Hot search này quá cá nhân, rất thiếu chuyên nghiệp, hoàn toàn không giống câu trả lời của Văn Cẩn Ngôn, mà giống như... Bạn gái của Văn Cẩn Ngôn đang đánh trả Camille.
Camille đang được phỏng vấn liền rất tức giận, trong lòng bắt đầu hối hận vì sao mình lại đi khiêu khích Lục Kiều Vi, rõ ràng Lục Kiều Vi không phải là người dễ đối phó.
Lục Kiều Vi đọc weibo khá hài lòng, tên rác rưởi kia còn đấu với nàng, trước đây Văn Cẩn Ngôn không có bạn gái, cũng được, nàng ta theo đuổi Văn Cẩn Ngôn, nhưng hiện tại cô đã có bạn gái, nàng ta còn lì lợm la liếm, nàng ta chính là người thứ ba.
Trên mạng không thiếu Sherlock Holmes, hiện tại đang chờ bọn họ xé da mặt.
"Lục tiểu thư, phiền toái ngài đến đo size một chút." Một thợ may bước vào phá vỡ bầu không khí nghiêm túc, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy nhanh chóng nói thêm: "Camille là rác rưởi."
Lục Kiều Vi rất phối hợp đứng dậy, đi theo tiểu tỷ tỷ ra ngoài, nhỏ giọng nói: "À ừm, cô có thể giúp tôi một việc được không?"
"Hửm?" Thợ may nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Kiều Vi nói: "Lát nữa lấy số đo ghi gầy một chút, cô yên tâm, khi lên sân khấu tôi nhất định sẽ gầy đi."
Thợ may rất bình tĩnh, liền nghe yêu cầu này, nghiêm túc hỏi: "Thật sự có thể gầy đi sao?"
Lục Kiều Vi từ sau Tết đã muốn giảm cân, mỗi lần nghiêm túc luyện tập mấy lần đã bị Văn Cẩn Ngôn quấy rầy kế hoạch, sau đó bị cô dưỡng béo lên một hai cân.
Càng đáng giận hơn chính là Văn Cẩn Ngôn hứa sẽ đưa nàng đi giảm cân, nhưng buổi sáng chạy bộ lại chưa bao giờ mang nàng chạy cùng, nói là muốn nàng ngủ nhiều một chút, vì con gái khi ngủ là đáng yêu nhất.
Lục Kiều Vi cắn môi nói: "Tôi có thể!"
Tiểu tỷ tỷ dẫn nàng vào phòng làm việc, vừa cầm thước mềm lên đo, cửa bị đẩy ra, Văn Cẩn Ngôn từ bên ngoài bước vào nói: "Để tôi làm."
Lục Kiều Vi còn chưa phản đối, Văn Cẩn Ngôn đã dùng thước đo vòng ngực của nàng, báo số đo thực tế, thợ may do dự muốn nhắc nhở thì Văn Cẩn Ngôn đã đo vòng eo của Lục Kiều Vi.
Đo xong, Văn Cẩn Ngôn nói: "Trước mắt gửi cho tôi bản thiết kế mẫu." Thợ may gật đầu, cầm lấy số đo rời đi, thậm chí không dám nhìn sắc mặt tối đen của Lục Kiều Vi.
Văn Cẩn Ngôn không biết, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Chị giống như gái thẳng vậy."
Lục Kiều Vi ghét bỏ lại khinh thường mà nhìn cô.
Văn Cẩn Ngôn suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại, dỗ dành nàng nói: "À, lát nữa chị sẽ thay đổi số đo, nếu bạn gái chị muốn giảm cân, chị nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, sẽ mang em chạy bộ."
"Chị nào có nhiều thời gian như vậy?"
Lục Kiều Vi cũng đau lòng cô.
Làm một buổi trình diễn trang sức cần rất nhiều tinh lực, không phải là ý nghĩ nhất thời cũng không phải là đột nhiên nghĩ đến, cần rất nhiều tinh lực.
