Lục Kiều Vi cũng không phải là người đứng đắn gì, ngoài đọc sách về thiết kế, thỉnh thoảng nàng còn đọc thêm một số sách khiêu dâm, nên đương nhiên biết Văn Cẩn Ngôn đang nói về loại thiết kế nào.
Hô hấp của nàng nóng đến có thể thở ra lửa, nàng giống như một con rồng nhỏ phương Tây, thở ra khói trắng, nàng cầm chuột, không thể vẽ được gì.
Văn Cẩn Ngôn còn gõ cửa: "Là thật đó nga."
Trong đầu Lục Kiều Vi tràn ngập thiết kế của bộ nội y đó, cùng với bộ dáng của Văn Cẩn Ngôn khi mặc, Văn Cẩn Ngôn sẽ phóng đãng đến có thể muốn mệnh nàng.
A a a a, quả thực không chịu nổi.
Văn Cẩn Ngôn không đóng cửa đi ra ngoài, nàng cúi đầu vẽ một lúc, trong đầu tràn ngập những hình ảnh lung tung rối loạn, sau đó nhìn sang, thấy trên màn hình xuất hiện một bức ảnh khỏa thân tương đối trần truồng.
Lục Kiều Vi nhanh chóng xóa đi hình ảnh trên màn hình, vươn cổ nhìn xem, Văn Cẩn Ngôn sẽ không thật sự đi sô pha ngủ đấy chứ?
Nữ nhân này quá thành thật đi!
Kỳ thực, nàng không phải là loại người đứng đắn cho lắm.
Văn Cẩn Ngôn ngoài miệng bảo nàng đùa bỡn thân thể, nhưng kỳ thực là không hề cố ý câu dẫn linh hồn nàng. Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, đang phân vân có nên ra ngoài nhìn xem hay không, chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Hiển nhiên, Văn Cẩn Ngôn đã quay lại.
Lục Kiều Vi vội vàng cúi đầu, giả vờ không quan tâm, nhưng ánh mắt lại không ngừng chuyển động, muốn trộm nhìn Văn Cẩn Ngôn.
Nhưng Văn Cẩn Ngôn đi vào, cũng không thay quần áo, mà là cầm hộp quà, lại ngồi bên cạnh Lục Kiều Vi, thở dài thật sâu.
"Aiz, vốn là muốn cho em một chút kinh hỉ, không ngờ em lại không có hứng thú, xem ra vẫn là chị không có mị lực."
Văn Cẩn Ngôn hối tiếc nói mấy câu: "Là bởi vì thân thể của chị không hấp dẫn được em sao? Tại sao chị dùng phương thức này vẫn không thể cầu được em tha thứ? Chị nên dùng biện pháp gì mới có thể làm em vui vẻ đây?"
Lục Kiều Vi không nhịn được mà thương tiếc cô, trong lòng mềm nhũn, đương nhiên nàng cũng biết Văn Cẩn Ngôn đang muốn tính kế nàng.
Cứ như vậy mà tha thứ thật không thú vị.
Lục Kiều Vi nói: "Chị cũng không thèm nhìn xem tình huống lúc đó, khi em nói 'Tôi yêu bạn' với người khác, chị có cảm thấy thoải mái không?"
“Không thoải mái, đương nhiên không thoải mái.” Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: “Chị muốn xuyên thời không về, để Camille nhổ lời nói đó ra.”
"Chị còn nhổ, không cảm thấy ghê tởm sao?" Lục Kiều Vi tỏ vẻ chán ghét, liếc nhìn hộp quà, bên ngoài bằng gỗ, bên trên có sơn dầu, là một mảnh rừng rậm có đom đóm nhấp nháy ánh đèn huỳnh quang màu xanh lục.
"Vậy làm sao bây giờ?" Văn Cẩn Ngôn chạm vào tay nàng, sau đó nắm lấy tay nàng đặt lên đùi mình, cô mặc đồ ngủ rất mỏng, rất trơn, nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết, em nói xem phải làm gì đây, chị không muốn ngủ sô pha.”
Làm sao Lục Kiều Vi có thể chịu nổi cái này, eo nàng vô thức thẳng lên.
