Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Lục Kiều Vi bị Văn Cẩn Ngôn kéo lại, đè xuống ghế sô pha, nàng khẩn trương nhìn Văn Cẩn Ngôn, cảm thấy thanh danh một đời của mình sắp bị hủy hoại.

Văn Cẩn Ngôn lấy tạp dề ra, so sánh với nàng, hỏi: “Phú bà, chị mặc hay em mặc?”

"Chị mặc!" Lục Kiều Vi nói xong, thấy hai mắt Văn Cẩn Ngôn hơi sáng, vội vàng dùng tay đẩy ra, dũng cảm nói: "Em bảo chị mặc, là chị mặc cho em xem, chị phải nghe em!"

"A? Nhưng em là phú bà, còn chị thì không phải."

Văn Cẩn Ngôn tìm sơ hở trong lời nói của nàng, kinh hỉ hỏi: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ là em muốn chị sinh một đứa con cho em?"

Không đợi Lục Kiều Vi giải thích, cô lại nói thêm: "Thật thẹn thùng nha, đương nhiên nếu em sinh con cho chị, chị nhất định sẽ dốc sức làm."

"..."

Lục Kiều Vi hoàn toàn sợ cô, hít một hơi thật sâu nói: "Mặc thì mặc đi, đừng nói nhảm."

"Được, phú bà, chị sẽ phục vụ em thật tốt..."

"Câm miệng!"

Lục Kiều Vi xấu hổ mặt đỏ bừng, khi áo khoác bị cởi ra, nàng run lập cập, may mà trong nhà có hệ thống sưởi, nàng có thể nhanh chóng thích nghi.

Văn Cẩn Ngôn còn chưa cởi hết quần áo, cẩn thận để lại một tay, nói: "Còn hai kiện lát nữa lại cởi đi, hiện tại em quá đáng yêu, chị thật muốn hôn em, làm sao bây giờ?"

Lục Kiều Vi run rẩy ôm hai tay, trong con ngươi nhìn thấy bộ dạng của chính mình lúc này, nàng thường nhìn mình trong gương, nhưng bây giờ lại xấu hổ, mỗi lần Văn Cẩn Ngôn trêu chọc, nàng đều lúng túng.

"Chị mau mặc vào cho em đi."

"Ò..." Văn Cẩn Ngôn không nghe lời nàng.

Người rất háo hức vừa rồi bỗng trở nên thong thả ung dung.

Chiếc tạp dề chỉ cần quàng qua cổ, dùng dây buộc ngang eo, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại cúi đầu làm rất lâu, hô hấp nóng hổi làm Lục Kiều Vi muốn nóng chín.

"Nhanh lên, chậm chạp như vậy em sẽ khai trừ chị!"

"Được." Văn Cẩn Ngôn thắt nơ, thưởng thức bộ dáng của nàng lúc này, dù Lục Kiều Vi ở đâu cũng rất hùng hổ, nhưng trước mặt cô sẽ trở nên rất ngượng ngùng.

Loại đáng yêu này nhiều lần có thể khiến cô phát điên.

"Thật hở." Lục Kiều Vi che phía trên, che phía dưới, cuối cùng che mặt tức giận nói: "Cái này quá hở, sao lại mua loại tạp dề này?"

“Thật xin lỗi, nhà chị quá nghèo, chỉ có thể mua được bộ quần áo như thế này thôi.” Văn Cẩn Ngôn kéo tay nàng ra, nói: “Để chị xem rõ.”

Sau khi xem xong, cô nghiêm túc nói: “Phú bà, em thật xinh đẹp.”

"Khen người thì khen người... gọi phú bà làm gì?"

Thật xấu hổ.

Lục Kiều Vi che quá chặt, Văn Cẩn Ngôn muốn gỡ tay nàng mấy lần, Lục Kiều Vi cũng không dám nhìn cô.

