Ngay sau khi bình luận này xuất hiện, liền trực tiếp lên hot search.
Lục Kiều Vi cũng không nhàn rỗi, góp một viên gạch vào hot search này, ai mắng nàng, nàng nhất định sẽ mắng lại, nàng không thích phải chịu đựng nhục mạ như vậy.
Nàng nói chuyện không dễ nghe, khả năng đồng cảm với người khác kém, người qua đường sờ tới có thái độ "công bằng", cho rằng hai bên đều không phải người tốt, Lục Kiều Vi cũng không phải là người trong sạch.
Điện thoại của Lục Kiều Vi nhận được rất nhiều tin nhắn, sự việc này đã nháo lớn đến mức ngay cả ba mẹ nàng cũng biết, gọi điện cho nàng nhiều lần.
Nàng biên tập một tin nhắn, chuyển tiếp cho từng người.
Khi nàng bước ra khỏi góc tường, nàng nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn, phía sau Văn Cẩn Ngôn có người, nàng hoảng sợ lùi về phía sau một bước.
"Sao vậy?" Lục Kiều Vi khẩn trương nhìn bọn họ.
Nàng luôn cảm thấy Văn Cẩn Ngôn giống như một đại tỷ, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, những người phía sau sẽ bắt đầu kéo bè lũ đánh nhau, lúc Lục Kiều Vi còn đi học, nàng nhìn thấy đồng học lưu manh phô trương như vậy sẽ cảm thấy rất có mặt mũi, lại rất kích động.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị đã kêu phòng quan hệ công chúng giải quyết vấn đề trên mạng rồi."
Lục Kiều Vi ò một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Em đã mắng rồi, nhưng kỳ thực cũng không có gì to tát, đại đa số người đều không mắng thắng em."
Trên mạng có đủ loại người, nhiều khi tự cho mình là người có đạo đức cao nhất, lại thích dùng đủ loại từ ngữ nhục nhã để xúc phạm người khác.
Dù sự thật có được phơi bày cũng sẽ không nói một lời xin lỗi.
Là một thương hiệu lớn, DMD thường xuyên tuyên truyền trực tuyến, loại chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Văn Cẩn Ngôn chính là sợ Lục Kiều Vi không chịu nổi loại áp lực này.
"Em thật sự không sao." Lục Kiều Vi nói: "Mọi người đi làm việc đi, loại chuyện này em có thể tự mình xử lý, không cần huy động nhiều người như vậy."
Văn Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu: "Vi Vi, em không cần một mình..."
Chưa kịp nói dứt lời, thư ký bên cạnh đã tiến lên một bước, đưa máy tính bảng cho Văn Cẩn Ngôn xem: "Xem ra thật sự không cần chúng ta..."
Lúc này, khu bình luận trực tuyến đã trở thành thế này --
Một cư dân mạng nói: [Vi Vi là ai vậy? Nói chuyện thật khó nghe, con gái gì mà động tới là cha cô cha cô, không có tố chất như vậy sao?]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Bởi vì cô gọi tôi là cha, tôi thấy thật ghê tởm, cha không sinh ra một đứa nghiệt chủng như cô, đừng giả vờ như không biết cha cô]
[Vi Vi cười gì đó là Lục Kiều Vi sao??? Thế mà còn mặt mũi đi ra nói chuyện, kiếm tiền đến thiểu năng trí tuệ rồi sao? Muốn chết sao?]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, cha cô chính là cha cô, cha kiếm tiền liền nuôi phải một đứa con bất hiếu!]