Sau đó, Lục Kiều Vi suy nghĩ chuyện này, hỏi nhiều người về đội người mẫu, nếu dáng người thực sự không đủ tốt thì nên nhanh chóng đổi người.
Nàng lo lắng mấy ngày, Văn Cẩn Ngôn dẫn nàng đi tham quan phòng mẫu, nàng còn đang nghĩ cách an ủi Văn Cẩn Ngôn, nhưng khi đến nơi nàng lại bị dọa sợ.
Căn phòng chật kín người, toàn là nữ nhân có dáng người tuyệt mỹ, trong số đó cũng có một vài gương mặt quen thuộc, họ là những siêu mẫu từng xuất hiện trong show thời trang Victoria's Secret, khi nhìn thấy hai người liền gọi lớn "Văn tổng."
Lục Kiều Vi sửng sốt, kéo tay áo Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Không phải chị nói không có người mẫu sao? Sao lại có nhiều người như vậy?"
"Đúng là không có người mẫu, không có người mẫu nào đẹp bằng em." Văn Cẩn Ngôn thấy nàng căng thẳng nói: "Nhìn Camille xem, cô ta còn không bằng em mà còn dám đi sân khấu chữ T, sao em lại không dám?"
Lục Kiều Vi luôn cảm thấy có nơi nào không đúng, nhưng nàng lại không thể nói được.
Tựa hồ nàng cũng không có hỏi chuyện này.
Không đợi nàng rối rắm thì đã nhìn thấy Túc Vĩnh Ỷ từ phía sau người mẫu đi tới, Túc Vĩnh Ỷ kẹp một cây bút vào tai, nhìn nàng nói: "Cẩn Ngôn không đánh không chuẩn bị, những người mẫu đó là Cẩn Ngôn để dành riêng cho Camille."
Văn Cẩn Ngôn mời những siêu mẫu này, những siêu mẫu này chính là có cánh tại Show thời trang Victoria's Secret, chỉ nói đến những so sánh này thôi, Camille đã thua một nửa rồi.
Thành thật mà nói, nàng cảm thấy có chút không thoải mái khi nhìn thấy dáng người gợi cảm của những người mẫu, còn có tư thái phong tình khi nói chuyện với Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi nhéo eo mình, cảm thấy rất tự ti.
Nàng liếc nhìn Túc Vĩnh Ỷ, cau mày nói: "Cô không phải là người của Camille sao? Sao lại tới giúp Cẩn Ngôn?"
Túc Vĩnh Ỷ cười nói: "Ai nói tôi cùng một phe với Camille? Tôi không cùng phe với ai cả, ai thú vị thì tôi hợp tác."
Vừa nói, cô vừa bổ sung: "Tôi đã suy nghĩ kỹ những gì thiết kế Lục nói trước đó, đúng là tôi đã đánh giá thấp Cẩn Ngôn, cũng đã đánh giá thấp cô, thiết kế Lục là người rất lợi hại."
Mặc dù Túc Vĩnh Ỷ khen Lục Kiều Vi, nhưng Lục Kiều Vi vẫn không thích cô ấy lắm, bởi vì nàng không thích cách làm của người này.
Chỉ là có cô ấy tham gia, buổi trình diễn trang sức chắc chắn sẽ thành công hơn, dù sao Túc Vĩnh Ỷ cũng đến từ trụ sở chính, có năng lực cạnh tranh với Camille, trang phục mà cô ấy thiết kế cũng rất xuất sắc.
Lục Kiều Vi lại nghĩ đến Cố Tinh Thần, nàng vừa mới liên lạc với Cố Tinh Thần, hiện tại nhìn thấy Túc Vĩnh Ỷ liền không khỏi nghĩ tới.
Nàng hỏi: "Trước kia cô cũng làm thiết kế trang sức sao?"
"Ban đầu tôi học thiết kế thời trang, sau đó chuyển sang trang sức, hiện tại lại chuyển quay về." Túc Vĩnh Ỷ giải thích.
"Ò, vậy cô khá có năng lực."