Văn Cẩn Ngôn mang theo tay nàng lắc lư, ngay khi Lục Kiều Vi cho rằng cô sắp dịch tới bên cạnh thì Văn Cẩn Ngôn lại dừng lại. .
||||| Truyện đề cử: Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi |||||
Dù sao chính là không chạm vào, cổ họng Lục Kiều Vi phát khô, đầu ngón tay tê dại, nàng nhìn tay cô rồi lại nuốt nước miếng. Văn Cẩn Ngôn làm nũng với nàng, "Tha thứ cho chị đi, được không?"
Lục Kiều Vi thực sự muốn nói rằng không phải là không thể tha thứ cho chị, nhưng chị phải cho em sờ. Như vậy tựa hồ rất không hợp lý, hiện tại khẩu vị của nàng bị Văn Cẩn Ngôn dưỡng ra rất lớn, nàng có chút không thỏa mãn.
Nàng giả vờ nghĩ: "Như vầy đi, chị mặc bộ quần áo đó cho em xem, hiện tại em không có cảm hứng thiết kế, nếu nó có thể kích thích ham muốn sáng tạo của em thì em sẽ tha thứ cho chị."
Văn Cẩn Ngôn kinh hỉ nhìn nàng: "Vi Vi, em thật tốt."
Lục Kiều Vi hừ nhẹ một tiếng, "Đừng vui mừng quá sớm, nếu chị biểu hiện không tốt, em vẫn sẽ không tha thứ cho chị, chị phải mặc bộ quần áo đó đi sô pha ngủ."
“Chị nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, nghiêm túc nói: “Vậy em muốn chị thay đồ ở đây hay ra ngoài thay?”
Chỉ có trẻ con mới suy xét loại vấn đề này, một người lớn như Lục Kiều Vi nhất định sẽ lựa chọn thay ở đây.
Văn Cẩn Ngôn mở hộp quà ra, Lục Kiều Vi nhìn qua, quả thực không phải nói giỡn, quần áo cơ bản được thiết kế bằng trang sức, những viên ngọc trai được kết thành chuỗi, phía dưới treo hai viên hồng ngọc.
Nàng không thể thở được nữa, sắp tử vong ngay tại chỗ.
Chiếc váy nối phía dưới được thiết kế có tua rua và những viên kim cương nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng không che được gì, Văn Cẩn Ngôn chỉnh đèn trong phòng tối hơn một chút, nói là ngượng ngùng, nhưng thực ra là để tạo bầu không khí.
Văn Cẩn Ngôn đang mặc quần áo quay lưng về phía nàng, trên lưng chỉ có một sợi dây mỏng nối với chiếc vòng ngọc trai trên cổ, uống lượn xuống lưng, dừng ở thắt lưng.
Trong lòng Lục Kiều Vi vang lên một thanh âm: Mau, mau quay lại cho em xem! Mau lên, em muốn xem một chút!
Chờ mấy giây, Văn Cẩn Ngôn một tay che lưng, quay đầu nhìn nàng, lúng túng nói: “Làm sao bây giờ? Có một cái nút vẫn không cài được, rất khó cài.”
Khi nói, cô cố tăng thêm ngữ khí của mình: "Aiz, lần đầu tiên chị mặc cái này, không biết phải làm thế nào, vốn dĩ chị muốn mang đến cho em trải nghiệm hoàn hảo nhất."
Lục Kiều Vi rất muốn kêu lên, chẳng lẽ chị chưa từng nghe nói, khuyết điểm cũng là một loại vẻ đẹp sao? Đôi khi, việc vô tình tiết lộ lại là câu dẫn hoàn hảo nhất.
Nàng giả vờ nghiêm túc nói: "Để em giúp chị, sao chị còn không làm tốt việc nhỏ như vậy, còn muốn xin lỗi em? Đợi lát nữa em sẽ trừng phạt chị thật nặng."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu, đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống. Không cần phải vén tóc, kiểu tóc cô làm trước đó vẫn chưa đổi, để lộ cổ thon vai thẳng, thực sự khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Cô buông lỏng ngón tay, sợi dây ngọc trai trên cổ trượt xuống, cùng với sợi dây đen sau lưng. Lục Kiều Vi không nhịn được thở ra một hơi, đưa tay sờ soạng, dừng một chút, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Nữ nhân này thực sự giữ dáng rất tốt, làm nàng không muốn dừng lại. Văn Cẩn Ngôn nắm cổ tay nàng, nói: “Ở nơi này.”
