Ngày 15, cũng là mùng 4 Tết, Lục gia không tiếp khách, Mẹ Lục đã dậy nấu cơm từ sớm, Lục Kiều Vi đến giúp nhưng bị Mẹ Lục đẩy ra ngoài.
Lục Vũ Tây buồn ngủ, chỉ vào mắt Lục Kiều Vi: "Chị, mắt của chị rất sưng, chị đi chườm đi, em phụ mẹ nấu cơm."
Lục Kiều Vi về phòng nhìn vào gương, hai mắt sưng lên, nhìn có chút đáng sợ, nàng vào phòng tắm dùng nước lạnh nhưng không có tác dụng, vẫn thấy đáng sợ, cuối cùng nàng trang điểm nhẹ.
Aiz, hôm qua khóc thật mất mặt.
Tám giờ sáng, Văn Cẩn Ngôn gõ cửa đi vào, hôm nay cô mặc áo khoác màu xám, đeo trang sức đã cất đi trước đó.
Tháo vài ngày, lại đeo nhìn thật kinh diễm.
Lục Kiều Vi mở cửa, quan sát bầu không khí trong nhà.
Ba Lục mang trái cây vào phòng khách nói: “Tới đây xem TV đi, mẹ Vi Vi còn đang nấu cơm.”
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, lễ phép khách khí ngồi xuống, Ba Lục đưa điều khiển từ xa cho cô rồi nói: “Bình thường ta chỉ xem thời sự, Vũ Tây cùng em trai nó thích xem chương trình tạp kỹ, con tự tìm thử có kênh nào muốn xem không?”
"Con không xem nhiều chương trình giải trí, con cũng thích xem thời sự quốc tế, có cùng sở thích với chú." Văn Cẩn Ngôn trò chuyện với Ba Lục về thời sự, tình hình chính trị đất nước như thế nào, các vị lãnh đạo ra sao, nói về mọi thứ.
Tuy Ba Lục không học nhiều nhưng rất yêu thích lịch sử và chính trị, khi nói tới những chuyện này, ông biết còn nhiều hơn giáo viên, Văn Cẩn Ngôn bội phục mà lắng nghe hồi lâu.
Ba Lục hỏi: “Con phải ngồi máy bay đi đâu?”
"Paris, con phải đi công tác."
"Paris Pháp à, quốc gia này khá lãng mạn, có rất nhiều người nổi tiếng." Ba Lục chuyển chủ đề mà hỏi: "Con về nơi ở trước hay trực tiếp đi?"
Văn Cẩn Ngôn trả lời: "Con phải về nhà trước, đoàn đội còn ở công ty chưa xuất phát, nếu không có việc gì thì sẽ trực tiếp đi Paris, nếu có việc gì thì phải đợi. Nếu chú không bận có thể xin visa, con đưa mọi người đi chơi."
Ba Lục vui tươi hớn hở cười.
Đừng nói xuất ngọai, Ba Lục vất vả cả đời, ông thậm chí còn chưa từng đi máy bay, ông nói: “Khi ra nước ngoài phải chú ý an toàn.”
Đang trò chuyện thì Mẹ Lục gọi bọn họ ăn cơm.
Trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, mọi thứ đều làm một ít, trong đó có rất nhiều món đặc sản địa phương của họ.
Lục Kiều Vi ngồi đối diện Văn Cẩn Ngôn, không dám lên tiếng.
Đều là Ba Lục bắt chuyện, hỏi thăm gia cảnh của Văn Cẩn Ngôn, mỗi lần Lục Kiều Vi nghe được đều sợ hãi, sợ cô trả lời sai.
May mà ba nàng không phải là người danh lợi, cũng không có hứng thú với tiền lương và quan hệ xã hội của Văn Cẩn Ngôn, chỉ hỏi vài câu.
Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: “Quan hệ của con với ba mẹ cũng bình thường, từ khi thành niên con cũng ít liên lạc với họ. Họ thường đi du lịch khắp nơi trên thế giới, căn bản gia đình con hiếm khi ở bên nhau trong những kỳ nghỉ như thế này.”
Ba Lục ừ một tiếng rồi rót cho mình một ly rượu, bởi vì buổi chiều Văn Cẩn Ngôn còn phải lái xe nên chỉ có thể uống nước lọc, Văn Cẩn Ngôn cũng cụng ly với ông.
Khi rượu đã trôi xuống cổ họng, Ba Lục nói: “Tết ở nơi này rất náo nhiệt.”
Ý tứ không giải thích, nhưng lại có thể hiểu được, này có nghĩa là lần sau Văn Cẩn Ngôn có thể tới chơi.