Kỳ thực, các nhà thiết kế biết rất nhiều thứ, Lục Kiều Vi không chỉ biết thiết kế trang sức, nàng còn biết thiết kế trang phục, nhưng nàng chuyên về trang sức nên ít quan tâm đến trang phục.
Đang trò chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, Lục Kiều Vi lấy ra, vừa định bắt máy liền nhìn thấy tên trên đó, vô thức chặn màn hình lại.
Túc Vĩnh Ỷ mờ mịt nhìn qua, "Sao vậy?"
Lục Kiều Vi giật mình, tim đập loạn xạ, đang do dự không biết có nên cúp máy hay không, Túc Vĩnh Ỷ lại nói: "Cô có thể nhấc máy trước, không vội."
Nhạc chuông còn chưa tắt, Lục Kiều Vi đang nghĩ đến chờ nó tự động cúp máy, nhét điện thoại vào túi xách, nhưng điện thoại lại vang lên.
Lục Kiều Vi bắt máy, đi ra cửa.
Thanh âm của Cố Tinh Thần rất sốt ruột, nói: "Lục tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi gửi cho cô sai rồi, thiết kế của trang phục số 32 mới đúng, tôi sẽ đưa cho cô một bản khác."
"Không sao." Lục Kiều Vi trấn an.
Cố Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tôi vừa gửi cho cô là một bản phác thảo thương mại."
"Yêm tâm đi, lát nữa tôi sẽ xóa bỏ, bản phác thảo trang phục đối với tôi không có tác dụng gì." Lục Kiều Vi hiểu bản phác thảo thương mại rất nghiêm ngặt, nếu xảy ra sự cố gì sẽ phải bồi thường.
Cố Tinh Thần ngượng ngùng nói: "Vậy đến lúc đó tôi mời cô ăn cơm, chuyện này là tôi không cẩn thận, lát nữa sẽ gửi bản phác thảo cho cô."
Trước kia Lục Kiều Vi cũng từng trải qua chuyện này, có đôi khi run tay sẽ gửi nhầm, sau khi cúp điện thoại, Lục Kiều Vi nhìn Túc Vĩnh Ỷ.
Túc Vĩnh Ỷ nghi hoặc trong giây lát, "Thiết kế Lục, hôm nay cô có chút kỳ quái, sao lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy?"
Này không phải nghe nói cô đang tìm bạn gái cũ sao?
Muốn xem cô có nhận ra giọng nói của bạn gái cũ hay không.
Bất quá là không nghe ra.
"Không sao, tôi chỉ muốn xem tay nghề của cô như thế nào thôi."
"Yên tâm, tôi đảm bảo cô sẽ tỏa sáng trên sàn, tôi sẽ thiết kế một chiếc váy phù hợp với cô nhất, giúp cô bày ra tất cả vẻ gợi cảm của mình."
Vốn dĩ Lục Kiều Vi chỉ thuận miệng nói.
Vừa nghe gợi cảm liền phản ứng lại, từ khi cùng Văn Cẩn Ngôn ở bên nhau, nàng hiếm khi mặc đồ gợi cảm!
Nàng lập tức vểnh tai nghe Túc Vĩnh Ỷ giới thiệu, đại khái chính là nơi nào lộ nơi nào không, làm cách nào để bày ra sức quyến rũ của mình một cách hoàn hảo.
Lục Kiều Vi rất hài lòng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi nàng rời đi, Túc Vĩnh Ỷ ngồi trong phòng mẫu một lúc, sau đó đi đến văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đang xem văn kiện, hai người cũng không nói chuyện.
Khoảng mười phút sau, chờ Văn Cẩn Ngôn xem văn kiện xong, ánh mắt đối diện một hồi, Túc Vĩnh Ỷ hỏi: "Đối tác của thiết kế Lục là ai vậy?"
"Giang Quân Nam."
Giang Quân Nam rất nổi tiếng, là một đại minh tinh trong giới giải trí, Túc Vĩnh Ỷ suy nghĩ một chút rồi nói: "Lục Kiều Vi thật nhiều mối quan hệ."
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng: "Em ấy rất có năng lực."