Văn Cẩn Ngôn hôn lên mu bàn tay của nàng.

Ngón tay của Lục Kiều Vi chậm rãi bị gỡ ra.

Văn Cẩn Ngôn đầu tiên sờ mũi cô, sau đó chạy tới hôn môi nàng, hai người gắt gao ôm chặt, hôn nhau nồng nhiệt, dùng ngón tay vuốt ve tạp dề.

Lục Kiều Vi bị cô hôn gần như thở không ra hơi, vốn tưởng rằng cô sẽ cởi tạp dề ra, không ngờ Văn Cẩn Ngôn lại xuyên qua tạp dề mà chơi đùa nàng.



Phú bà còn bị cưỡng chế đi làm một bữa cơm, đeo tạp dề được đưa cho, cửa sổ đóng chặt, Lục Kiều Vi quay mặt về phía quầy bếp.

Trong tay cầm hai mảnh bắp cải, nàng sắp bị Văn Cẩn Ngôn tách ra.

Văn Cẩn Ngôn cởi hai kiện quần áo kia đi, nói: “Em nấu ăn đi, lát nữa chị muốn ăn no một chút.”

Nấu ăn?

Này còn nấu ăn gì? Lục Kiều Vi xoay người, tức giận nói: "Muốn ăn thì ăn nhanh đi, cọ tới cọ lui làm cái gì?"

Văn Cẩn Ngôn nhìn đồ ăn trước mặt, đáp ứng.




Món tráng miệng trước bữa cơm mà Lục Kiều Vi chuẩn bị rất ngon, Văn Cẩn Ngôn ăn hết sạch, chiếc tạp dề hoàn toàn treo trên người nàng mà không hề cởi ra.

Đặc biệt là lúc ăn cơm, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ, nàng cúi đầu giáo huấn: “Về sau chị không được như vậy nữa.”

"Cái gì không được?" Văn Cẩn Ngôn giả vờ không hiểu.

Lục Kiều Vi tức giận nói với cô: "Chị đang nói cái gì!"

Văn Cẩn Ngôn thấp giọng cười nói: "Như vầy đi, phú bà cùng chị về thôn đi, trong thôn của chị có một cái bếp mới, dọn đến đó sớm một chút là tốt rồi."

Lục Kiều Vi đã thuê nhà của Văn Cẩn Ngôn được nửa năm, hợp đồng thuê nhà sắp hết hạn, mối quan hệ chủ nhà và người thuê của hai người sắp kết thúc.

“Phú bà, em có nguyện ý về thôn cùng chị không?”

Nếu Văn Cẩn Ngôn sống ở vùng nông thôn kia thì nơi ở của bọn họ chính là một cái sơn động.

Lục Kiều Vi ăn cơm nói: "Em rất kén chọn, bình thường ăn không ngon ngủ không yên, cơ bản là không quen với cuộc sống ở đó."

"Ủy khuất em rồi." Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị nhất định tự tay làm lấy, chỉ cần phú bà chịu đi cùng chị, chị sẽ sinh cho em một đứa con."

Lục Kiều Vi: "..."

Chuyện sinh nở này còn chưa qua sao?

Nói là nói như vậy, ngày đã được ấn định, hai người dọn qua đó trước vài ngày, Lục Kiều Vi còn cùng Văn Cẩn Ngôn qua đó xem trước khi dọn đi.

Nhìn biệt thự rộng lớn của Văn Cẩn Ngôn, thiết kế cực kỳ hiện đại, loại cảm giác này chậm rãi...

“Có thể trong một thời gian sẽ không quen sống trong nhà tranh, nhưng chị sẽ nỗ lực làm việc.” Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói.

Nói xong, nàng dần dần tiếp nhận.

Chẳng phải chỉ là “nhà tranh” thôi sao?