Lục Kiều Vi cúi đầu ăn cơm, Ba Lục lại tiếp đón: "Ăn cơm ăn cơm đi, nếu bị say xe thì ăn nhiều thịt, cũng đừng ăn canh nhiều, dì của con nấu cơm khá ngon đấy."
Mẹ Lục vẫn luôn cúi đầu im lặng.
Đã vượt qua cửa của Ba Lục, Mẹ Lục cũng không nhả ra, nhưng buổi sáng bà làm nhiều đồ ăn như vậy, còn nhớ rõ Văn Cẩn Ngôn thích đồ ngọt, hẳn là có dấu hiệu buông lỏng.
Văn Cẩn Ngôn nâng ly với Mẹ Lục, trầm mặc vài giây, Mẹ Lục đáp lại, hai ly nhẹ nhàng va vào nhau, Mẹ Lục uống một ngụm.
Bữa cơm rất hài hòa, giống như băng tuyết đang dần tan chảy, thức dậy dưới ánh nắng mùa xuân, vạn vật đều đang chờ đợi nảy mầm.
Trước đó trong nhà không nhả ra, hai người hạn chế hoạt động, lần này dũng cảm đi dạo khắp nơi, điều Ba Lục thích nhất là khoe thành tích của các con, mỗi lần ông đều có thể khoe rất lâu, đặc biệt là những giải thưởng mà Lục Kiều Vi đã giành được về thiết kế.
"Trước kia Vi Vi đã tham gia rất nhiều cuộc thi, thiếu chút nữa xuất ngoại thi đấu, bất quá lại xảy ra chút chuyện nên không thể đi được."
Văn Cẩn Ngôn nhiều lần động viên nàng, chân thành nói: "Vi Vi thật sự rất ưu tú, đều là nhờ chú giáo dục tốt, đặc biệt là về lịch sử, người con hiểu biết không nhiều bằng ngài."
"Ai nha, ta chỉ biết nhiều chút thôi, đương nhiên ta có thể giúp con phân tích lịch sử của bất kỳ triều đại hay thế hệ nào. Kỳ thực, diễn biến này có theo quy luật..." Ba Lục vui vẻ nói, hình tượng nghiêm túc trước đó đã giảm đi một nửa.
Nhìn theo cách này, có lẽ Lục Kiều Vi thích khoe khoang cùng tính cách phóng khoáng của nàng được thừa hưởng từ Ba Lục, bộ dáng tươi cười giống hệt nhau.
Ở nhà ngồi nói chuyện một lúc, Văn Cẩn Ngôn đang chuẩn bị rời đi, xe của cô đậu ở dưới lầu, Lục Kiều Vi ngó tới ngó lui, do dự hồi lâu, nhìn thấy ba nàng đi theo xuống lầu, nàng cũng đi theo phía sau.
Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe, tạm biệt Ba Lục, ánh mắt rơi vào trên người Lục Kiều Vi, chớp mắt nhìn nàng: “Vậy chị đi trước nhé?”
"Ừm, trên đường chú ý an toàn." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Có chuyện gì nhớ gọi cho em."
Văn Cẩn Ngôn lên xe, thắt dây an toàn, vừa định khởi động xe thì có tiếng gõ cửa xe, cô quay người nhìn sang, Lục Kiều Vi bảo cô xuống xe.
"Sao vậy?"
Sau đó cô thấy Mẹ Lục xách hai túi đựng đầy thức ăn và một ít rau củ, bà để đồ ở cạnh xe.
Lục Kiều Vi nói: “Hẳn là mẹ em hỏi xem chị có cần hay không.”
Là một ít thịt ba chỉ, xương heo và lạp xưởng mà Mẹ Lục tự tay làm, những thứ này đôi khi khó mua ở nhà hàng.
“Có nhiều quá hay không?” Văn Cẩn Ngôn cố hạ giọng, tựa như đang khắc chế kinh ngạc.
"Không nhiều không nhiều, chúng ta muốn tất cả!" Lục Kiều Vi liếm môi, nói, "Ăn rất ngon, em biết cách chế biến, đến lúc đó em sẽ bộc lộ tài năng cho chị xem."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, đi tới nói cảm ơn.
Mọi thứ đều cho vào cốp xe, các túi đều được đóng gói kín để tránh làm bẩn xe, bên dưới còn có vài chiếc túi nhựa.
Mẹ Lục xụ mặt không nói gì, hai tay đút vào túi, lúc Văn Cẩn Ngôn đóng cửa xe lại bà liền xoay người đi lên lầu.
“Trên đường cẩn thận.” Ba Lục dặn dò.
"Ba, con có thể đi cùng không?" Lục Kiều Vi nói xong, lại nhanh chóng nói: "Không được cũng không sao, con vừa lúc trở về vẽ chút đồ thôi."