[Con mẹ nó! Chính chủ thực sự lại dám bạo đầu? Không phải cô đến từ 'Ngọc Giới' sao? Việc này có gì tẩy trắng, quả nhiên có đại tư bản chống lưng có khác]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Cô từ béo phệ liền cả đời béo phệ sao? Một câu hỏi khác: Nếu cô đã sớm biết đó là vấn đề từ 'Ngọc Giới', còn cố ý chỉ vào tôi là có ý gì? Cha đây đã sớm từ chức rồi]
[Lục Kiều Vi tốt nghiệp trường nào, tại sao lại ăn nói khó nghe như vậy??? Tôi còn mắng không lại!]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Muốn ăn thịt người thì nói thẳng với cha, đừng vòng vo, như vậy làm cha sẽ có cảm giác lúc trước chưa sinh đầu óc cho cô vậy]
[Lục Kiều Vi giống như đang lăng xê, bộ dáng này rất giống vị ở trong ngành giải trí kia]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Đừng sủa nữa, nhận rõ ai đang lăng xê đi, idol của các người giúp người giải oan, không mắng cửa hàng lại mắng một nhân viên đã từ chức như tôi. Này có tính là bịa đặt không? Cẩn thận tôi kêu luật sư của tôi nha]
Người qua đường U1S1: [Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có vấn đề, sao không đến cửa hàng mà tìm nhà thiết kế? Phản bác một câu sẽ bị xóa bình luận, blogger này có vấn đề, đương nhiên là Lục Kiều Vi cũng thật là độc miệng]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Cảm ơn hỗ trợ, kỳ thực con người tôi rất ôn nhu, chính là người khác đuổi tôi mắng tôi mà không hỏi sự thật, tôi mới không nhịn được mà gây ảnh hưởng không tốt, xin lỗi]
[Nói đến Lục Kiều Vi, tôi không cảm thấy lời nói của cô ấy có gì sai, ngược lại, blogger này rất kỳ quái, trước tiên vạch trần sản phẩm của nhà thiết kế lại không tiết lộ tên cửa hàng, thật quá quắc. Fan cũng đừng mắng tôi, chính mình tìm kiếm "Lục Kiều Vi" trên weibo của chủ thớt xem đã cọ nhiệt độ bao nhiêu lần. Khi Lục Kiều Vi lọt vào hot search trước đây, chủ thớt hoạt động tích cực cỡ nào, không biết còn tưởng chủ thớt là Lục Kiều Vi]
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Ai mắng cô? Chờ đó, tôi giúp cô mắng chết người đó. Cảm ơn tiểu tỷ tỷ đã tin tưởng!]
Câu trả lời này đã tạo ra một cao lầu khác.
Lục Kiều Vi cũng đã retweet lại bài đăng trên weibo này và bình luận: [Xin lỗi, tôi đã xúc phạm người ở trong đó, tôi không còn cách nào, tôi không chịu nổi loại chuyện này, chỉ cần giải quyết nỗi bất mãn mà thôi, tại sao lại muốn cọ nhiệt độ? Tôi cũng nhắc nhở các người, đừng mắng tôi, nếu không các người đều sẽ phải xin lỗi cha đây]
Văn Cẩn Ngôn: "..."
Lục Kiều Vi gãi gãi đầu, lúng túng nói: "Thật sự không cần mọi người giúp, em tự mắng lại là được rồi."
Thư ký hoàn hoãn bầu không khí nói: "Vẫn phải làm, có khi cô càng mắng họ càng phát điên."
"Vậy cảm ơn."
Văn Cẩn Ngôn kêu đoàn người phía sau lên lầu, dẫn Lục Kiều Vi vào thang máy, dẫn nàng đến văn phòng, "Em ngồi một lát đi, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi, chị sẽ an bài một thông báo chính thức ký hợp đồng với em."
"Không vội."
Những người chọc vào nàng lần này đã có chuẩn bị rõ ràng, vừa mắng Lục Kiều Vi vừa lao tới phía DMD, bắt đầu bịa đặt trong khu bình luận của DMD, có thể thấy mục đích của bọn họ tuyệt đối không nhỏ.
Lục Kiều Vi nhìn lực lượng chiến đấu chủ lực, hỏi: "Minh tinh này là đại sứ hình ảnh của công ty chị sao?"
Văn Cẩn Ngôn lắc đầu: "Đại ngôn, người của chị trong giới giải trí đã kêu cậu ta chấm dứt hợp đồng rồi."
Khi Lục Kiều Vi nhàm chán, nàng cũng sẽ đọc bài viết, DMD là nguồn tài nguyên khổng lồ trong giới giải trí, rất nhiều minh tinh đang cố gắng hợp tác với DMD để nâng cao giá trị của bản thân.
Những người khóc la nói rằng DMD đã lừa dối idol của họ, kỳ thực idol của họ đang lo lắng, nếu họ thực sự chọc giận DMD, thứ họ sẽ mất không phải là đại ngôn mà là địa vị của họ trong ngành.