Không có thể nghi ngờ năng lực của Lục Kiều Vi, bất kể từ khía cạnh nào, Túc Vĩnh Ỷ nói: "Tôi vừa nghe thấy cuộc gọi của thiết kế Lục."
Dù đã nhiều năm không gặp nhưng âm thanh vẫn không thể nhầm lẫn được.
Túc Vĩnh Ỷ nói: "Cậu ấy đổi tên để trốn tôi."
Văn Cẩn Ngôn thu dọn đồ đạc, tùy ý nói: "Có lẽ đổi tên không phải vì cô."
...
Kể từ khi gặp đội người mẫu của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi lập tức quyết tâm giảm cân, Văn Cẩn Ngôn hẹn nàng cùng đến công ty, nhưng nàng lại lắc đầu từ chối.
"Hôm nay em không đến công ty."
"Sao vậy?"
Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Kiều Vi vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân: "Ừm... em ra ngoài đi dạo một vòng, chị đi làm đi."
"Em đi đâu?" Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc hỏi: "Cùng chị đến công ty không phải tốt hơn sao? Chị đang nhìn em giảm cân, sao em không đến công ty?"
"Em sẽ không chạy lung tung đâu, chị đừng lo." Lục Kiều Vi nói: "Em chỉ ra ngoài đi dạo thôi."
Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra cho nàng xem: "Hôm nay trời sẽ mưa, em ra ngoài làm gì?"
"Không có việc gì, vận động trong nhà."
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn nàng.
Mắt nhìn lại sắp tỏ ra đáng thương, Lục Kiều Vi đành phải thú nhận, nói cái này còn rất ngượng ngùng, nàng nói: "Em đã đăng ký lớp học giảm cân, đi tập luyện, nếu không lại lộ ra một thân thịt trên sàn catwalk."
Nàng lấy một tấm poster đưa cho Văn Cẩn Ngôn xem.
Nhìn poster cũng không có gì.
[Eo thon, ngực nở, mông to...]
Chính là câu cuối cùng khiến Văn Cẩn Ngôn thay đổi sắc mặt, đó là: [Tay cầm tay dạy học]
Các góc của tấm áp phích bất giác bị niết nhăn.
Lục Kiều Vi nhận ra vẻ mặt của cô có chút không đúng, liền lấy lại tấm poster, lại quơ quơ tay trước mắt cô: "Chị sao vậy?"
"Em đi một mình sao?" Văn Cẩn Ngôn nói: "Nếu không thì chị đi cùng em, lỡ như bị lừa thì sao? Loại này vừa nhìn đã thấy không đứng đắn."
Lục Kiều Vi nhìn poster nhiều lần, nói: "Không thể nào, em thấy không giống lắm."
"Hiện tại có quá nhiều trò lừa đảo."
Đúng vậy, thẩm mỹ viện thường có bẫy, vào đó không phải trả tiền này tiền kia, nhưng vừa lên mặt cái gì cũng phải trả tiền.
Lục Kiều Vi còn có chút sợ hãi, nói: "Em đi xem một chút, nếu có vấn đề gì em sẽ nhanh chóng trở về, chị mau đi làm đi."
Văn Cẩn Ngôn lại khuyên mấy lần, Lục Kiều Vi vẫn quyết tâm giảm cân.
...
Hôm nay Văn Cẩn Ngôn đi làm một mình, tất cả nhân viên DMD đều cảm nhận được tâm tình của sếp không tốt, sắc mặt lúc nào cũng căng chặt, cơ hồ đều không cười.
Cho nên mọi người đều nhớ Lục Kiều Vi, mỗi lần nàng đến, sếp của bọn họ giống như một người khác, ôn nhu, nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Cả ngày ở công ty rất áp lực, gõ cửa đi vào cũng phải cẩn thận.
Cho đến khi điện thoại đổ chuông.