Ba Lục xua xua tay, Lục Kiều Vi nhanh chóng lên xe.
Từ hôm qua đến giờ, Ba Lục đã mềm hóa nhanh hơn hai người nghĩ, tuy nói sẽ làm ngơ nhưng căn bản ông đã đồng ý thái độ của Văn Cẩn Ngôn.
Đây cũng là lý do khiến Lục Kiều Vi không muốn từ bỏ gia đình, ba mẹ nàng cả đời theo tư tưởng phong kiến, nhưng lại có thể buông bỏ thành kiến vì nàng.
Xe vừa lăn bánh ra đường chưa được bao lâu thì kẹt xe. Lục Kiều Vi vẫn nhất quyết muốn đưa người đến sân bay, nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn đi qua kiểm tra an ninh rồi bắt taxi về.
Trên đường về cũng bị tắc đường, Lục Kiều Vi xuống xe trong thành phố, đợi Ba Lục lái xe máy tới đón, cả nhà đến nhà cô lớn ăn cơm.
Lục Kiều Vi chào hỏi rồi ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, hai ngày nay nàng xử lý chuyện trong nhà nên cũng không để ý nhiều đến chuyện của công ty.
Nàng nói mấy câu, mọi người liền đổ xô gửi tin nhắn cho nàng.
Thẩm Như Ý: [Vi Vi, phòng đá quý bên kia lại gây chuyện, cô có biết không?]
Trang Như Nhuế cũng trả lời: [Đúng vậy, bọn họ đã thuê riêng một nhà thiết kế để thiết kế toàn bộ đơn kim cương của công ty, hiện tại đã gia công xong hết rồi]
Lục Kiều Vi thực sự không biết chuyện này, cũng chưa từng nghe nói qua, liền hỏi: [Họ tự tìm nhà thiết kế sao?]
Trang Như Nhuế liên tục trả lời: [Phòng của bọn họ luôn giấu chuyện này, nhưng lúc khoe khoang lại lỡ miệng lộ ra ngoài, tôi cũng nghe được. Cô không biết tàn nhẫn đến mức nào đâu, Tết đều không về nhà, tất cả đều tăng ca trong xưởng]
Muốn hại chết phòng của nàng, liền không hưởng thụ kỳ nghỉ cũng thật tàn nhẫn, điều này làm Lục Kiều Vi có chút hoài nghi mình có thẩm định sai hay không.
Nàng xem đi xem lại các bức ảnh, kiểm tra lại so sánh, Moissanite còn được gọi là "kim cương", nhưng thực tế nó là đá moissanite, thành phần chính của nó là silicon cacbua, chỉ vì ngoại hình giống kim cương mà còn được gọi là "kim cương".
Các nàng làm việc trong lĩnh vực này, có những yêu cầu thiết kế rất tinh chuẩn, là phác họa nhưng lại không khác gì một bức tranh thông thường.
Kỳ thực, có rất nhiều cách làm, hầu hết mọi người đều không rõ ràng, rất khó bắt đầu, dù là thuê bên ngoài hay tự thiết kế thì sẽ tốn rất nhiều tiền.
Lục Kiều Vi: [Các cô đã xem bản thiết kế chưa?]
Trương Như Nhuế: [Tôi chưa xem bản thiết kế, nhưng tôi đã xem bản thành phẩm, tôi trộm xem, phòng của bọn họ che chắn chúng ta, là tôi xem được ở nhóm của phòng khác]
Lục Kiều Vi mở ra nhìn, thành thật mà nói, thiết kế không có gì đặc biệt, nhưng những viên kim cương bên trong khiến nàng cảm thấy có chút thú vị, trước đó trưởng phòng phòng đá quý đã cho nàng xem, nàng chỉ mới chắc chắn 90%.
Hiện tại nhìn, 100%.
Đây chắc chắn không phải là kim cương mà là moissanite.
Moissanite là loại đá cứng thứ hai trên thế giới, tính chất của nó rất giống kim cương, nếu không phải là người thẩm định chuyên nghiệp thì rất khó phân biệt hai loại này bằng mắt thường.
Trên thị trường, giá moissanite chỉ bằng 1/10 giá kim cương, nhiều thương nhân vô lương tâm sẽ dùng moissanite làm chất lượng kém khi bán trang sức kim cương. Người mua thông thường không thể phân biệt được, chỉ có thể chịu lỗ, nhưng nếu người mua chuyên nghiệp thực sự muốn đi kiểm tra đo lường thì đó là lừa đảo.