Nhưng Lục Kiều Vi không hiểu tại sao một blogger lớn lại có thể thu hút fan đến hỗ trợ như vậy, chẳng lẽ có người đứng sau?
Ngồi nhàn rỗi trong văn phòng thật nhàm chán, Lục Kiều Vi lướt weibo xong, lang thang trên các diễn đàn lớn, khi nàng quay lại, trong chủ đề có rất nhiều người đang nói về Lục Kiều Vi, không biết là người qua đường hay là người của Văn Cẩn Ngôn.
Thiết kế Smile đáp lại giống như không thể ngồi yên.
[Xin lỗi, tôi không thực sự quen Lục Kiều Vi, tôi cũng không tài năng bằng cô ấy, tôi chỉ đang nói với fan của mình thôi. Có cần phải chào hỏi cha mẹ tôi không, còn thông qua địa chỉ cửa hàng taobao để mắng tôi? Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới fan, cửa hàng Taobao tạm thời đóng cửa, ban đầu được mở vì phúc lợi, bây giờ có mở hay không không quan trọng]
Lần này đã thêm nhiều hình ảnh hơn, bao gồm cả những đánh giá tiêu cực về cửa hàng Taobao của cô ta, những lời lăng mạ trong tin nhắn riêng tư của cô ta, đều thêm vào lộn xộn, bộ dáng như bị cư dân mạng chơi.
Mùi một cỗ mùi trà gần như khiến Lục Kiều Vi ngất xỉu.
Lục Kiều Vi đến cửa hàng Smile's Taobao, quả thực có đánh giá tiêu cực, nói rằng chiếc vòng tay bạc đã chuyển sang màu vàng, không thể lau sạch bằng giấy đánh bóng bạc.
Chậc chậc.
Lục Kiều Vi gọi cho Khúc Thanh Trúc, nói: "Cậu có thể giúp mình kiểm tra xem nhà thiết kế mà trưởng phòng Triệu thuê trước đó là ai không?"
Lúc đó trưởng phòng Triệu muốn nhằm vào nàng, không có khả năng tùy tiện tìm nhà thiết kế, đồ trong cửa hàng đều có thể so sánh với những mẫu mã đó, hơn nữa kiểu dáng cũng giống nhau.
Ba giờ chiều, Khúc Thanh Trúc gọi lại: "Mấy người Trang Như Nhuế đã hỏi thăm một chút, không biết rõ là ai, nhưng trưởng phòng Triệu từng khoe anh ta đã thuê một nhà thiết kế nổi tiếng trên mạng."
"Có lẽ đó là cô ta, cô ta là người duy nhất cọ nhiệt độ của mình."
Lục Kiều Vi bổ sung: "Còn có chuyện này, Thích Nhất Hoan có ở đó không? Giúp mình hỏi xem hôm nay chị ấy có bận không."
"Cậu tìm cô ấy làm gì? Chuyện này hẳn là không liên quan gì đến cô ấy đi?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nói.
"Không có, mình chỉ muốn học pha trà thôi, blogger đó đang bán trà trên weibo, cậu hỏi cô ấy xem cô ấy có thể giúp mình sửa đổi chút ngôn ngữ không."
Khúc Thanh Trúc nghe xong liền hoang mang, đi hỏi Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan trả lời là được, khi Lục Kiều Vi và Thích Nhất Hoan trao đổi thông tin, cô lập tức hiểu ra.
Lục Kiều Vi: [Đám nhãi con, cha đến dạy mấy đứa cách làm việc đây, mở to mắt chó ra nhìn xem cha có fans nào không. Idol của mấy đứa chỉ đang lợi dụng mấy đứa để tẩy trắng, cho mấy đứa một tin, idol của mấy đứa chính là nhà thiết kế ra moissanite, ngốc xxxx... (Ở đây lược bỏ rất nhiều từ)]
Sau khi được Thích Nhất Hoan sửa đổi.
Đây là những gì Lục Kiều Vi đăng trên weibo.