Nhưng khi Lục Kiều Vi nhắm mắt lại, mở ra nhìn căn nhà trước mặt, nàng vẫn không thể tiếp nhận ngôi nhà lớn như vậy lại là nhà tranh.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Có thể phải nhờ người chăm sóc em, em yên tâm, bọn họ đều là người trong thôn, tay chân lanh lẹ, em chỉ cần an tâm ở..."

Nghe những lời như vậy, liền cảm thấy lúng túng khi đứng trước căn biệt thự trị giá hơn trăm triệu, Lục Kiều Vi nói, "Nói cho rõ, biệt thự là biệt thự, không phải nhà tranh."

Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Lát sau chị sẽ mời người tới, nhà khá lớn, hai chúng ta dọn dẹp không nổi, em thấy thế nào?”

"Chị quyết định đi."

Lục Kiều Vi không hiểu cái này, cảm thấy hài lòng sẽ gật đầu, nếu không hiểu rõ cái gì thì nàng sẽ hỏi: "Có cái gì em có có thể làm không?"

“…Ừm, đại khái là nỗ lực để chị sinh một đứa con cho em.” Văn Cẩn Ngôn sờ bụng, “Bụng chị có thể không như mong đợi, em sẽ không ghét bỏ chị chứ?”

"Ghét bỏ! Nếu chị không nỗ lực, em sẽ đuổi chị ra khỏi nhà."

“Vậy tối nay chị sẽ nỗ lực.”

Trò chuyện một hồi, hai người đi vào trong nhìn xem, lần trước Văn Cẩn Ngôn trang trí xong, lại nhờ người làm lại chi tiết, thậm chí còn tinh xảo sang trọng hơn trước.

“Chờ bận rộn xong, kêu chú dì qua chơi một thời gian.” Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Em thấy thế nào?”

Hiện tại Ba Mẹ Lục đã biết thân phận của cô, không cần tiếp tục giả nghèo, Lục Kiều Vi đếm thời gian, nghiêng đầu hỏi: "Kêu ba mẹ em đến, còn ba mẹ chị thì sao? Em còn chưa gặp bọn họ."

Mấy tháng nay, mỗi ngày Lục Kiều Vi đều ở cùng Văn Cẩn Ngôn, nàng cũng chưa từng thấy Văn Cẩn Ngôn liên lạc với ba mẹ cô.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Em muốn gặp sao?”

Lục Kiều Vi có gặp hay không cũng không sao cả, chỉ cần lâu dài, ba mẹ hai bên gặp nhau sẽ tốt hơn, chỉ là xác định tính hướng rồi làm một chút trình tự.

“Đã lâu không liên lạc với bọn họ, đại khái là ba bốn năm rồi.” Văn Cẩn Ngôn bình tĩnh nói: “À, chị nhớ ra rồi, nghe nói mẹ chị vào viện dưỡng lão.”

Khi hỏi tại sao, Văn Cẩn Ngôn lắc đầu nói cô cũng không biết, không phải giấu giếm, cô thực sự không biết.

Văn Cẩn Ngôn nói cô được cha đưa ra nước ngoài từ rất sớm, nhưng cô chưa từng gặp mặt cha mình, ông cũng không gặp cô, là nhờ người đến đón cô, từ khi cô du học đến nay đã nhiều năm không gặp.

Cô nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là đã có một gia đình mới.”


Lục Kiều Vi tưởng rằng cô sẽ khổ sở, nhưng nàng chỉ nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn cười, giống như quan tâm đến việc buổi tối Lục Kiều Vi muốn ăn gì hơn.

Trong lúc Lục Kiều Vi đang nghi hoặc, Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: “Giống như bọn họ đi cùng nhau, cảm thấy nên sinh con, sau đó sinh ra chị, lại sau đó… giống như lại chia tay.”

“Vậy chị không nghi ngờ sao?”

Văn Cẩn Ngôn lắc đầu: "Không có gì phải nghi ngờ."