Trước kia, khi nàng sống với Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn muốn tặng nàng một viên kim cương, nói dối rằng đó là moissanite, không có giá trị bao nhiêu. Trong những ngày đó, nàng tìm kiếm trên Baidu mỗi ngày, nghiên cứu sự khác biệt giữa moissanite và kim cương, phân biệt đâu là kim cương và đâu là moissanite, cuối cùng trả lại viên kim cương cho Văn Cẩn Ngôn.
Nàng không dám vội vàng xác nhận chuyện này, buổi tối Văn Cẩn Ngôn tới nơi, nàng gửi hình ảnh cho Văn Cẩn Ngôn, nhờ Văn Cẩn Ngôn xác định giúp nàng.
Sau khi xem xong, Văn Cẩn Ngôn trả lời: "Ừm, em nói đúng, đây là moissanite, nhưng loại moissanite này đã được gia công, rất khó phân biệt, gửi đến cơ quan chuyên môn kiểm tra, hẳn là sẽ có kết quả."
Lục Kiều Vi yên tâm, vì đây không phải là vấn đề của nàng, hỏi: "Khi nào chị bay đến Paris?"
Văn Cẩn Ngôn: “Trước mắt chưa bay, chị kêu phó tổng qua đó rồi, ở đây có việc cần giải quyết, chị phải dẫn đội mới đi xem triển lãm trang sức. Nếu không có chuyện gì thì em trở về sẽ có thể gặp chị.”
Trong lòng Lục Kiều Vi có chút vui mừng, Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: “Đúng rồi, chị vừa phát hiện trong túi chị có một thứ.”
Cô gửi một bức ảnh, trong đó có một cái bao lì xì, hỏi: “Đây là lúc dì gói đồ bỏ sót lại sao? Để chị chuyển tiền cho em, em trả lại cho dì”.
"Em trực tiếp đưa cho bà ấy là được rồi." Hiện tại Lục Kiều Vi không dùng tiền mặt nhiều, nàng mở WeChat, đang định chuyển khoản thì hỏi: "Trong bao lì xì có bao nhiêu tiền?"
Bao lì xì trông rất dày, Văn Cẩn Ngôn đổ ra đếm, đáp: “5000.”
Không ít, Lục Kiều Vi nói: “Chị thấy trong túi sao?”
Văn Cẩn Ngôn nói ở bên trong một cái gói nhỏ.
"Đó là bao lì xì cho chị."
Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc.
Lục Kiều Vi nói: “Hẳn là mẹ em đặc biệt để vào, chị giữ lại đi.”
Chỉ có hai phong tục tặng bao lì xì trong dịp năm mới, một là mừng tuổi, hai là cho đối tượng của người trong nhà.
Văn Cẩn Ngôn có chút kinh hãi, một bao lì xì 5000 cũng không nhỏ, "Em hỏi lại dì thử xem, xem dì có để nhầm chỗ hay không?"
"Được." Lục Kiều Vi không cúp điện thoại, cất điện thoại vào túi, Mẹ Lục đánh bài cả đêm, nàng mặc đồ ngủ đi ra ngoài, thấp giọng nói: "Mẹ, Cẩn Ngôn nói tìm thấy một bao lì xì trong túi, có phải là mẹ làm rơi không? Con chuyển tiền lại cho mẹ nhé?"
Mẹ Lục đánh bài, dì bên cạnh nói: “Đứa nhỏ kia quá thành thật, hẳn là mẹ con cho tiền mừng tuổi đấy.”
"Chị ấy nói số tiền này hơi nhiều nên không thể nhận." Lục Kiều Vi chớp mắt nhìn vẻ mặt của mẹ, Mẹ Lục vẫn đang đánh bài.
Mẹ Lục không kiên nhẫn nói: “Lì xì mừng năm mới để cầu may mắn, chẳng có ý tứ gì cả.”
Mấy người dì tò mò hỏi xem bao nhiêu, Lục Kiều Vi vui vẻ nói: "Nhiều lắm ạ, mẹ con rất hào phóng, mẹ, mẹ tùy tiện chơi đi, thua thì tính cho con."
“Miệng quạ, mau đi đi.”
Lục Kiều Vi về phòng, trả lời Văn Cẩn Ngôn: “Thấy chưa, em đã nói rồi, chắc chắn là lì xì cho chị, chị nhận đi.”
Bên kia không có động tĩnh, nàng đợi một lúc mới hỏi: "Sao vậy? Chị sẽ không khóc đấy chứ?"
"Không có, chị đang nhớ em."
Đột nhiên ném qua đây mấy chữ, làm Lục Kiều Vi ngượng ngùng, nàng mím môi nói: "Mới có bao lâu không gặp, chị đã buồn nôn như vậy, ọe~"
"Em không nhớ chị sao?" Văn Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
Lục Kiều Vi đồng ý: “Không nhớ.”
Văn Cẩn Ngôn thở dài: "Chị có chút khổ sở."