"Ò..." Không phải là mình không biết.
Lục Kiều Vi cài nút cũng không vội rút lui, nàng nghiêng người về phía trước ngửi, rất thơm, mùi hương dụ hoặc cùng mị lực trên người của Văn Cẩn Ngôn giống như đến từ nơi này, mỗi lần ngửi đều giống như chó của Pavlov.
Thèm nhỏ dãi, không màng thứ gì đi cắn xé.
“Em muốn nhìn phía trước một chút không?” Lúc Lục Kiều Vi vừa thò tới, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên nói ra câu này, như muốn kéo thẳng dây thừng quanh cổ con chó, bảo nàng dừng lại.
Lục Kiều Vi hít một hơi, Văn Cẩn Ngôn coi như nàng đồng ý, sau đó xoay người ngồi sang một bên. Ngọc trai kết hợp với đá quý màu đỏ tạo nên vẻ đẹp rực rỡ, tựa như một khu rừng sâu, trước cửa hang có thể nhìn thấy đom đóm tỏa ánh sáng lờ mờ, chợt lóe lên sáng ngời, hấp dẫn người qua đường vào khám phá bên trong.
Chắc chắn bên trong có kho báu.
Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng, dán vào mặt mình, nói: "Khó coi sao? Sao em lại bất động như vậy?"
Động! Lục Kiều Vi muốn điên cuồng động! Tim nàng đập loạn xạ như muốn nổ tung, chiếc máy tính trên đùi đã sớm nghiêng sang một bên.
Văn Cẩn Ngôn lại buông tay nàng ra, đứng dậy, mặt dây tua rua nhẹ nhàng va vào nàng, cô đứng tư thế người mẫu hỏi: "Cái này thế nào? Xem toàn cảnh như vậy, em cảm thấy thế nào? Hài lòng chứ?”
Lục Kiều Vi không khống chế được, muốn lao về phía trước, gắt gao ôm lấy chăn, Văn Cẩn Ngôn nhấc chân đạp lên giường, đá máy tính đi, nhà thiết kế chính là coi máy tính như mạng sống của mình.
Đây là trần trụi khiêu khích!
Lục Kiều Vi cũng không cần máy tính nữa, nàng hít một hơi thật sâu, không nhịn được nữa, ngồi dậy ôm lấy eo Văn Cẩn Ngôn: “Chị thật hư hỏng, em muốn trừng phạt chị.”
Vừa nói nàng vừa giơ ngón tay lên: “Em muốn đánh mông chị!”
Nàng căn bản không đứng dậy, quỳ ở trên giường, ngón tay đặt ở bên chân Văn Cẩn Ngôn, một thanh âm thanh thúy vang lên, có thể nghe được tiếng ngọc trai va chạm.
Văn Cẩn Ngôn tsk một tiếng, bộ dáng ăn đau nhìn nàng, Lục Kiều Vi ngẩng đầu lên, Văn Cẩn Ngôn cúi người đặt môi mình lên môi nàng, Lục Kiều Vi hôn cô hai cái rồi đưa môi đến tai cô.
Cắn, hôn, lần này thật sự làm đau Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn kêu rên một tiếng, nói: “Hẳn là chị mang rọ chặn cắn cho em, nếu không chị sẽ bị em cắn hỏng mất.”
Lục Kiều Vi rất sốt ruột, giống như động dục, lại dời lên môi cô, sợ cô mua cho mình một cái rọ chặn cắn nên vội vàng chặn môi cô lại.
Hai người vừa hôn vừa đòi lấy lẫn nhau, Lục Kiều Vi vuốt ve vòng ngọc, không dám dùng sức vì sợ bị đứt, vốn dĩ nàng muốn đẩy ngã Văn Cẩn Ngôn, nhưng không ngờ vì cái này mà bị Văn Cẩn Ngôn đè xuống.
