tôi cảm thấy rất áp lực."
Văn Cẩn Ngôn nhất thời không có phản ứng, nhưng khi Lục Kiều Vi đỏ mặt, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, không nhịn được cười: “Vậy để tôi giảm cân.”
"Không cần, tôi khá nhẹ." Lục Kiều Vi nói xong, Văn Cẩn Ngôn nhéo má nàng, Lục Kiều Vi nói thêm: "Mặt tôi nhiều thịt nhưng thân rất nhẹ."
Văn Cẩn Ngôn cười, dùng hai tay véo mặt nàng: “Em say sao?”
"Say!"
"Ma men thường nói chính mình không say."
Lục Kiều Vi nói: “Vậy tôi không phải là ma men bình thường.”
Nàng nghiêng người về phía trước, mím đôi môi ướt át, trực tiếp dán lên mặt Văn Cẩn Ngôn, sau đó di chuyển đến đôi môi không ngọt ngào như trước, mà là đắng chát của rượu.
Lục Kiều Vi cắn môi cô, lại cạy môi cô, khoảng cách có chút xa, nàng chỉ có thể nghiêng người về phía trước, suýt nữa ngã xuống, Văn Cẩn Ngôn từ trên ghế đứng dậy, nghiêng người ôm lấy eo nàng.
Hôn xong, áp lực giảm bớt, Lục Kiều Vi mềm như bông dán vào người cô, còn kiên trì nói mình say, Văn Cẩn Ngôn xoa khóe môi nàng, đồng ý: “Em là ma men không bình thường.”
Lục Kiều Vi dán lên bụng nhỏ của cô mà cọ, "Vậy có thể giúp tôi tiêu trừ áp lực một chút hay không?"
“Em muốn tiêu trừ áp lực như thế nào?”
Lục Kiều Vi hít một hơi, ngẩng đầu nhìn cô, "Là.... nếu cô để tôi nằm trên, tôi sẽ liền không có áp lực gì, tôi áp cô."
Nói ra lời này thật xấu hổ, khóe mắt nàng ướt át, hơi phiếm hồng dưới ánh sáng ái muội của quán bar, xung quanh ầm ĩ làm nàng ù tai.
Quán bar là nơi phóng túng dục vọng, mọi người đều nháo ở đây, hai người như vậy cũng không ai cảm thấy kỳ quái. Sau khi uống rượu, mặt sẽ bắt đầu dày lên, Lục Kiều Vi trở nên không biết xấu hổ, nói: "Đây cũng là điều ước năm mới của tôi, cô có thể giúp tôi thực hiện không?"
“Được.” Văn Cẩn Ngôn ôn nhu nhìn nàng.
"Văn Cẩn Ngôn, cô thật tốt." Lục Kiều Vi lợi dụng ôn nhu của cô làm lợi thế, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, "Vậy tôi dùng hết đồ vật trong cốp xe của cô được không?"
Lần này Văn Cẩn Ngôn không trả lời, cô nhẹ nhàng ấn vào trán nàng, thở ra. Lục Kiều Vi cũng biết mình yêu cầu quá nhiều, liền thè lưỡi liếm cằm cô, "Tôi cũng sẽ làm cho cô thoải mái."