Sắc mặt của Văn Cẩn Ngôn lạnh đến mức gần như kết băng, vừa ngẩng đầu lên, giống như không khí lạnh lẽo của mùa đông kéo đến đây, mọi người đều cầu nguyện trong lòng, nhất định phải là thiết kế Lục gọi đến, tín nữ nguyện ý ăn chay a...
Nhưng ông trời giống như bị điếc, không nghe thấy lời cầu nguyện, còn trở tay một cái lớn, chính là Camille gọi tới.
Camille không nhận ra bầu không khí ác liệt này, chế nhạo trong điện thoại: "Nghe nói chị cũng muốn tổ chức một buổi trình diễn trang sức? Khó trách chị lại dứt khoát rời đi như vậy."
Sức ảnh hưởng của buổi triển lãm trang sức lớn như vậy, thật sự không để người ta phát hiện rất khó, Văn Cẩn Ngôn không hề giấu diếm, thậm chí còn thả tin tức ra, hiện tại Camille mới biết còn có chút chậm.
Camille nói: "Đúng là tôi không thể can thiệp vào, nhưng đừng quên, tôi còn là giám đốc."
"Cho nên?"
Văn Cẩn Ngôn không có kiên nhẫn với nàng ta.
"Tôi có thể làm công ty khách mời đặc biệt, thậm chí có thể mang đội ngũ tới đó." Camille cười nói: "Tôi hẳn là có quyền kiểm tra đi?"
Trụ sở không thể tham gia vào công việc của phân bộ, nhưng nàng ta có quyền giám sát, nếu nàng ta muốn tới, Văn Cẩn Ngôn cũng không thể ngăn cản.
Camille nhẹ thở dài, sau đó hít một hơi thật sâu, tức giận nói: "Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi thật sự đã chọc giận tôi rồi."
"Camille." Văn Cẩn Ngôn bỗng nhiên cứng giọng nói: "Cô biết không, đối thủ của cô trước nay không phải là Kiều Vi, mà là tôi."
Camille hơi sửng sốt, không hiểu ý của cô.
Nàng ta giải thích với Văn Cẩn Ngôn: "Tôi không thích Lục Kiều Vi, tôi vẫn luôn thích chị, chỉ cần chị đến bên người tôi là được."
Văn Cẩn Ngôn nói: "Người không thích em ấy là kẻ thù của tôi, người thích em ấy lại càng là kẻ thù của tôi, còn người muốn khi dễ em ấy...."
"Trong mắt tôi, là một người đã chết."
Giọng nói lạnh thấu xương, mang theo một cỗ tức giận không ai chịu nổi, cô hỏi: "Cô đã có chuẩn bị đi chết chưa?"
Bên này, Lục Kiều Vi chăm chỉ luyện tập, người đầy mồ hôi, nàng thầm nói mình không có gặp người lừa đảo, cảm thấy huấn luyện viên có dáng người rất đẹp, huấn luyện rất tốt, nàng luôn cảm thấy mình đang đốt cháy mỡ thừa.
Nếu có thể được huấn luyện như vậy... eo thon mông kiều, ngủ với Văn Cẩn Ngôn, có lẽ Văn Cẩn Ngôn sẽ chết ở trên người nàng.
Khụ khụ.
Lục Kiều Vi luyện tập rất tốt, khi nàng lấy lại tinh thần thì đã là buổi trưa, nàng đang loay hoay không biết nên ăn gì thì có cơm hộp đưa tới.
Tiểu ca giao hàng xách một túi đồ lớn, trực tiếp gọi tên nàng ở cửa, Lục Kiều Vi xấu hổ đi tới, liền nghênh đón ánh mắt sắc như dao của huấn luyện viên, thấp thỏm nói: "Đây không phải tôi yêu cầu, tôi không có mua."
"Tên phía trên là 'Bạn gái của Lục Kiều Vi', cô xem số điện thoại có đúng không." Tiểu ca giao hàng cũng sợ giao nhầm, trên tay không chỉ có một chiếc túi lớn mà dưới mặt đất còn có một chiếc túi khác, vì quá nặng, xách không nổi.