Văn Cẩn Ngôn chống trên thân thể của nàng, vừa rồi có một viên đá quý màu đỏ đã lỏng ra khi đang hôn môi, lắc lư trong khe hở, nàng cúi đầu nhìn không dám dời mắt.
"Cái này không được nha, Đại Mãnh, em cũng quá yếu."
Trực tiếp khiêu khích khiến Lục Kiều Vi đỏ mắt, nàng muốn thoát khỏi khốn cảnh, lúc này Văn Cẩn Ngôn lại vén tua ngọc lên, Lục Kiều Vi lúc này thật sự ngu ngốc, cổ nàng cứng ngắc, chỉ có thể duy trì động tác vừa rồi.
Văn Cẩn Ngôn vén ngọc trai lên rồi ngồi lên người nàng, cười nhìn nàng giống như yêu tinh, Lục Kiều Vi cảm thấy làm cẩu cũng không sai, nhất là cẩu Văn Cẩn Ngôn, ít nhất nàng có thể ăn thịt.
Mỗi người đi vào rừng sẽ khám phá trong bóng tối một phen, giống như tìm tòi bí mật, hái trái mật cùng nguồn nước trong rừng.
Nếu muốn ra khỏi rừng, đôi mắt không thể nhìn thấy.
Nhưng ngón tay vĩnh viễn không thể lạc đường.
…
Trong loại dụ hoặc đêm khuya này, dục vọng chí mạng có thể khơi dậy rất nhiều tính hiếu kỳ, Lục Kiều Vi thật sự nhịn không được, nàng cẩn thận mở ra viên ngọc trai cùng hồng ngọc rồi hỏi: "Sao chị lại thiết kế những thứ này?"
"Cái này à."
Văn Cẩn Ngôn đang trầm tư suy nghĩ, Lục Kiều Vi lại cắn viên hồng ngọc vào trong miệng, không biết chất lượng cùng cấp bậc như thế nào, nhưng rất ngọt.
Có lẽ là loại huyết bồ câu quý giá nhất trên thế giới.
Văn Cẩn Ngôn vuốt tóc nàng nói: “Có lẽ trong lúc chị đang nằm mơ, nghĩ đến em, muốn gặp em nên mới thiết kế ra nó.”
Lục Kiều Vi ngẩng đầu nhìn cô, nhận thấy khóe mắt cô ướt át, không biết là do ký ức hay là do hai người ôm nhau.
"Hóa ra là chị muốn em mặc cho chị xem."
Đích xác là như thế, nhưng đáng tiếc là dùng để dỗ người.
Lục Kiều Vi lại hôn xuống phía dưới, hôn đến chỗ sâu, nhìn thấy cô run rẩy, trong lòng cảm thấy từng đợt thỏa mãn, lại mừng rỡ vì thứ này dùng để dỗ nàng.
…
Cuối cùng, Văn Cẩn Ngôn cũng không quên ghé vào tai nàng hỏi: “Bây giờ em còn giận chị không?”
Lục Kiều Vi khá hài lòng với mọi thứ hôm nay, nàng gật đầu, hôn một cái ngọt ngào lên môi Văn Cẩn Ngôn rồi nói: “Nếu chị có thể giữ lại bộ quần áo này, em sẽ không tức giận. Nếu xảy ra tình huống này lần nữa, chị dùng cái này dỗ em, em liền không giận nữa”.
Yêu cầu khá nhiều, Lục Kiều Vi không phải người tham lam tầm thường, nàng biết Văn Cẩn Ngôn sủng nịch mình vô hạn.
Quả nhiên Văn Cẩn Ngôn đáp ứng nàng: “Lần sau chị sẽ không làm em xấu hổ như vậy nữa, nhưng vẫn sẽ mặc cho em xem.”
Hai mắt Lục Kiều Vi sáng ngời, dùng ánh mắt cảm động nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn điểm lên mũi nàng: "Vậy hiện tại chị có thể phẩm vị em không? Chị đã chờ rất lâu rồi."