Lục Kiều Vi kinh ngạc, bắt đầu cảm thấy đau lòng cô, khi nàng lên tầng hai xem, nàng bất mãn nói: “Ba mẹ chị có chút vô trách nhiệm.”

Bình luận về gia đình người khác là không lễ phép, nhưng người này là bạn gái của nàng, nên nàng đương nhiên phải đứng về phía bạn gái mình. Khi cha mẹ quyết định có nên sinh con hay không, chẳng phải nên cân nhắc đến tương lai của đứa trẻ sao?

Chỉ nghĩ mình nên có đứa con, việc đứa trẻ đến với thế giới này là một điều may mắn, đây là vô trách nhiệm, không đủ tư cách.

Có rất nhiều đứa trẻ đến với thế giới này, lộ trình cũng không mấy may mắn, phải vất vả nỗ lực, từng chút tự tạo dựng tương lai cho mình.

“Ừm, nhắc đến chuyện này, chị suýt quên mất bọn họ trông như thế nào.” Văn Cẩn Ngôn dùng ngữ khí ai thán, không hề có một tia khổ sở.

Lục Kiều Vi không quá hiểu mối quan hệ này.

Con người có rất nhiều mối ràng buộc tình cảm, chẳng hạn như mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, cha mẹ nàng đối xử tốt với nàng, nàng có thể cảm nhận được tình yêu thương đó.

"Không sao đâu." Lục Kiều Vi nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Hiện tại chị đã là người trưởng thành, sau này có thể tự mình làm chủ."

Biệt thự trang bị đầy đủ, Văn Cẩn Ngôn ở trong bếp làm một bữa cơm đặc biệt, bít tết chiên, vừa ăn, Văn Cẩn Ngôn vừa hỏi nàng: “Hiện tại em còn cảm thấy lúng túng không?”

Nói xong, cảm giác lúng túng lại hiện lên, Lục Kiều Vi nhìn vào phòng bếp, cảm thấy vô vùng thẹn.

Nàng ho khan một tiếng, nói, "Còn tốt."

Bít tết mềm, nước sốt tươi, Lục Kiều Vi ăn hai đĩa, còn muốn ăn một phần mì ý, loại này nhỏ, không đủ no bụng.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Chờ chúng ta dọn tới đây, chị sẽ mang em chạy bộ.”

Thời tiết bây giờ cũng rất thích hợp để chạy bộ, rất lý tưởng cho việc giảm cân.

Lục Kiều Vi nhịn không được, ăn thêm mấy món tráng miệng, hàm hồ nói: "Yên tâm, em sẽ đối tốt với chị, cho chị một tổ ấm."



Vào ngày dọn nhà, Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan đều đến hỗ trợ.

Sống ở đó chưa đầy nửa năm, Lục Kiều Vi có rất nhiều đồ đạc, chai lọ nàng đều vứt đi, nếu ở biệt thự liền không theo kịp phong cách của biệt thự.

Nếu ở trong một biệt thự lớn thì nhất định phải hưởng thụ, Lục Kiều Vi suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng Văn Cẩn Ngôn thấy nàng vứt đi lại có chút luyến tiếc, liền thấp giọng nhắc nhở nàng: “Đừng vứt mấy cái gối nhỏ trên giường cùng những đồ chơi nhỏ đó đi."

Gối đều là vật dụng nhỏ, bình thường Văn Cẩn Ngôn đều không cho nàng ôm, cái sau mới là mấu chốt, Lục Kiều Vi cau mày nói: "Mang theo mấy thứ đó làm gì? Không phải đã dùng qua rồi sao? Em cảm thấy nên vứt đi..."

Thích Nhất Hoan ở ngoài cửa không biết bọn họ đang chậm chạp cái gì, liền thúc giục: “Đúng vậy, cũ không đi mới không tới, vứt đi lại mua cái mới, không phải cậu có tiền sao?”