Lục Kiều Vi vội vàng ký tên rồi gọi cho Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn nhanh chóng trả lời, Lục Kiều Vi oán giận, "Chị sao vậy? Em đang cố gắng giảm cân mà, chị đặt nhiều đồ ăn như vậy, huấn luyện viên sẽ giết em mất."
"Chị gọi cơm giảm cân." Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ giao nhầm? Đợi một chút, chị gọi điện đến cửa hàng kiểm tra một chút."
Cơm giảm cân?
Đây là lần đầu tiên Lục Kiều Vi ăn cơm giảm cân, nàng mở ra thì phát hiện là thật.
Văn Cẩn Ngôn lại bổ sung: "Em thích ăn phần nào thì chọn, những phần còn lại đưa cho bạn bè trong phòng huấn luyện của em, cùng mọi người tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, như vậy không có chị ở bên cạnh sẽ không có ai khi dễ em."
Lục Kiều Vi nghe xong liền cảm thấy ấm áp, nàng cất điện thoại vào túi, xách túi vào, đi tìm huấn luyện viên nói: "Bạn gái tôi đã gọi cơm giảm cân, chúng ta cùng ăn đi, giữa trưa không cần ra ngoài ăn cơm."
Huấn luyện viên sửng sốt, cô dạy lớp lâu như vậy, từng gặp rất nhiều học viên có tiền, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một học viên có tiền lại gọi cơm giảm cân cho mọi người, "Em có bạn gái rồi sao?"
Chờ Lục Kiều Vi gật đầu, cô tiếc nuối thở dài: "Cách vách có mấy tiểu ca tập cơ bắp nhờ tôi xin thông tin liên lạc của em, thật đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc, bạn gái của tôi rất tốt, chị xem cơm giảm cân này có bao nhiêu calo, mọi người có ăn được không." Lục Kiều Vi vui vẻ nói.
Cơm giảm cân còn là loại đắt nhất, một hộp có giá hơn trăm tệ, bạn gái của Lục Kiều Vi quả thực rất hào phóng. Huấn luyện viên gật đầu, giúp phát cơm giảm cân, còn nói đây là quà của bạn gái Lục Kiều Vi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Lục Kiều Vi.
Phát cơm xong, Lục Kiều Vi tiếp tục nói chuyện điện thoại với Văn Cẩn Ngôn, nàng nhỏ giọng nói: "Biện pháp của chị rất tốt, nhưng có chút không tốt là quá đắt, em đã xem hóa đơn phía trên, chị đã chi ra hơn 3000 tệ đó!"
Văn Cẩn Ngôn nói: "Chỉ cần mỗi ngày em có thể vui vẻ thì không tính là gì, nếu em ở đó không vui, mỗi ngày chị sẽ lo lắng, sẽ kiếm ít tiền đi."
Nghe được đạo lý này, trong lòng Lục Kiều Vi vẫn không thoải mái, nhỏ giọng nói Văn Cẩn Ngôn là đồ "lãng phí", nàng mở hộp cơm, thứ này đắt tiền, lại là món ngon nhất trong số các loại cơm giảm cân. Đối với khẩu vị nặng của Lục Kiều Vi, đó vẫn là một loại tra tấn đối với nàng.
Nàng hỏi Văn Cẩn Ngôn đã ăn cơm chưa, Văn Cẩn Ngôn nói cô ăn không vô, lại ủy khuất nói: "Camille gọi cho chị."
"Cô ta gọi cho chị làm gì?" Lục Kiều Vi lập tức tức giận, suy nghĩ một lúc nàng mới hiểu ra: "Cô ta gọi tới ngăn cản chị tổ chức buổi trình diễn trang sức phải không? Đầu óc cô ta có bệnh à! Chị có mắng cô ta không?"
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, nói: "Chị nói với cô ta, bạn gái của chị không đồng ý, kêu cô ta cút."
"Vậy thì tốt rồi, mặc kệ cô ta đi, cái đồ rác rưởi hôi hám." Lục Kiều Vi hung hăng mắng vài câu, sau đó an ủi cô: "Chị đừng sợ, nếu cô ta lại gây sự với chị, còn tìm đến chị, em sẽ mắng chết cô ta."