"Còn làm nữa ư?" Lục Kiều Vi kinh hãi, nàng không ngờ Văn Cẩn Ngôn lại có nhiều tinh lực như vậy. Nhưng này cũng không có gì không tốt, dù sao nàng cũng là một nữ nhân tương đối mãnh…
Lục Kiều Vi nghĩ, đây là lần đầu tiên hai người cùng đến Paris, mấy ngày nay đều nghiêm túc làm việc, không có phóng túng.
Nàng nằm xuống, ngượng ngùng gật gật đầu.
Văn Cẩn Ngôn không nhanh không chậm hôn môi nàng, tựa như đang hôn bảo bối, những viên ngọc ở trước mặt cô không đáng nhắc tới.
Đêm thật dài, cũng thật mệt mỏi.
Lục Kiều Vi ngủ say, đến khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy rất có tinh thần, hai người cùng nhau đánh răng còn dính lấy nhau.
Lục Kiều Vi ôm eo Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Chị định làm sạch những viên đá đó như thế nào?”
“Trong nhà có dung dịch tẩy trang sức.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Sao vậy? Em có đồ trang sức nào muốn rửa sao?”
Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói muốn rửa sạch bộ quần áo ngày hôm qua, sau đó hỏi: "Ở nhà chị còn có mẫu thiết kế nào khác không? Em muốn biết quá khứ của chị nhiều hơn, muốn xem mẫu thiết kế của chị."
“Trong nhà không có nhiều thiết kế lắm, chỉ có một ít đá quý thôi.” Văn Cẩn Ngôn sủng nịch nói: “Em ngoan ngoãn ở nhà chờ chị.”
Sau đó, không để nàng làm gì, cô thoa kem dưỡng da lên má nàng, nhẹ nhàng xoa hai lần.
Nhẹ đến mức Lục Kiều Vi cảm thấy tê dại, mặt bị xoa đến đỏ bừng.
Lục Kiều Vi đẩy tay cô ra, ngượng ngùng nói: “Ai thèm ngoan.” Nói xong, khi Văn Cẩn Ngôn rời đi, nàng cũng đi theo cô ra cửa, xe đã đi một quãng đường dài mới miễn cưỡng vẫy tay.
Vẫn là quản gia bên cạnh nhắc nhở nàng nên vào nhà.
Ở nhà một mình thật sự rất nhàm chán, Lục Kiều Vi dùng chiếc đồng hồ quả quýt mà Williams tặng xem thời gian, nàng qua đây, còn chưa tham quan trong nhà, nàng hỏi: “Dung dịch làm sạch trang sức của giám đốc điều hành đâu? Tôi muốn rửa đồ trang sức."
“Ngài theo tôi.” Quản gia nhiệt tình dẫn nàng đi lấy, không hỏi nàng muốn làm gì, rất có tu dưỡng.
Lục Kiều Vi đi theo lên tầng ba, quản gia giới thiệu: “Dung dịch tẩy rửa thường để ở đây, bên cạnh là kho trang sức, tôi đi vào không tiện, nếu ngài biết mật khẩu thì có thể vào trong tham quan.”
Lúc Văn Cẩn Ngôn rời đi, cô có kêu quản gia đưa Lục Kiều Vi đi một vòng, Lục Kiều Vi đáp lại, trước đây nàng rất tò mò về Văn Cẩn Ngôn, lúc ở trong nước Văn Cẩn Ngôn từng nói, tất cả trang sức của cô đều được cất ở Paris.
Lục Kiều Vi lấy dung dịch tẩy rửa ra, nhìn qua kho trang sức, mật khẩu giống như ở trong nước, nàng mở cửa nhìn vào, chỉ liếc nhìn một cái liền sửng sốt.
Ở giữa có một tác phẩm trong hộp kính chống trộm, là món đồ trang sức dùng để trào phúng người khác.
Vòng cung được khuôn tròn chạm khắc giống như một chiếc nhẫn, hoa văn kim cương bên ngoài giống như một chiếc mặt nạ vỡ vụn, hai viên kim cương đen và trắng được khảm bên trong, chúng bị ép vào nhau, viên đen không ngừng xâm chiếm, gần như trấn áp kẻ yếu viên kim cương trắng ở góc.
Lục Kiều Vi nhớ rõ nàng từng đặt tên cho tác phẩm này là: Người Hai Mặt.