Văn Cẩn Ngôn thoạt đầu không vui, nhưng nghĩ tới cái gì, liền cười nói: "Cũng được, mua mới... dù sao cũng đều chơi qua."

Lục Kiều Vi: "...?"

Nàng đổi ý nhặt chiếc hộp lên, nhưng Văn Cẩn Ngôn lại lấy đi trước.

Thích Nhất Hoan lại hô một tiếng: "Tôi nói này, hai người sống tiết kiệm đến vậy sao? Một cái tạp dề rách nát như vậy còn mặc?"

Hai người nhìn nhau, sau đó Lục Kiều Vi sải bước nhanh chóng đi ra ngoài, cầm lấy tạp dề trong tay nàng, đóng gói lại rồi nói: "Vứt cái này đi."

Thích Nhất Hoan: "Ò."

Nhìn một chút cũng không giống.

Một lúc sau, Lục Kiều Vi cầm lên một con thú nhồi bông, nhét vào hộp rồi đánh thật mạnh, trong khi đó còn nhìn chằm chằm vào Thích Nhất Hoan.

Thích Nhất Hoan sợ hãi: “Tôi không có đắc tội với hai người đi?”


Lục Kiều Vi lạnh lùng nói: "Không có."

Nghe chính là có, Thích Nhất Hoan đi tìm Khúc Thanh Trúc cầu cứu, nhưng Khúc Thanh Trúc nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình không biết, sau đó còn giữ khoảng cách với nàng.

Khi đi không mang theo gì nhiều, chỉ có quần áo và vài thú nhồi bông, sau khi phơi chăn ở nhà đều cho vào túi hút chân không rồi cất vào tủ.

“Sau này hai người có cho thuê căn nhà này không?” Khúc Thanh Trúc hỏi.

Lục Kiều Vi nói: “Tạm thời sẽ không cho thuê, một ngày nào đó mình trốn khỏi nhà thì có thể sống ở đây.”

Thích Nhất Hoan trả lời: "Không được nha, này vừa mới chuyển nhà đã nghĩ tới việc trốn nhà, Cẩn Ngôn, cậu có một vấn đề rất nghiêm trọng."

“Không có cách nào, là bởi vì mình không có tiền đồ, không thể lấy lòng phú bà.” Nói xong, Văn Cẩn Ngôn lại đi trêu chọc phú bà của mình.

Lục Kiều Vi nghĩ đến thiết kế nàng đăng trên weibo.

Khi thiết kế chiếc vòng cổ này, nàng chính là đùa giỡn, để làm Camille tức giận chứ không phải là một thiết kế có ý nghĩa.

Sau đó, khi lên weibo, nàng phát hiện có người đang trả giá cao để mua thiết kế này, có một số bà mẹ mang thai muốn mua để định chế tư nhân.

Lục Kiều Vi không đồng ý, cho nên nàng đã trả lời một blogger âm dương quái khí: [Tôi tặng cho nhãi con~~]

Không biết hiện tại trên mạng đang xảy ra chuyện gì, nàng tự gọi mình là “cha” như đang mắng người, cư dân mạng còn không cần suy nghĩ kỹ mà trực tiếp gọi nàng là cha.

Nàng muốn thiết kế để châm biếm không khí trên mạng, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lướt trên mạng cũng giống như những người khác, cũng thích troll.

Muốn trách là trách những blogger và tài khoản tiếp thị có mục đích không đơn thuần kia.

Khi đến biệt thự, có người tới mở cửa, họ đều là những người có chuyên môn được Văn Cẩn Ngôn thuê, bao gồm quản gia, người giúp việc người Philippines và một đầu bếp năm sao.

Lúc xuống xe, Văn Cẩn Ngôn đưa tay đỡ Lục Kiều Vi nói: “Em xem có hài lòng hay không.”

Phú bà Lục Kiều Vi ngẩng đầu, thẳng lưng nói: "Không tệ, còn tốt hơn nơi em ở trong mơ."