Văn Cẩn Ngôn đáp ứng.
Lục Kiều Vi nghĩ đến Văn Cẩn Ngôn bị Camille khi dễ, trái tim nhỏ bé của Lục Kiều Vi đau đến mức muốn vặn gãy đầu Camille, lại nhẹ giọng dỗ dành Văn Cẩn Ngôn, kêu cô đi ăn trưa.
"Chị muốn làm gì thì làm đi, bên em không có vấn đề gì, mọi người đều rất tốt với em."
Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: "Vậy thì tốt, chị yên tâm rồi."
Lục Kiều Vi nói thêm: "Vừa rồi bọn họ đều đến kết bạn với em, muốn làm bạn với em, em chơi rất vui vẻ, he he he."
Đột nhiên, bên kia im lặng.
Lục Kiều Vi tưởng Văn Cẩn Ngôn đã cúp máy, liên tục alo vài lần.
"......ò."
"Bọn họ đều thêm bạn với em."
"Đúng vậy, hẳn là cảm kích cơm giảm cân mà chị gọi, đều nói cảm ơn em." Lục Kiều Vi nói thêm vài câu mọi người đối tốt với nàng, để Văn Cẩn Ngôn không suy nghĩ nữa. "Huấn luyện viên đã dạy bọn em mấy bài yoga, tập cái này cơ thể sẽ rất thoải mái, trở về em sẽ dạy chị."
Văn Cẩn Ngôn nói: "Buổi tối chị tới đón em."
"Không cần, không phải là tập một ngày, buổi chiều em học một tiết nữa là có thể kết thúc."
Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy.
Ăn cơm giảm cân không có tư vị gì, nhưng sau khi ăn đủ no, Lục Kiều Vi lại đến xin lời khuyên của huấn luyện viên, huấn luyện viên nói: "Muốn về dạy bạn gái sao? Không phải quan hệ của hai người khá tốt sao, tôi vừa thấy em phát giận, có chuyện gì sao?"
"Bạn gái của tôi..." Lục Kiều Vi thở dài, "Tính tình quá mềm yếu, có một cô gái thích chị ấy đã lâu, ngày nào cũng quấy rầy chị ấy, còn muốn khi dễ chị ấy."
Lục Kiều Vi tức giận nói ra lời này cũng rất sợ hãi, Camille còn muốn theo đuổi Văn Cẩn Ngôn tới đây, lỡ đến lúc đó làm cái gì đó tổn thương Văn Cẩn Ngôn thì sao?
Huấn luyện viên nghe vậy rất tức giận nói: "Người này mặt dày quá, bạn gái của em đã có em rồi, cô ta muốn làm hồ ly tinh sao?"
"Aiz, cô ta không phải là hồ ly tinh." Lục Kiều Vi chán ghét nói.
"Hả?" Huấn luyện viên khó hiểu.
Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói: "Hồ ly tinh là bạn gái của tôi, vợ tương lai của tôi... là người chiêu đãi các chị ăn đó."
"......Ồ."
Khó trách khi ăn cơm, cô luôn có cảm giác ngọt ngào không thể giải thích được, mùi vị như cẩu lương.
Lục Kiều Vi nói thêm: "Camille nào có tư cách làm hồ ly tinh? Hồ ly tinh xinh đẹp, ôn nhu như nước, không thể xúc phạm cái từ hồ ly tinh này được."
Huấn luyện viên nói: "Sao em không đưa bạn gái đi học võ để cô ấy có thể phòng thân?"
"Phòng thân?"
Huấn luyện viên dẫn nàng đi xem, ở phòng tập bên cạnh, Lục Kiều Vi nhìn những người bên trong, lắc lắc chân dài, vòng eo rắn chắc, có thể dùng nắm đấm đánh bay người khác, trông rất đẹp lại ngầu.
Lục Kiều Vi liên tục lắc đầu, "Không được, bạn gái của tôi là tiên nữ, luyện cái này không phù hợp với khí chất của chị ấy."