Từng âm thanh đều làm tai nàng ù đi.
Khi nhớ một người, hay là khi rời đi, đột nhiên trong tầm mắt không thấy được người kia, nỗi khao khát sẽ dần trào dâng.
"Được rồi, em nhớ chị." Lục Kiều Vi dùng giọng điệu có lệ nói, Văn Cẩn Ngôn cười một tiếng, tựa như cũng thẹn thùng, nàng lại nói: "Em chính là nhớ cái kia, chị ở đây lâu như vậy, chúng ta cũng chưa làm cái kia."
Văn Cẩn Ngôn chặc lưỡi: “Em thật phóng đãng.”
“Chị nói chị không có phóng đãng đi?” Lục Kiều Vi liếc nhìn chung quanh, không thấy ai đi vào, nàng nhấn nút gọi video, Văn Cẩn Ngôn nhận cuộc gọi.
Văn Cẩn Ngôn đứng trước tủ lạnh, cho những thứ Mẹ Lục đã chuẩn bị vào bếp, còn có một ít rau củ trước khi đi hai người vẫn chưa ăn, hiện tại đã hỏng nên cô vứt vào thùng rác.
Lục Kiều Vi nhẹ giọng nói: "Nhìn em, chị nhìn em đi."
Văn Cẩn Ngôn đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn Lục Kiều Vi vén tóc ra sau, tay còn lại đưa ra phía sau cởi nội y.
“Em có đẹp không?” Lục Kiều Vi nhướng mày.
Văn Cẩn Ngôn nhìn màn hình, “Không nhìn rõ, đèn tắt rồi.”
Không nhìn rõ? Lục Kiều Vi nhìn góc dưới bên phải, bấm vào màn hình, rất sáng, nhưng khi nàng hạ mắt xuống, nhìn thấy nụ cười trên môi Văn Cẩn Ngôn liền lập tức phản ứng lại, nói: "Lừa em à?"
"Hửm? Sao chị lại không biết chị lừa em?"
Lục Kiều Vi hừ một tiếng, còn cho rằng nàng không biết, đều nhìn chằm chằm vào màn hình, muốn nàng kéo quần áo xuống thì nói thẳng đi.
Văn Cẩn Ngôn đi tới sô pha ngồi xuống, đèn thủy tinh trong phòng khách chiếu vào cô, da thịt của cô càng trắng hơn, hẳn là đã bật máy sưởi nên cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo len cổ hở.
"Chú dì có ở đó không?"
Lục Kiều Vi lắc đầu, “Không có.”
“Em gái có ở đó không?” Văn Cẩn Ngôn lại hỏi.
Tuy biết Văn Cẩn Ngôn là lễ phép hỏi xem Lục Vũ Tây có ở đó hay không, nhưng Lục Kiều Vi lại cảm thấy thoải mái, nói: "Em gái ở đây, còn nhìn chằm chằm vào chị, chị muốn làm gì sao?"
Văn Cẩn Ngôn khẽ cười, cố ý hạ thấp giọng nói: "Thật sao, vậy em gái muốn xem tỷ tỷ tắm không? Tỷ tỷ đi tắm, lát nữa còn đi ngủ."
Lục Kiều Vi hít một hơi.
Quá phóng đãng, trình độ học vấn cao và chỉ số IQ cao của Văn Cẩn Ngôn phỏng chừng đều dùng ở chỗ này.
Lục Kiều Vi hừ một tiếng: "Ai xem chị?"
“Đương nhiên sẽ có người xem.” Văn Cẩn Ngôn đứng dậy, một tay cầm điện thoại, một tay nâng vạt áo lên, “Có chút lạnh.”
Lục Kiều Vi chăm chú nhìn.
“Chị cúp video nhé?” Văn Cẩn Ngôn trượt ngón tay xuống.
"Chờ một chút." Lục Kiều Vi gọi cô.
"Sao vậy?" Văn Cẩn Ngôn nói, "Không phải em không muốn xem sao?"
Lục Kiều Vi gật đầu, “Em không xem, lát nữa em sẽ che mắt lại, nhưng nếu bây giờ chị cúp máy, lát nữa em đã đi ngủ rồi, ngủ rồi sẽ không thể nói chuyện video với chị, chị tự nghĩ kỹ đi."
“Nói như vậy, thật sự là không thể tắt” Văn Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng tắm ra, tìm một cái kệ để điều chỉnh điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lục Kiều Vi xoay chuyển tròng mắt, giả vờ không thèm để ý, nàng che mắt, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay.
Camera không chính xác lắm, nhìn không rõ, khá khó chịu nhưng nàng xấu hổ không dám nhắc nhở, nghe tiếng nước chảy, lòng nàng ngo ngoe rục rịch.