"Phụt——" Khúc Thanh Trúc không nhịn được mà cười.

Thích Nhất Hoan nghiêm túc nói: “Lúc trước Cẩn Ngôn vội mua, hiện tại biến thành nhà tân hôn liền tốt hơn nhiều.”

Lục Kiều Vi đi vào nhà, nghe được lời Thích Nhất Hoan nói, nàng quay đầu nhìn Thích Nhất Hoan, cái gì nhà tân hôn?

Tất cả những thứ họ mang theo đều được giao cho người hầu trang hoàng, vài người dự định mở party, coi đó như lễ mừng tân gia.

Văn Cẩn Ngôn lấy mấy chai rượu ngon từ trong tủ, bảo Lục Kiều Vi gọi bạn bè nàng đến chơi cùng. Lục Kiều Vi nhìn căn nhà lớn, có chút do dự, sau khi nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn gọi điện cho thư ký và pháp vụ, nàng liền đi gọi điện.

Lần này mọi người đều mang theo lễ vật tới, Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý đứng ở cửa hồi lâu cũng không dám đi vào.

Chuyện tình của Lục Kiều Vi không được công bố rộng rãi, mọi người chỉ nghe nói nàng và Văn Cẩn Ngôn ái muội, nhưng không nghĩ tới hai người họ lại ái muội đến mức sống chung với nhau.

Văn Cẩn Ngôn nhiệt tình tiếp đãi mọi người, Văn Cẩn Ngôn nói: "Hoan nghênh đến với ngôi nhà nhỏ của Vi Vi và tôi."

Trong sân bày một lò nướng, còn có một bàn ăn tráng miệng, đồ ăn rất phong phú.

Uống rượu là không thể thiếu, chỉ ăn thôi cũng nhàm chán nên liền đề nghị chơi trò chơi, chơi trò nói thật hay mạo hiểm, nếu cho qua thì phải uống rượu.

Lúc đầu không có gì, sau khi qua vài hiệp, Lục Kiều Vi không chịu nổi nữa, nói: "Được rồi được rồi, đều là bạn bè, có bí mật gì mà không thể nói chứ."

Nàng nghĩ tới gì đó, chỉ vào Thích Nhất Hoàn đang chuẩn bị uống rượu, hỏi: “Mối tình đầu của chị là ai?”

Thích Nhất Hoan rất giỏi tạo bầu không khí sôi động, nàng vung ly rượu nói: “Này rất sớm, khi tôi còn học cao trung.”

Học sinh cấp 3 yêu đương cũng không phải chuyện lạ, trên mặt mọi người đều có vẻ mặt "Ồ", nàng có chút không phục nói: “Đều là biểu cảm gì vậy a?”

Khúc Thanh Trúc nói: “Lời này nếu là Văn tổng nói còn có chút kinh ngạc, nếu cô nói cô đã yêu đương từ tiểu học cũng sẽ không có ai kinh ngạc.”

"Cẩn Ngôn?" Thích Nhất Hoan nhìn sang nói: "Cẩn Ngôn quá nghiêm túc, bình thường cậu ta đều làm lơ những người theo đuổi mình, không ai vào được trong mắt cậu ta, tôi chỉ nhớ rõ Túc Vĩnh Ỷ có một bạn gái."

Túc Vĩnh Ỷ?

Đây là câu chuyện xưa!

Lục Kiều Vi vội vàng thò lại gần, Thích Nhất Hoan cũng không tiếp tục: “Đáng tiếc lúc đó tôi không học cùng trường với bọn họ, cho nên không biết rõ lắm.”

"Hai người không học cùng trường sao?" Lục Kiều Vi nghi hoặc hỏi, dù sao nàng cũng cảm thấy vui mừng vì Văn Cẩn Ngôn không có quan hệ gì với Túc Vĩnh Ỷ.