"Cũng không thể nói như vậy, có thể tùy tiện học hai chiêu phòng thân, hơn nữa con gái học cái này khá tốt, có tác dụng chinh phục, tăng cường dẻo dai, nâng mông..."
Lục Kiều Vi nghe vậy, hai mắt sáng lên, thấp giọng hỏi: "Nếu luyện tập cái này sẽ trở nên rất mãnh sao?"
"À, cái này..."
Lục Kiều Vi lại xoa xoa ngón tay, nói: "Ha ha, loại chuyện này nên để tôi làm đi"
...
Lục Kiều Vi tập luyện hai ngày, cảm thấy toàn thân khỏe mạnh hơn, có thể vỗ ngực nói cho Văn Cẩn Ngôn biết mình là Mãnh 1.
Khi Camille sắp tới trong nước, nàng xin nghỉ một ngày để đến công ty cùng Văn Cẩn Ngôn.
Camille đã sớm nói sẽ tới nhưng có việc phải làm ở trụ sở không thể rảnh rỗi, buổi trình diễn trang sức sắp bắt đầu nên nàng ta đành phải mua vé máy bay trực tiếp tới.
Trên đường tới đây, nàng ta rất tự tin, đang suy nghĩ xem nên bố trí đội của mình ở đâu, như vậy không những có thể mang người ở chi nhánh đi mà còn khiến Văn Cẩn Ngôn sợ hãi, chủ động đến bên người nàng ta.
Dục vọng của con người là vô hạn, nàng ta có thể lấy đi tất cả mọi người giống như đội người mẫu của Văn Cẩn Ngôn.
Nhưng đến sảnh DMD, thậm chí nhân viên tiếp tân còn không ngẩng đầu lên mà nói thẳng: "Ồ, Camille a, Camille là rác rưởi."
Camille nghe tiếng Trung rất tốt, nghe thấy lời này lập tức biến sắc.
Nàng ta quay đầu nói gì đó với thư ký bên cạnh, hẳn là muốn sa thải nhân viên không có nhãn lực này.
Khi thang máy đi xuống, một nhóm người bước vào. Thư ký của Camille muốn khoa trương một chút nên đã cố tình gọi tên nàng ta.
Mọi người trong thang máy đều theo phản xạ có điều kiện, không chút suy nghĩ nói: "Camille là rác rưởi, Camille đúng là rác rưởi hôi hám."
Camille: "..."
Ngay cả trợ lý của Camille cũng hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra với chi nhánh vậy? Không biết Camille là ai sao?
Sắc mặt của Camille rất khó coi, trực tiếp đi đến văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, vừa gõ cửa liền nghe thấy người bên trong hét lên: "Nói mật mã, nếu không sẽ không cho vào."
Giọng nói rất quen thuộc, là của Lục Kiều Vi.
Thư ký biết chuyện Lục Kiều Vi đã gây ra tổn hại cho Camille nên lên báo tên, nhưng cửa vẫn không mở.
Hai người bị chặn ở cửa cho đến khi thư ký tới đưa văn kiện, thư ký cúi đầu kiểm tra văn kiện, hét lên: "Camille là rác rưởi."
Sau đó cửa tự động mở ra.
A, được điều khiển bằng giọng nói.
Camille đứng ở ngoài cửa, sắc mặt dị thường khó coi, muốn đi vào, lại bị thư ký chặn lại: "Xin lỗi, phải hét to mật khẩu..."
Camille tức giận đến suýt chút nữa nổ tung, không để ý tới thư ký, bước nhanh vào văn phòng, vừa bước vào cửa, suýt nữa bị một bao cát màu đen đập vào mặt.
Sau đó, một giọng nói trào phúng lại vang lên: "Còn muốn xông vào à, tôi thấy cô rất thiếu đòn."
Camille định đáp lại, nàng ta nhìn thấy Lục Kiều Vi đang xoa ngón tay, trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt "Nếu hôm nay không gọi một tiếng Camille là rác rưởi, tôi sẽ đấm bay cô."