Người đánh bài bên ngoài không ngừng hô hét, nàng liếm môi nhìn thấy bóng người, lưng của Văn Cẩn Ngôn quay về phía ống kính, đường cong cơ thể tinh xảo, eo rất thon, không có chút mỡ thừa, lại khom lưng, màn ảnh dừng ở đây.
Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn qua, Lục Kiều Vi vội vàng đưa tay che mắt, liên tục hít sâu một hơi. Lúc nhìn lại điện thoại, Văn Cẩn Ngôn đã tắm xong, Văn Cẩn Ngôn lau tóc ướt nói: “Đáng tiếc, thế mà em không nhìn.”
Chết tiệt, đáng giận.
Sao lại có một nữ nhân phóng đãng như vậy!
Lục Kiều Vi đỏ mặt nói: "À ừm, đúng vậy."
"Chờ em trở về, chị sẽ cho em xem phiên bản trực tiếp."
Lục Kiều Vi vốn là quay mặt đi, nhưng khi nghe thấy lời này, nàng nhanh chóng quay mặt lại, nhìn thẳng vào màn hình.
“Vậy thì em miễn cưỡng nhìn một cái.”
"Ừm, chị sẽ có một kinh hỉ khác dành cho em."
Lục Kiều Vi điên cuồng hưng phấn, lập tức không rụt rè nữa, ánh mắt sáng ngời hỏi cô: "Kinh hỉ gì?"
"Ừm..." Văn Cẩn Ngôn kéo dài giọng, cố ý trêu chọc trái tim nàng, Lục Kiều Vi nhịn không được nữa hừ một tiếng, lúc này cô lại nói: "Sẽ có màn dạo đầu."
Hô hấp của Lục Kiều Vi nóng bừng, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Vậy dm phải về sớm một chút.”
"Chị rất nhớ em."
…
Lục Kiều Vi ở nhà đến mùng bảy Tết mới đi, nàng thu dọn đồ đạc từ tối hôm trước, Mẹ Lục đến giúp đóng gói, nói: “Mẹ đã gói ghém đồ ăn cho con rồi, đi máy bay có tiện mang theo không?”
"Có thể mang theo, nhưng không được thừa cân, rất phiền phức, thôi bỏ đi." Lục Kiều Vi từ chối, "Không phải Cẩn Ngôn đã mang theo rồi sao? Đủ cho bọn con ăn rồi mẹ."
"Cái đó là cho con bé, con không thể mỗi ngày đều đến ăn cùng đi?"
"Có thể a, bọn con sống cùng nhau, lại không phiền toái."
Nói xong, Lục Kiều Vi dừng một chút, nhanh chóng giải thích: "Bọn con tạm sống cùng nhau, ở nhờ, thật, nhà chị ấy bị sập."
Mặt Mẹ Lục càng phức tạp hơn: "Sao nhà lại sập? Con sẽ không bị lừa đấy chứ?"
Lục Kiều Vi cảm thấy mẹ mình thực sự rất lợi hại, lúc trước nàng còn không biết phân biệt, sao nàng lại không kế thừa chỉ số IQ của mẹ mình vậy?
"Cái gì sập? Nhà của Tiểu Văn sập à?" Ba Lục ở bên ngoài nghe được, liền đi vào: "Nguy hiểm quá, không thể ở trong nhà đó được nữa, con bé còn chỗ ở không? Nếu không có thì trước mắt ở chỗ của con đi, lại suy nghĩ biện pháp sau."
Khi ông nói, bầu không khí có vẻ rất yên tĩnh, Ba Lục cau mày nói: “Nếu nền móng không tốt, trong nhà sẽ dễ xảy ra vấn đề, hiện nay có quá nhiều công trình kém chất lượng.”
Lục Kiều Vi đi tới vỗ vai ba nàng, nàng biết mình được di truyền từ ai rồi, nói: “Cũng không phải là sập, chỉ là trang hoàng lại một chút, trước đó nhà chị ấy không có trang hoàng, thừa dịp ăn tết trang hoàng lại một chút."
"À, vậy là tốt rồi."
Mẹ Lục cũng lười nhìn Ba Lục, cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Ba Lục nán lại ở cửa, giống như có chuyện muốn nói, khi Mẹ Lục rời đi, ông đóng cửa lại, nhìn Lục Kiều Vi thật sâu, cổ họng Lục Kiều Vi nghẹn lại, "Có chuyện gì vậy ba?"
"Khi ở cùng người ta, con không thể quá tùy hứng, tốt tốt yêu đương, đôi khi con phải học cách làm việc nhà, chia sẻ với nhau. Đừng tùy tiện, có một số việc nhìn nhỏ, nhưng làm nhiều cũng sẽ không vui.” Ba Lục lại nói: “Còn nữa, mẹ con là người miệng dao găm tâm đậu hủ.”
Lục Kiều Vi biết mẹ nàng làm vậy là vì tốt cho nàng, cũng biết sẽ mất thời gian, nàng im lặng lắng nghe.
Ba Lục nói tiếp: “Hai đứa đều là con gái, chắc chắn trong công việc sẽ vất vả một chút, nỗ lực hai năm đầu, cũng không cần phải giàu có, quan trọng nhất là phải hạnh phúc, nếu gặp áp lực quá nhiều thì có thể trở về."
"Con biết rồi, bọn con sẽ ổn thôi." Lục Kiều Vi xoa xoa mũi, chia sẻ với ba nàng: "Năm nay con kiếm được nhiều tiền hơn một chút."
Ba nàng ừ một tiếng, kêu nàng tự tích cóp.
Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng, Lục Kiều Vi ở trong phòng một lúc, cảm thấy có chút buồn, lại ra phòng khách cùng ba mẹ xem TV.
…
Sáng sớm hôm sau, Ba Lục đưa nàng ra sân bay, nói không mang theo được gì nhưng vẫn gói ghém rất nhiều đồ cho nàng, ở lại với nàng cho đến giờ kiểm tra an ninh.
Hai tiếng sau, bay đến thành phố khác, khi Lục Kiều Vi xuống máy bay, trong lòng nàng chua xót, gửi tin nhắn cho ba mẹ nói nàng vẫn an toàn.
Lục Kiều Vi nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn nói nàng sắp đến nơi, hỏi Văn Cẩn Ngôn đang ở đâu.
Văn Cẩn Ngôn: [Ở nhà tăng ca]
Tăng ca?
Lục Kiều Vi tin ngày tận thế chứ không tin Văn Cẩn Ngôn tăng ca: [Là nguyên nhân gì làm chị tăng ca vậy? Có chuyện lớn gì xảy ra sao? Sao đột nhiên lại tăng ca]
Văn Cẩn Ngôn: [Cũng không có chuyện gì, chỉ là chờ em trở về liền có thể nhìn thấy chị, cho nên chị ở nhà làm việc, em tới rồi sao? Chịgọi thư ký tới đón em nhé?]
Không có chuyện gì sao lại tăng ca?
Chẳng lẽ là...
Lục Kiều Vi nheo mắt lại, thư ký... chậc chậc. Nàng bắt đầu mong đợi kinh hỉ mà Văn Cẩn Ngôn chuẩn bị cho nàng, tràn đầy dụ hoặc.
Văn Cẩn Ngôn thật phóng đãng mà!
Nhưng lúc này, Văn Cẩn Ngôn còn câu dẫn nàng: [Chị đã chuẩn bị cho em một kinh hỉ, bảo đảm em sẽ thích]
Quá ám chỉ.
Lục Kiều Vi quả thực không thể kiểm soát.
Ngày mùa đông này mà nóng bỏng cũng không phải là chuyện tốt, nàng hỏi: [Vậy chị có bận công việc không?]
Văn Cẩn Ngôn trả lời: [Còn tốt, công việc giao cho đoàn đội làm, chị để mắt tới bọn họ là được, nếu không chị đi đón em, nhớ em]
Lục Kiều Vi trả lời một câu 'ừm'
Nàng đã ra khỏi sân bay, lại bắt xe tới đó, nghĩ nghĩ rồi trả lời: [Vậy chị không cần đến, xa lắm]
Văn Cẩn Ngôn: [Aiz, chị rất muốn gặp em, gấp không chờ nổi]
Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, nói: [Đừng hưng phấn như vậy, rụt rè một chút, phải nghiêm túc làm việc, chờ em trở về lại cho chị kinh hỉ]
[Được, chờ em trở về]
Còn gửi một biểu tượng cảm xúc, là một chú mèo con đang nằm lăn lộn, kèm theo dòng chữ: Nằm chờ em. jpg
Trong đầu Lục Kiều Vi hiện lên nhiều hình ảnh khác nhau, nói đến, lúc nàng cùng Văn Cẩn Ngôn làm việc, đều làm công việc của mình.
Thành thật mà nói, Lục Kiều Vi rất thích bộ dáng Văn Cẩn Ngôn mặc tây trang, đặc biệt là khi cô ngồi trong văn phòng nghiêm túc làm việc, bộ dáng đó thật sự rất câu dẫn người.