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Bọn nhãi ranh, cha ở đây để xin lỗi mấy đứa, cha không nên kêu fan viết đánh giá tiêu cực. À, còn có, Smile, đều là người làm cha này sai, con đừng có trách hai ba fan của cha, cha không nên dùng sức giáo dục bọn họ, một mình đánh bại hàng triệu người. Không sao, con sao chép thì sao chép đi, đều là cha con, cha thương con. Con ngàn vạn lần đừng cố gắng tìm ra người thiết kế moissanite là ai, được không? Ủy khuất cắn ngón tay.jpg]
Khi được đăng lên weibo, cư dân mạng chuẩn bị phản ứng đều choáng váng.
[?]
[Lục Kiều Vi đang làm gì vậy? Đừng làm cha mà mắng được không!]
[Tôi nhất thời không biết nên nói gì, vốn dĩ muốn mắng Lục Kiều Vi, nhưng những lời này làm tôi có cảm giác phức tạp về trà, giống như một loại trà xanh cao cấp trong số những loại trà xanh thấp kém]
[Đột nhiên cảm thấy Lục Kiều Vi có chút đáng yêu]
Thích Nhất Hoan không chỉ có thể uống trà mà còn biết pha trà, làm đầu óc mọi người choáng váng, tag loạn một hồi, nhất quyết yêu cầu quan chức điều tra rõ ràng chuyện này. Smile cũng tức giận, "đúng lý hợp tình" đăng bài trên weibo, ý tứ là chờ điều tra chính thức.
Buổi tối Lục Kiều Vi theo Văn Cẩn Ngôn về nhà, trên đường Văn Cẩn Ngôn lái xe rất chậm, đặc biệt lo lắng cho tâm trạng của nàng.
Vừa đến cửa, nàng nhận được cuộc gọi từ công ty cũ, Lục Kiều Vi không trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp máy, trên WeChat của nàng lại có thêm vài tin nhắn, là một đồng nghiệp trước đó đã thêm vào gửi tới, nghe nói cô ấy hiện là tổng thiết kế.
Tổng thiết kế: [Tổng thiết kế Lục, cô xem chuyện này cần bao nhiêu tiền mới có thể giải quyết được, hẳn là cô hiểu ý của công ty]
Hiểu cái gì?
Văn Cẩn Ngôn đi tới nhìn xem nói: "Công ty của em khá có năng lực, cố ý nói mơ hồ để không lưu lại manh mối."
"Chỉ là hấp hối giãy giụa thôi, chuyện này nháo lớn như vậy, dù sao cũng phải trả giá một chút." Lục Kiều Vi gõ lại: [Công ty đã bán được tổng cộng 135 chiếc vòng cổ moissanite, đồng thời bồi thường cho người tiêu dùng với giá gấp đôi giá bán, chuyện này liền được giải quyết, công ty không có kế toán sao? Tôi nhớ Vu Thụy Viêm rất nghiêm túc trong công việc, sao còn nhờ tôi tính toán hộ các người?]
Tổng thiết kế: [Tổng thiết kế Lục, ý của chúng tôi không phải vậy, không phải trước đó cô chịu trách nhiệm mấy chiếc vòng cổ sao?]
Lục Kiều Vi: [Sửa đúng cô, tôi đã từ chối đơn này, là trưởng phòng Triệu nhận, chính cô đi tìm anh ta đi, đừng tới làm phiền tôi, không cần thiết]
Tổng thiết kế: [Lục Kiều Vi, cô đừng ngu ngốc, cô không biết mình đang đối mặt với loại người gì đâu, có một số việc không phải dựa vào mạnh miệng]
Lục Kiều Vi nói xong liền chụp ảnh màn hình, quay video rồi chặn cô ta.
Đột nhiên, Văn Cẩn Ngôn ấn lên vai nàng, nói: "Chỉ cần em vui vẻ, việc gì cũng có thể làm."
"Thật sao?" Lục Kiều Vi mong đợi nhìn vào mắt cô.
Văn Cẩn Ngôn gật đầu.
Lục Kiều Vi vòng tay qua cổ cô, "Làm chị được không?"
"Được." Văn Cẩn Ngôn cởi cúc áo ra.
"Thôi thôi." Lục Kiều Vi vội vàng đè tay cô lại, nói: "Hiện tại em không có việc gì, mắng chửi người rất vui vẻ, bọn họ không mắng thắng em." Nghĩ nghĩ, nàng lại hỏi: "Em mắng như vậy có ảnh hưởng gì đến chị không?"