Thích Nhất Hoan gật đầu: “Không phải tôi đã nói tương lai chúng tôi phát triển không giống nhau sao, cho nên chúng tôi học khác trường.”

Người có tiền học ở trường khác với người bình thường, Túc Vĩnh Ỷ không quen thuộc với bọn họ nên tiếp tục bát này cũng không tốt, cho nên liền dừng lại.

Con người hiện đại ít nhiều cũng sẽ thích người, nhất là khi còn niên thiếu, khi hormone tiết ra, não bộ liền mất kiểm soát.

Chỉ có điều rất ít người cùng đi hết chặng đường.

Văn Cẩn Ngôn nắm cổ tay Lục Kiều Vi, có chút mong đợi nói: “Chúng ta đều đã dọn đến rồi, hẳn là cùng uống một chút đi?”

Rượu giao bôi sao?


Sao đột nhiên lại uống cái này, thậm chí Lục Kiều Vi còn không nghĩ tới.

Văn Cẩn Ngôn bổ sung: “Mọi người đều ở đây, chúng ta cùng ăn mừng một chút.”

Lục Kiều Vi nhìn đám người trong sân, đột nhiên hiểu tại sao Văn Cẩn Ngôn lại gọi một đám người, cảm tình chính là vì hiện tại.

Chỉ là mong đợi cùng ánh sáng lưu động trong đôi mắt cô như chứa đầy nước, nhìn một cái sẽ làm người động tâm, muốn uống.

Mọi người không chê ồn ào, bắt đầu thúc giục hai người uống rượu.

Trang Như Nhuế đi lấy hai cái ly rồi nói: “Không khí sôi động một chút, lát nữa chúng ta sẽ chơi game.”

Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói: "Này, này uống cái gì? Lại không có khăn voan đỏ."

“Chị sẽ gọi người đem đến.” Văn Cẩn Ngôn định lấy điện thoại, nhưng Lục Kiều Vi ngăn cô lại, giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng cụng vào ly trong tay Văn Cẩn Ngôn, nói: “Em uống.”

Văn Cẩn Ngôn xuyên qua tay nàng, giao nhau.

"Chúc mừng chúc mừng, bách niên hảo hợp."

Lục Kiều Vi ngẩng đầu uống hết rượu.

Không khí sôi động, thực sự giống như một hôn lễ.

Nàng ngẩng đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn, cảm thấy Văn Cẩn Ngôn thật đáng yêu.

Thích Nhất Hoan có tửu lượng tốt nhất, không đỏ mặt cũng không choáng đầu nói: "Vậy tôi sẽ không khách khí, lát sau sẽ chọn mạo hiểm, ai đưa ra thử thách cho tôi thì làm tôi hôn Thanh Trúc đi."

Khúc Thanh Trúc đang ăn thịt dê xiên, suýt chút nữa bị nghẹn, cô ho khan một tiếng, trở lại biểu tình lãnh đạm nói: "Vậy hẳn là chị cầu nguyện đi, đừng để bị tôi đưa ra thử thách, nếu không..."

Cô nhìn một vòng, cuối cùng đáp xuống quả trứng sống cạnh giá than, cầm lên nhéo nhéo.

Thích Nhất Hoan nhướng mày, tâm nói: Đây là nghĩ em ở trong quán bar gì sao? Tôi lại không phải nam nhân, em niết cái bình sữa như vậy làm gì.

Khúc Thanh Trúc giống như đoán được suy nghĩ của nàng, lắc lắc ngón tay: “Ý tôi là, để quả trứng này ở chân trái của chị, sau đó…” Cô vẽ một vòng tròn, “Sau đó chuyển sang chân phải, hẳn là Thích lão bản đã từng chơi rồi đi?"

Trong quán bar có rất nhiều trò chơi đầy màu sắc, Thích Nhất Hoan là lão bản, đã từng xem qua rất nhiều lần, nhưng sao Khúc Thanh Trúc lại biết trò chơi này?