Ngoài mặt nàng nghiêm túc thưởng thức, nhưng thực tế trong lòng nàng đã sớm thèm muốn, nàng nhớ có lần nàng đến văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đang xem phim khiêu dâm học tập, còn dùng máy hút sữa để hù dọa nàng. Lúc đó nàng đang ngồi trên đùi Văn Cẩn Ngôn, có chút không chịu nổi, liền rất... rất không thoải mái, còn ướt át.
Đến trước cửa nhà, Lục Kiều Vi nhìn cánh cửa đóng kín, lấy dáng vẻ kiều diễm của Văn Cẩn Ngôn, chắc chắn bên ngoài đang mặc tây trang, bên trong không mặc gì, không chừng... còn hơi dạng chân ra.
Nàng không bấm chuông mà mở cửa bằng chìa khóa.
Trong phòng không có tiếng động, trong phòng khách cũng không có ai, hình như cô thật sự đang làm việc ở trong phòng, cũng không biết cô có đang làm việc hay không.
Lục Kiều Vi cũng không vội gõ cửa, đã là kinh hỉ, nhất định rất kích thích, phải chuẩn bị một chút.
Mặc dù đồ nàng mặc hôm nay không tệ nhưng có hơi kém hương vị, quá bảo thủ, cần phải đổi một chút.
Lục Kiều Vi đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt vali xuống, sau đó cởi áo khoác, mặc vào đồ công sở, kỳ thực nàng muốn bên trong không mặc gì, nhưng lại sợ mình bị cảm lạnh, sau đó phải nghỉ ngơi mấy ngày, thật không có lời.
Nàng muốn gào lên hai tiếng, "Văn Cẩn Ngôn em đã về rồi, ra đây làm đi.”
Nhưng Lục Kiều Vi chậm rãi đi tới, rụt rè gõ cửa hai tiếng: “Em về rồi.”
Sau đó, nàng dựa vào cửa, chân hơi co lại, chậm rãi nhấc đùi lên, "Hẳn là chị đã chờ rất lâu, rất nhớ em."
"Vi Vi?" Văn Cẩn Ngôn có vẻ nghi hoặc, lại rất kinh ngạc: "Như thế nào em về rồi? Không phải em vừa nói còn rất xa sao?"
"Không phải do biết chị không chờ được sao." Lục Kiều Vi cười một tiếng, suy nghĩ càng phóng đãng một chút, trực tiếp cởi bỏ thứ gì đó, như vậy nàng mở cửa...
Mơ hồ nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, có lẽ là Văn Cẩn Ngôn đi tới mở cửa, lá gan của Lục Kiều Vi vẫn có chút nhỏ, lại không có biến thái.
“Đừng nhanh như vậy, em còn chưa chuẩn bị xong.” Nàng hừ hai tiếng, “Em cũng chuẩn bị một kinh hỉ cho chị.”
Văn Cẩn Ngôn cách cánh cửa nói: "Vậy vào phòng ngủ đi, công việc của chị bên này còn chưa giải quyết xong."
"Không sao, emthích xem chị làm việc. Đừng ngại, ở trong văn phòng của chị sẽ kích thích hơn một chút." Trong lòng Lục Kiều Vi cũng gấp không chờ nổi, mấy ngày nay quá cấm dục.
Nàng cũng phải cố gắng, trước khi Văn Cẩn Ngôn vồ lấy nàng, nàng phải trêu chọc đến chân Văn Cẩn Ngôn mềm nhũn, nàng tiếp tục trêu chọc, mặc dù rất xấu hổ nhưng lại thực sự rất kích thích.
Nếu hôm nay thoải mái thì sau này nàng sẽ thường xuyên làm như vậy, khi Văn Cẩn Ngôn mở cửa, nàng liền đánh bạo vén vạt váy lên đến đùi.
Nàng nghiêng đầu cười quyến rũ với Văn Cẩn Ngôn: "Chờ lâu rồi phải không, hiện tại em sẽ làm chị thỏa mãn, mau cởi quần áo ra, để em tới làm..."
Khi nàng nói vậy, Lục Kiều Vi cảm thấy bầu không khí không đúng, bởi vì Văn Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, giây tiếp theo nàng cởi quần áo ra, vẻ mặt cô có chút sốt ruột.
Trước khi Văn Cẩn Ngôn dùng quần áo che cho nàng, cô liếc nhìn sang một bên. Phía sau Văn Cẩn Ngôn có người, đông đúc đến không đếm được chính xác, nhưng đứng phía trước chính là thư ký và pháp vụ, trên tay cầm văn kiện, bọn họ đều sững sờ, hàm đều gần như rớt xuống đất.
Lục Kiều Vi: "..."
Sao trong nhà nàng lại có nhiều người như vậy! Văn Cẩn Ngôn không hề nói ở nhà nàng có cả một đội làm việc a!
Nàng không thể thở được, gần như muốn nghẹn đến chết.