"Em còn chưa ký hợp đồng với chị thì sẽ có ảnh hưởng gì?"
Lục Kiều Vi nói: "Không cần vội ký hợp đồng, đợi em mắng người xong đi, em vốn độc miệng, dễ đắc tội người."
"Nào có độc." Văn Cẩn Ngôn sờ lên môi nàng, "Bạn gái của chị xinh đẹp nhất trên đời."
Lục Kiều Vi được cô khen đến thẹn, nhanh chóng đóng cửa lại để tránh bị cư dân nhìn thấy, nàng đổi chủ đề nói: "Nghĩ đến những người đã bị em mắng, em có thể vui vẻ rơi lệ, còn có thể ăn ba bát cơm."
Văn Cẩn Ngôn đi vào phòng bếp nấu đồ ăn, Lục Kiều Vi cũng đi theo cô, sau đó lại bị Văn Cẩn Ngôn ép cô vào tủ.
"Làm gì?"
"Em nói xem..." Văn Cẩn Ngôn đầy ẩn ý nhìn nàng.
Lục Kiều Vi vội vàng đẩy cô: "Không được, em tới ngày."
Văn Cẩn Ngôn tiếc nuối xoa xoa eo nàng, Lục Kiều Vi bị cô trêu chọc không chịu nổi, những ngày này là lúc dục vọng của nàng dâng cao, nàng đỡ lấy tủ nói: "Được rồi được rồi, giờ để em nấu cơm."
"Vậy em phải đeo tạp dề."
Văn Cẩn Ngôn cắn tai nàng nói.
Bữa cơm tối nay không cần nhóm lửa, Lục Kiều Vi bị nóng thở phì phò, cần con dao làm bếp, cắt khoai tây thành những hình thù kỳ quái.
Từ khi bắt đầu ăn cơm, Văn Cẩn Ngôn không ngừng nhìn vào điện thoại, tìm đồ trên Taobao, thỉnh thoảng lại đẩy điện thoại qua, gợi ý hỏi: "Thích không?"
Lục Kiều Vi trốn không thoát, buổi tối còn bị Văn Cẩn Ngôn bắt lấy, không ngừng hỏi vào tai nàng: "Rốt cuộc em có thích hay không?"
"Thích thích, rất thích! Được chưa?"
Nàng nhìn lại lần nữa thì thấy đó không phải là tạp dề, rõ ràng là yếm, không đúng, yếm còn có thể che được chút thứ, nhưng cái này đều không thể che mông được...
Văn Cẩn Ngôn quá dâm đãng!!!
...
Liên tục mấy ngày, Lục Kiều Vi lúc ngủ không dám đến quá gần Văn Cẩn Ngôn, mãi đến khi dì cả sắp rời đi, nàng mới bơi về phía Văn Cẩn Ngôn.
Ngay lúc đang ngủ say, Lục Kiều Vi xoay người, vươn tay ra sờ soạng hai lần lại nhanh chóng chống tay ngồi dậy.
Trời vừa rạng sáng, Lục Kiều Vi đã hô lên: "Cẩn Ngôn?"
Văn Cẩn Ngôn ở ngoài cửa đáp lại, quay lại nói: "Chị đến công ty, em ngủ tiếp đi."
Lục Kiều Vi ò một tiếng, Văn Cẩn Ngôn hôn lên trán nàng, để lại hương bạc hà.
Nàng lại nằm xuống ngủ một lúc, khi tỉnh dậy, nàng lấy điện thoại ra xem, hot search ngày hôm qua bị áp xuống, lại bị người mua lên, hẳn là Văn Cẩn Ngôn đi làm việc này, nếu không sao Văn Cẩn Ngôn có thể đến công ty vào sáng sớm lại không có nàng đi cùng.
Lục Kiều Vi gọi một dãy số, không phải số trong nước.
"Lục Kiều Vi, tôi biết cô sẽ tìm tôi."
Giọng nói của Camille vang lên từ trong điện thoại, mang theo hưng phấn không thể khắc chế: "Thế nào? Tôi thấy trên mạng có rất nhiều người mắng cô, cô có cảm thấy cảm hứng tới không? Tôi nghe nói dù người khác có đối xử với cô như thế nào thì cũng sẽ có thể kích thích ham muốn sáng tác của cô."
Nàng ta vui mừng đến mức hô lên vài tiếng Pháp chói tai.
"Tôi tin Cẩn Ngôn sẽ hối hận vì quyết định hiện tại của mình. Nếu chị ấy vẫn tiếp tục cố chấp, chẳng mấy chốc chị ấy sẽ bị mọi người mắng giống như cô thôi."
Lục Kiều Vi lạnh giọng đáp: "Sẽ không."
Camille cười nói: "Không, chị ấy nhất định sẽ hối hận. Lục Kiều Vi, cô sẽ làm gì cho chị ấy? Cô thật nhỏ bé, yếu đuối như một người bình thường, cô không thể giúp được gì cho chị ấy đâu, chỉ có tôi mới là người duy nhất có thể giúp chị ấy đạt được thành công."
Nàng ta nhấn mạnh từ "thành công", khẳng định thực lực của bản thân, qua đó coi thường Lục Kiều Vi.
Lục Kiều Vi nén cơn giận, "Chuyện xảy ra trên mạng là cô làm phải không?"
Camille đắc ý ừ một tiếng.
"Khó trách bọn họ lớn mật như vậy, mặc dù biết tôi có mối quan hệ với Cẩn Ngôn, nhưng bọn họ vẫn đâm về phía họng súng, cho dù hot search có bị đè ép vài lần cũng vẫn có thể đi lên."
Camille nói: "Tôi rất không thích cô, DMD cũng sẽ không hoan nghênh cô, chỉ cần tôi còn ở DMD, cô sẽ không có khả năng bước vào."
Đây chỉ là một lời uy hiếp, nàng ta nói thêm: "Kỳ thực tôi không muốn cô ở lại giới thiết kế, cô tự nghĩ lại đi, tương lai của ai quan trọng hơn, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi Cẩn Ngôn, làm chị ấy quay trở lại trụ sở DMD."
Văn Cẩn Ngôn là một người rất tỏa sáng, không ai có thể tưởng tượng cô lại trở thành một người bình thường, sống một cuộc sống đủ dùng hàng ngày.
Lục Kiều Vi không còn nóng nảy như trước.
Nàng im lặng hồi lâu mới nói: "Cô thật sự yêu Cẩn Ngôn sao?"
Camille không chút do dự nói: "Yêu."
"Không, cô không yêu chị ấy, cô chỉ thích chị ấy mà thôi."
Giọng nói của Lục Kiều Vi nhẹ nhàng, "Williams nói đúng, cô là ác quỷ, không ngừng bành trướng dục vọng của mình cùng thỏa mãn chúng. Có phải rất sợ chính mình sẽ mờ nhạt trong biển người, cuối cùng mất đi cảm hứng trở thành một người bình thường hay không?"
"Cô cho rằng cô biết rõ tôi sao?" Camille cười đáp lại, "Ma quỷ chỉ phát ra từ sợ hãi trong lòng, cô đang sợ tôi."
Camille tựa hồ đã nắm được nhược điểm của nàng, nói: "Cô sợ chính mình bất lực..."
"Tôi hiểu tác phẩm của cô." Lục Kiều Vi trực tiếp ngắt lời nàng, cười lạnh: "Cô theo phong cách hắc ám, rất hắc ám. Tác phẩm quả thực không tồi, nhưng cảm hứng của cô phát ra từ đâu? Có phải từ thứ gì đó mà cô không thể có được hay không?? Có phải cô còn cảm thấy cả đời chính mình sẽ không bao giờ có được hay không?
Lục Kiều Vi cười nói: "Camille, cô vừa điên vừa ngốc, cô cảm thấy, thậm chí cho rằng có được Cẩn Ngôn, chính là một loại đột phá."
Đầu bên kia điện thoại có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Camille, Camille im lặng, mọi bất an ẩn giấu trong lòng đều bị Lục Kiều Vi moi ra.
Đây chính là nhược điểm của nàng ta nấp sau tự tin cùng mạnh mẽ, nàng ta luôn tìm cách che giấu nên càng ngày càng điên cuồng theo đuổi Văn Cẩn Ngôn.
Nàng ta muốn Văn Cẩn Ngôn tiếp tục chỉ dẫn mình.
Lúc đầu chính là Văn Cẩn Ngôn đi tới trước mặt nàng ta, nghiêm túc, lạnh nhạt, dùng một loại ánh mắt không để ý tới nàng ta: "Bởi vì chúng ta rất giống nhau." Thậm chí cô còn nói với nàng ta: "Cô có thể lên vị trí đó nhìn xem."
Vị trí kia... giống như một con rắn khổng lồ phun ra tia lửa, không ngừng tấn công cùng câu dẫn nàng ta, làm nàng ta thèm muốn vị trí kia, cuối cùng nàng ta đã đạt được ý nguyện, ngồi ở vị trí kia, nhưng lại rất không thỏa mãn.
Loại không thỏa mãn này mang đến hoảng loạn vô tận, nàng ta sợ tài năng của mình sẽ cạn kiệt, tất cả vinh quang sẽ mất đi, nàng ta rất muốn đi vào trái tim của Văn Cẩn Ngôn.
Nghe nói trước nay chưa có ai đến đó.
"Đời này cô sẽ không bao giờ có được chị ấy, bởi vì chị ấy là của tôi." Lục Kiều Vi nói trong điện thoại, nhét từng chữ vào tai Camille.
Camille không thừa nhận thất bại, mà thay đổi phương thức, nói: "Cô muốn gì, tiền bạc hay tài phú? Thậm chí tôi có thể cho cô một vị trí cao hơn, chỉ cần cô rời khỏi Cẩn Ngôn, cô có thể đạt được tầm cao mà đời này cô sẽ không bao giờ đạt được, Lục Kiều Vi, cô có muốn thử một lần không?"
Có một câu Lục Kiều Vi nói rất đúng, dục vọng không bao giờ có thể thỏa mãn, đặc biệt là dục vọng của con người, Camille rất tin vào điều này.
Sau vài giây, cuối cùng Lục Kiều Vi nói: "Tôi thật sự có một yêu cầu."
"Nói cho tôi biết đi," Camille cười nói, "Tôi sẽ thỏa mãn cô."
Lục Kiều Vi nói: "Cô có thể gọi tôi một tiếng cha không?"
"Là như vầy, tôi và Cẩn Ngôn muốn ở bên nhau cả đời, hẳn là không thể có con, cô có thể thỏa mãn tâm nguyện làm cha của tôi không?"
...
Lục Kiều Vi đã đắc tội Camille, lời mắng mỏ trên mạng ngày càng lớn hơn.
Hai bên tựa hồ đang đếm thời gian, chờ đợi đột phá, muốn một đòn giết chết Lục Kiều Vi, cuối cùng, thông báo chính thức được đưa ra.
Nhiều người đổ xô đi mua, nó trở thành hot search, trực tiếp trở thành món đồ "phổ biến".
Thông báo: [Từ ngày 20 tháng 2, bộ công thương đã nhận được báo cáo nặc danh, sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện công ty Ngọc Giới quả thực đã làm giả trái phép, ngụy trang moissanite thành kim cương và bán đi. Vì nghi ngờ số tiền quá lớn và có dây chuyền dài đằng sau, cho nên các cơ quan liên quan đã chuyển vụ án cho cảnh sát xx để điều tra...]
Cái này cũng đủ để đưa Lục Kiều Vi vào tù với tên tuổi là "nhà thiết kế rác rưởi" và "nhà thiết kế trang sức thấp kém", nàng sẽ bị đóng đinh trong sỉ nhục cả đời.
Cư dân mạng nhận được thông báo liền đổ xô vào weibo của Lục Kiều Vi, nhất quyết đòi xé miệng nàng, Smile và Camille cũng vào weibo của Lục Kiều Vi.
Nhưng chỉ thấy một bài đăng trên weibo.
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Cảm ơn chính phủ, đám nhãi con, nói không ngoa đó chính là tôi tố giác đấy]
Trong bài có chín bức ảnh, ba trong số đó là giấy chứng minh nàng tố giác, ngày 20 tháng 2, còn lại là tài liệu báo cáo và bản vẽ thiết kế sản phẩm.
Ai có thể đoán được Lục Kiều Vi chính là người tố giác?
[Hì hì]