Nàng híp mắt nói: “Tôi thật sự chưa từng chơi, em dạy tôi chơi được không?”

Khúc Thanh Trúc không phản ứng nàng, đập quả trứng vào đĩa sắt, làm món trứng chiên rồi đi đến bàn chơi trò chơi, mông vừa chạm vào ghế, cái chai liền hướng về phía cô, Thích Nhất Hoan lật ngược tình thế.

"Cái này……"

Thích Nhất Hoan kìm nén khóe miệng run rẩy, ngón tay ấn bụng, nhịn cười nói: "Không cần trứng rán, thiết kế Lục, nhà em còn trứng không."

Chắc chắn là có trứng, Lục Kiều Vi nhìn chị em tốt của mình, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày của Khúc Thanh Trúc xuất hiện vết nứt.

Khúc Thanh Trúc nghênh đón ánh mắt của mọi người.

Quả trứng nhanh chóng được đưa lên, rửa sạch, ở nhiệt độ lạnh, nhiều người đồng loạt nhìn quả trứng, rồi nhìn Khúc Thanh Trúc, mọi người đều mong chờ được nhìn thấy mặt khác của lãnh đạo lạnh lùng của mình.

Không khí hiện tại rất căng thẳng.

Trò chơi mạo hiểm chủ yếu là nhịp tim, quả trứng được đặt trước mặt Khúc Thanh Trúc, cô bất động hồi lâu, Thích Nhất Hoan đứng dậy nói: "Nếu không thì tôi giúp em nhé? Tuy tôi chưa từng chơi qua, nhưng đã thấy người khác chơi.”

Khúc Thanh Trúc vốn muốn nói không cần, nhưng ngồi chơi mà có nhiều người nhìn cô như vậy, nếu Thích Nhất Hoan tới giúp sẽ có thể chắn tầm nhìn một chút.

Thích Nhất Hoan ngồi xổm dưới chân cô, mái tóc dài xõa ra, cổ áo hơi hé mở, quấn quanh chân cô như một yêu tinh.

Quả trứng được nhấc lên từ mắt cá chân, Khúc Thanh Trúc mặc tây trang có ống quần rất rộng, Thích Nhất Hoan không nhanh không chậm dùng ngón tay đẩy quả trứng lên, đặt lên một bên chân cô, động tác rất thân sĩ.

Sau khi tới thắt lưng, Khúc Thanh Trúc liền nằm ngửa ra, vốn dĩ muốn nghiêng đầu, nhưng bên trái có Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn, bên phải còn có Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý, ai nhìn thấy cô cũng đều xấu hổ.

Lúc này cô là tâm điểm của người xem, mọi người căng cổ ra xem cô và Thích Nhất Hoan chơi thế nào, mọi người đều trợn tròn mắt, sợ bỏ qua cái gì.

Khúc Thanh Trúc chỉ có thể nhìn Thích Nhất Hoan, dù sao Thích Nhất Hoan cũng chơi một lần, luôn lo lắng quả trứng tuột khỏi thắt lưng sẽ rơi xuống, trằn trọc hồi lâu nhưng lại làm khổ Khúc Thanh Trúc, ngứa ngáy khó chịu.

Nàng hít một hơi thật sâu, trứng liền lăn tới ngực cô.

"Em nhanh lên được không, sẽ không rớt đâu."

"Được."

Thích Nhất Hoan nhanh chóng siết chặt, ngực vẫn đang di chuyển xuống, khi trượt qua xương quai xanh, hô hấp Khúc Thanh Trúc nghẹn lại, ngón tay của Thích Nhất Hoan trượt ra, quả trứng trực tiếp lăn vào ngực cô.

May là quả trứng không bị vỡ.

Thích Nhất Hoan cúi đầu định lấy ra, nhìn xem vị trí.

Thật đầy đặn.

Còn lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận